Anh nhìn về phía Quý Thanh Thời, phát hiện có gì đó không đúng.
Quý Thanh Thời nhìn về hướng cửa chính không chớp mắt, không một chút e dè.
Anh họ lại phát hiện, hướng đó là của Diệp Thu. Anh thật lòng muốn đeo cái kính râm lên mặt Quý Thanh Thời, cái con người này liêm sỉ còn đúng một tí. Anh đã cam đoan với em họ là không có chuyện xã giao tầm phào, chỉ ăn một bữa cơm.
Anh họ ho nhẹ hai tiếng, giới thiệu: "Vị này là giám đốc của tập đoàn Quý gia, hẳn là hai đứa biết em rể của cậu ta, Mạc Dư Thâm, thường xuyên đầu tư phim truyện. Cậu ta ở nhà là lão nhị, hai người tuỳ ý gọi anh hai hay gì cũng được."
"Chào ngài, Quý tổng." Trong lời nói của Diệp Thu không mang theo chút cảm tình nào.
"Quý tổng" cộng với kính ngữ, triệt để kéo dãn khoảng cách của hai người.
Quý Thanh Thời vẫn nhìn cô, Diệp Thu né tránh ánh mắt của anh. Nếu không phải nể mặt anh họ thì chắc chắn cô sẽ không ăn bữa cơm này.
Anh họ cảm thấy không đúng chỗ nào. Tất cả mọi người trong phòng đều phản ứng rất lạ, Quý Thanh Thời thì khỏi phải nói.
Diệp Thu thật sự rất xinh đẹp. Ở phim trường chắc là cô chuẩn bị tẩy trang rồi về khách sạn. Nửa đường lại chạy tới đây nên gương mặt trang điểm của cô vẫn khiến cho người khác kinh diễm.
Cứ xem như vì Diệp Thu quá xinh đẹp nhưng Quý Thanh Thời cũng không nên nhìn chằm chằm con người ta như vậy, có người đẹp nào mà anh chưa từng thấy qua đâu?
Sau khi giới thiệu, bọn họ ngồi nói chuyện phiếm một lúc làm dịu bầu không khí.
Anh họ nhắn tin hỏi một người trong số đó, 【Hôm nay các cậu bị làm sao vậy? Câu nệ trước mặt mỹ nữ đâu phải là phong cách của các cậu? Còn Quý Thanh Thời nữa?】
Anh bạn: 【Còn nhớ chuyện tháng trước Quý Thanh Thời triệt để phân rõ giới hạn bạn bè giữa mình và Sở Sam không?】
Anh họ: 【Nhớ.】
Anh bạn: 【Diệp Thu là bạn gái cũ của cậu ta, Sở Sam là người tiền nhiệm.】
Anh họ: "..." Hảo tâm của anh xem như đổ.
Không ai đề cập đến chuyện phim ảnh ti vi trong bữa cơm này, anh họ mở đầu, kể về những kỷ niệm khi bé ở Bắc Kinh.
Bọn họ đền lớn lên ở thủ đô này, những câu chuyện xưa cũ chưa bao giờ là tẻ nhạt.
Trên bàn cơm, chỉ có Quý Thanh Thời và Diệp Thu là im lặng, không tham gia trò chuyện.
Trong bữa tiệc, Quý Thanh Thời chỉ nói có vài câu là gọi người phục vụ thêm món ăn, là hai món Diệp Thu thích.
Sau khi tan tiệc, hai món đó vẫn im lặng nằm trên bàn, không ai đụng tới.
Quý Thanh Thời nhìn hai món ăn kia một chút, dẫn đầu đi ra khỏi phòng bao.
Trước khi đi, Quý Thanh Thời còn tiện tay hốt luôn cái bật lửa của anh họ theo, thuốc anh không cần.
Anh không yên lòng vuốt vuốt cái bật lửa, thỉnh thoảng "cùm cụp" một tiếng phát ra lửa.
Ngọn lửa phơ phất trong gió dao động tứ phía.
Người đại diện và Diệp Thu, còn có anh họ là những người cuối cùng ra khỏi phòng.
Việc đã đến nước này, cũng không cần giấu diếm gì. Anh họ trực tiếp xin lỗi Diệp Thu, nói là trước đó không biết. Chỉ mấy chữ ngắn ngủi đã cho thấy được bây giờ anh họ đã tỏ tường mối quan hệ của Quý Thanh Thời và Diệp Thu.
Diệp Thu: "Là tôi nên xin lỗi mới phải, phá hỏng buổi liên hoan của các anh."
Mấy người vừa nói chuyện vừa đi xuống lầu.
Dưới lầu, xe của Quý Thanh Thời vẫn còn chưa rời đi.
Đêm nay Quý Thanh Thời không uống rượu, anh để tài xế về trước, một mình đợi ở đây.
Bọn họ đi tới, Quý Thanh Thời ngẩng đầu.
Anh họ lại gần đoạt cái bật lửa về, "Cậu không hút thuốc thì lấy bật lửa của tôi làm gì? Có biết bao nhiêu tiền không?"
Anh họ chào tạm biệt với người đại diện và Diệp Thu, hẹn lần sau có rảnh thì cùng ăn cơm.
Người đại diện vỗ bả vai của Diệp Thu, rời đi trước.
Diệp Thu không có lời muốn nói với Quý Thanh Thời, cô xoay người đi lại bị Quý Thanh Thời kéo lại.
Tay của cô lạnh ngắt, còn của anh thì ấm áp.
Diệp Thu phản xạ theo bản năng muốn dẫy ra nhưng quý Thanh Thời nắm quá chặt làm cô không giật tay mình ra được.
Bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt Diệp Thu nổi giận.
Quý Thanh Thời muốn tìm một chút ấm ức trong mắt cô nhưng không thể tìm ra. Trường hợp tối nay, đổi lại là các cô gái khác thì chắc chắn sẽ rất tủi thân.
Cô hẳn cũng nên như vậy nhưng từ đầu đến cuối trên gương mặt của cô đều không xuất hiện một biểu cảm nào.
Được cô che giấu hoàn hảo.
Trước kia anh không hiểu, một cô gái có tính cách như Gia Gia thì làm sao có thể trở thành bạn với Diệp Thu. Tính cách của Diệp Thu ôn hoàn, không màng quyền thế lại rất dễ thỏa mãn.
Lúc phải giữ dáng ổn định, chỉ cần ăn vụng một chút thức ăn ngon là cô có thể vui như trẩy hội.
Mục tiêu của cô rất đơn giản. Có ước mơ, có chút tiền tiết kiệm, tự mình mua một căn nhà nhỏ. Dù là một căn nhà ở rất xa Ngũ Hoàn, dù là diện tích rất nhỏ.
Trong mắt anh đó là không có chí cầu tiến. Nhưng chỉ cần cô vui là được, anh chưa từng can thiệp.
Tối nay anh phát hiện cô giống hệt như Gia Gia.
Sức lực của hai người đều như nhau, không ai nhường ai.
"Buông ra!"
Quý Thanh Thời không buông tay, nhìn vào đôi mắt của cô. Có nhiều lời trong lòng như vậy nhưng lại không thể nói ra. "Anh đưa em về."
Diệp Thu: "Không cần làm phiền Quý tổng, tôi có xe."
Anh vẫn còn nắm cặt tay của cô, cô không muốn giằng cô với anh ở nơi công cộng. Chuyện đùa giỡn ở chốn đông người này chỉ có bạn trai bạn gái mới làm.
Cô và anh không phải.
"Quý tổng, ngài giơ cao đánh khẽ có được không?" Cô nói rõ từng chữ từng chữ.
Quý Thanh Thời nhẫn nhịn cô nói lời lạnh nhạt, "Diệp Thu, rốt cuộc em muốn anh làm thế nào mới thôi không tức giận nữa? Chúng ta đừng chiến tranh lạnh nữa được không?"
Diệp Thu muốn cười lạnh hai tiếng nhưng lại cười không ra.
"Rốt cuộc muốn anh làm thế nào" trong miệng anh nói không phải là anh không biết làm thế nào mà là đang chất vấn cô vì sao không tha thứ cho anh.
Dù sao anh cũng đã chủ động gọi cho cô nói là anh yêu cô. Bây giờ còn không màng mặt mũi mà nắm lấy tay cô không buông, còn muốn tự mình lái xe đưa cô về nhà.
"Quý Thanh Thời, có phải anh cảm thấy đăng mấy bài weibo, gọi điện thoại mấy lần là tôi sẽ cảm động tới mức rớt nước mắt hợp lại với anh phải không? Những thứ bố thí xa xỉ của anh tôi không nhận nổi. Cũng cảm ơn Quý tổng đã từng sẵn sàng hạ thấp địa vị của mình ở bên cạnh tôi."
Lời vừa dứt, xung quanh bỗng chốc yên tĩnh đến mức ngộp thở.
Rốt cuộc Quý Thanh Thời cũng dời ánh mắt ra chỗ khác, "Diệp Thu." ngừng một chút, "Đừng hiểu sai tâm ý của người khác."
Diệp Thu lại dùng sức hất Quý Thanh Thời ra, lần này anh buông tay. Diệp Thu vừa đi được hai bước, Quý Thanh Thời nheo mắt lại, đuổi theo cô, kéo cô vào lòng.
Quý Thanh Thời còn chưa kịp mở miệng thì Diệp Thu đã giằng ra, cơn giận không thể kiềm lại được nữa, "Quý Thanh Thời, rốt cuộc thì anh muốn làm gì! Anh có thể tự trọng mà cút xa một chút được hay không!"
Vốn là muốn ôm cô lại nhưng bây giờ tay anh lại dừng giữa không trung.
Lời nói ra khỏi miệng, Diệp Thu cũng có chút hoảng hốt. Cô không cho mình thêm thời gian dừng lại, xoay người nhanh chân chạy về xe.
Vừa nãy giọng nói của Diệp Thu không nhỏ, người đại diện mở cửa sổ xe ra. Những lời Diệp Thu nói lọt hết vào tai cô, cô thật sự muốn vỗ tay khen hay.
Diệp Thu hít một hơi thật sâu rồi mới lên xe.
Ô tô rời đi, người đại diện đóng cửa xe lại, xoa lưng Diệp Thu, "Tối nay để em chịu ấm ức rồi." Cô biết, có đôi khi Diệp Thu cực kỳ bướng bỉnh, không muốn dựa vào bất cứ người nào.
Không ai ngờ tới người mà anh họ nhờ giúp đỡ lại là Quý Thanh Thời.
Một chút tự tôn đáng thương của Diệp Thu bị hiện thực giẫm lên một phát không còn gì.
Diệp Thu mỉm cười, "Lúc nãy phát tiết ra ngoài hết rồi, không sao đâu mà."
Người đại diện há hốc mồm nhưng lại không thể phát ra tiếng. Sau đó cô cũng cười theo.
Hội sở càng ngày càng cách xa, cuối cùng cũng biến mất trong bóng đêm đằng sau ô tô.
Người đại diện đột nhiên vỗ đầu một cái, "Xem cái trí nhớ của chị này, vui quá nên quên hết mấy chuyện quan trọng."
Diệp Thu cố gắng để cho mình trông bình tĩnh nhất, "Có chuyện gì?"
Người đại diện cho Diệp Thu xem tin nhắn vừa nãy, "Mấy phút trước chị có nhận được tin nhắn của trợ lý của Chu Minh Khiêm nói em sắp xếp đến thử vai."
Chân mày của Diệp Thu nhảy lên một cái, không chút do dự cự tuyệt, "Em không đi."
Cô cho rằng đó là nhờ mối quan hệ của Quý Thanh Thời.
Người đại diện lướt lịch sử trò chuyện cho Diệp Thu xem, "Đây là hai tháng trước chị tự mình liên hệ với Chu đạo diễn. Năm nay cậu ấy chỉ quay có một bộ phim nên chị nói rằng nếu có nhân vật nào thích hợp thì cho em đi thử vai."
Lúc ấy Chu Minh Khiêm không trả lời, anh nói kịch bản còn chưa tới tay, chờ khi nào có kịch bản rồi nói tiếp.
Xem ra trong kịch bản có một vai phù hợp với Diệp Thu. Có điều đây chỉ mới là thử vai, có được chọn hay không thì không ai biết.
"Con người của Chu Minh Khiêm đâu phải em không biết. Tìm cậu ta đi cửa sau là tự tìm cái ngu. Đừng nói là Quý Thanh Thời tìm cậu ta, cho dù có là Hề Gia thì cậu ta cũng không đồng ý."
Cảm xúc của Diệp Thu dần bình ổn trở lại. Cũng đúng, Chu Minh Khiêm có tiền nên thích làm gì thì làm. Tất cả diễn viên diễn phim của anh đều là do anh chọn. Muốn thêm người vào đoàn phim của anh thì trừ khi là thêm diễn viên quần chúng.
Người đại diện cất điện thoại, "Có điều đây không phải là nhân vật quan trọng gì."
Diệp Thu nửa đùa nửa thật, "Tuyến hai mươi à?"
"Làm gì đến tuyến hai mươi. Còn có thể lộ mặt mấy phút."
"Vậy thì cũng được."
Người đại diện bắt đầu nhắn tin với trợ lý Chu Minh Khiêm về thời gian thử vai.
Diệp Thu cúi đầu, nương nhờ ánh đèn đường hắt qua cửa sổ để nhìn bàn tay vừa nãy bị Quý Thanh Thời nắm. Vết đỏ hằn trên đó vẫn chưa tan.
Quý Thanh Thời vẫn còn ở hội sở, ngồi trong xe vẫn còn chưa bình tĩnh lại được.
Từ nhỏ đến lớn chỉ có Diệp Thu dám mắng anh.
Cô không biết được cái chữ "cút" có có bao nhiêu đả thương người khác.
Quý Thanh Thời vô hồn nhìn lên kính chắn gió phía trước. Mãi đến khi điện thoại vang lên, hỏi anh có muốn làm vài bán bài hay không.
"Không rảnh." Anh trực tiếp ngắt điện thoại.
Khoảng thời gian này Hề Gia luôn oán trách anh, không cho anh sắc mặt tốt, nói anh cặn bã.
Quý Thanh Thời gọi điện cho Hề Gia, di động bên kia truyền đến giọng nói của Mạc Dư Thâm.
"Có chuyện gì mau nói." Giọng nói rõ ràng không có chút kiên nhẫn.
"Gia Gia đâu? Để Gia Gia nghe máy."
Mạc Dư Thâm: "Không rảnh."
Quý Thanh Thời: "Anh tìm con bé là có chuyện quan trọng."
Mạc Dư Thâm vẫn nói hai chữ kia, dừng một chút, "Cô ấy đang thử quần áo, nửa tiếng sau anh gọi lại không chừng còn có thời gian tiếp chuyện."
Quý Thanh Thời buồn bực, thử quần áo gì mà mất nửa tiếng?
Mạc Dư Thâm: "Em đặt may cho cô ấy mấy bộ đồ mặc ở nhà theo bộ sưu tập ngựa con."
Quý Thanh Thời im lặng vài giây, "Trong nhà vẫn còn nhiều còn gì. Lúc trước mỗi lần mẹ mà đặt là sẽ đặt may mười hai bộ."
Mạc Dư Thâm: "Không giống nhau. Là bộ sưu tập mới, đuôi ngựa có thể vểnh lên như thật."
Quý Thanh Thời: "..." Nói chuyện với vợ chồng nhà này không những tốn sức mà còn đau dạ dày.
Anh ném di động sang ghế phụ, lái xe về chung cư.
"Anh hai em à?" Hề Gia đang đứng trước gương sửa phần đuôi ngựa, hỏi.
Mạc Dư Thâm "Ừm" một tiếng, đi qua giúp cô.
"Tìm em có chuyện gì?"
"Không nói."
Hề Gia đoán có lẽ là liên quan đến Diệp Thu. Hiệu suất của Quý Thanh Thời còn chậm hơn cả ốc sên. Ốc sên còn mạnh hơn anh, nếu đổi ngược lại là ốc sên, chia tay hơn hai năm thì bây giờ cũng đã bò được đến nhà bạn gái rồi.
Trong khoảng thời gian cô uống thuốc, có đôi khi dạ dày không thoải mái, ký ức cũng hỗn loạn nên rất ít khi liên lạc với Diệp Thu, sợ cô ấy lo lắng.
Mạc Dư Thâm vuốt đuôi ngựa ra, rất thẳng, "Như vậy em sẽ không bị kẹp cửa nữa."
Hề Gia sờ cái sừng trên nón, rất chắc chắn, rất tốt. Có thể tiến công Mạc Dư Thâm.
Cô cần điện thoại lên muốn gọi cho Quý Thanh Thời nhưng bị Mạc Dư Thâm ngăn lại, "Chín giờ rưỡi hãy gọi. Mài dũa lại tính tình của anh ấy."
Hơn chín giờ là thời điểm náo nhiệt nhất ở trên phố, ô tô cũng vừa đi vừa nghỉ. Cái câu "Anh có thể tự trọng mà cút xa một chút có được hay không!" như mà ma chú bủa vây bên tay của anh.
Nửa tiếng sau, Quý Thanh Thời về đến nhà. Anh canh đúng thời gian gọi điện cho Hề Gia. Lần này là Hề Gia nhận điện thoại.
"Làm sao!" Âm thanh không có chút kiên nhẫn.
Quý Thanh Thời: "Anh hỏi em một vấn đề, em cho anh đáp án là được. Nếu như em và bạn trai trước chia tay, sau đó em lại muốn tái hợp. Nhưng em gọi điện cho cậu ta thì cậu ta cúp máy, đi tìm cậu ta thì lại bị lờ đi. Em muốn cứu vãn mối quan hệ nhưng cậu ta lại bảo em cút, em sẽ làm thế nào?"
Hề Gia: "Chờ chút, em ăn trái cây đã."
Quý Thanh Thời bị tức tím người.
Nửa giây sau, giọng nói của Hề Gia truyền đến, "Em làm như thế nào và anh làm như thế nào không liên quan đến nhau, hiểu không? Chuyện tái hợp nên là đàn ông chủ động. Anh có bao giờ nghe câu "cua lại chồng đến chết đi sống lại chưa? Chưa đúng không? Vì đó giờ chỉ toàn là cua lại vợ đến chết đi sống lại thôi."
Quý Thanh Thời: "..."
Hôm sau, Quý Thanh Thời vừa đến công ty liền bảo thư ký vào phòng gấp.
Tối qua anh nói thư ký đi nghe ngóng gần đây nhất có chuyện xảy ra với Diệp Thu đến nỗi không có phim để đóng.
Thư ký báo cáo, chủ yếu là có ba nguyên nhân. Một là đoàn đội của Hoắc Đằng không hy vọng hai người có có dính líu gì với nhau, không muốn truyền thông ghép chung hai cái tên đó lại.
Bây giờ những hợp đồng hay công việc mà người đại diện của Hoắc Đằng nhận xong đều ám chỉ đối phương tốt nhất đừng để Hoắc Đằng và nữ diễn viên họ Diệp xuất hiện cùng nhau, phòng ngừa tin vịt cũng là muốn tốt cho nhà gái.
Đối phương đều hiểu cô ta có ý gì nên đương nhiên sẽ không mời Diệp Thu.
Còn có một nguyên nhân khác là liên quan đến Sở Sam. Chỉ cần là những bộ phim do bạn bè của Sở Sam sản xuất hay đầu tư đều sẽ không tìm đến Diệp Thu. Con đường diễn nghệ của Diệp Thu bị thu nhỏ lại không ít.
Nhưng hai nguyên nhân phía trên thật ra chưa phải là mấu chốt.
Nói, cô ngừng một chút. Cô quan sát Quý Thanh Thời, lựa lời không biết nên biểu đạt như thế nào.
Quý Thanh Thời nhìn cô, "Đây là phản ứng khi mang thai à?"
Thư ký: "..."
Quý Thanh Thời đâu có đùa, anh thắc mắc thật mà.
Anh nghĩ, nếu sau này Diệp Thu mà gặp phải phản ứng như vậy, đang nói chuyện đột nhiên dừng lại không lên tiếng nữa thì anh cũng biết nguyên nhân là gì, không cần phải sốt ruột.
Thư ký ho nhẹ hai tiếng, không trả lời phải hay không phải, tự nhiên cho qua.
Quý Thanh Thời: "Còn có ai ngáng chân cô ấy?"
Giọng nói của thư ký lí nhí: "Ngài."
"Ai?"
Thư ký: "Là ngài chứ còn ai vào đây."
Quý Thanh Thời choáng váng, anh ngáng chân Diệp Thu hồi nào? Cứ xem như hôm qua cô bảo anh cút, anh chỉ hơi ngộp ngạt một chút thôi nhưng sau đó cũng tự mình bình tĩnh lại được.
Thư ký giải thích cặn kẽ, từ khi Sở Sam đăng bài weibo đó, Diệp Thu chia sẻ ngầm thừa nhận, Quý Thanh Thời tìm bạn bè hỗ trợ rằng nếu sau này những tin tức và tin đồn liên quan đến Diệp Thu đều xóa hết, không được để nó xuất hiện trước ánh mặt trời.
Bọn họ hiểu sai ý thành, Quý Thanh Thời không muốn cho Diệp Thu dựa hơi anh, muốn phân rõ đường giới hạn với Diệp Thu.
Đã là như vậy thì càng không ai tìm Diệp Thu đóng phim.
Ban đầu Diệp Thu được xem như là một diễn viên bình thường sau cả một diễn viên bình thường, có hay không có cô cũng không sao.
Quý Thanh Thời xoa xoa mày, nếu không phải Sở Sam đâm cho anh một dao thì anh đã không đến mức bị động như vậy.
Thư ký hỏi: "Quý tổng, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?" Cô cũng không dám tự tiện hành động.
Quý Thanh Thời: "Không cần làm gì, cứ để như vậy đi." Anh muốn giúp Diệp Thu nhưng có lẽ cả đời này cô sẽ không để ý đến anh nữa. Cô luôn đặt lòng tự trọng lên hàng đầu.
"Cô ấy cũng giống như Gia Gia, ở trong vách đá cũng có thể sinh tồn."
Nhưng đây cũng không phải vấn đề, giữa anh và Diệp Thu tồn tại một điểm chết chính là Sở Sam. Những tấm ảnh chụp của Sở Sam đã hoàn toàn cắt đứt khả năng tái hợp của anh và Diệp Thu.
Cũng chỉ có Sở Sam mới có thể cắt cái dây rốt này.
Đột nhiên Quý Thanh Thời lại nói: "Dừng hết tất cả các hoạt động của Sở Sam cho đến khi nào cô ta dọn dẹp xong mớ bòng bong này mới thôi. Điện thoại của cô ta cũng không cần tiếp, người cũng khỏi cần gặp."
***
Hai tuần sau, phần diễn của Diệp Thu trong bộ phim thanh xuân vườn trường kết thúc, ngựa không dừng vó, cô tiếp tục chạy đến Tinh lam thử vai.
Theo như phỏng vấn thì nhân vật này cũng không có quá nhiều phần diễn, nhiều nhất hai mươi ngày là sẽ xong.
Đến Tinh Lam Diệp Thu gặp Dư An. Lần trước gặp nhau là nửa năm trước, ở đài truyền hình thu một tiết mục gải trí.
Bởi vì có quan hệ với Hề Gia nên Dư An cũng thích Diệp Thu, "Chị Diệp Thu, đã lâu không gặp."
"Đúng là đã lâu rồi." Diệp Thu cảm giác Dư An của hôm nay không còn giống như ngày trước nữa. Xinh đẹp hơn, trang điểm nhẹ nhàng, mặc váy dài nữ tính.
Nói cô là thiên thần cũng không sai.
Dư An đưa Diệp Thu đến phòng chờ, "Còn hai người nữa là đến lượt chị." Cô rót cho Diệp Thu một chén nước ấm, nói Diệp Thu không cần phải hồi hộp.
Trên đường tới đây Diệp Thu không có lo lắng mấy, vì trước đó đã từng hợp tác với Chu Minh Khiêm một lần nên đã có tâm lý vững vàng. Không hiểu sao khi tới đây, vào phòng chờ lại có một cảm giác ngược lại.
Bây giờ chỉ có đoàn phim của Chu Minh Khiêm mới cho cô cơ hội thử sức. Nghĩ đến cơ hội này khiến cô vô hình bị áp lực đè nặng.
Phần diễn của nhân vật này rất vất vả, trong lúc quay phim cũng không có thế thân, tất cả các cảnh quay đều để diễn viên tự diễn. Còn có một cảnh quay dưới nước, yêu cầu kỹ thuật bơi lội cũng cao.
Cho dù cát sê không nhiều, lên hình cũng được có mấy phút nhưng cô vẫn muốn tranh vai diễn này.
Lúc gọi tên Diệp Thu, trái tim của cô hẫng một nhịp, giống như muốn nổ tung, hồi hộp đến mức tay toát cả mồ hôi.
Dư An cũng đi theo vào phòng. Chỉ có mỗi cô muốn đi ra đi vào cũng không ai lên tiếng.
Chu Minh Khiêm nhìn người đi vào, con mắt nhắm lại.
Dư An bước nhanh qua cạnh anh, cực kỳ im lặng.
Chu Minh Khiêm quăng cho cô ánh mắt ghét bỏ, hạ giọng nói: "Em yêu ai yêu cả đường đi lối về cũng vừa vừa thôi chứ." Anh phát hiện, chỉ cần những người có liên quan đến Hề Gia là cô đều rất để bụng.
Vừa rồi bảo cô đợi ở đây, cô cảm thấy nhàm chán nên không biết đi lăn lộn ở chỗ nào. Bây giờ đến lượt Diệp Thu thì cô lại hấp tấp chạy vào.
Thời gian thử vai không dài, chỉ có mười mấy phút là xong.
Dư An nhìn chằm chằm cây bút trong tay Chu Minh Khiêm, anh do dự mấy giây nhưng không đánh dấu vào. Phó đạo diễn kêu người gọi người tiếp theo.
Trong lòng Dư An buồn bã, Chu Minh Khiêm như vậy là không đánh giá cao Diệp Thu, Diệp Thu chưa gì hết mà đã bị loại từ vòng gửi xe.
Buổi thứ vai hôm nay kết thúc lúc sáu giờ rưỡi.
Trên đường về, Dư An hỏi Chu Minh Khiêm: "Chu đạo, chẳng phải chị Diệp Thu và ngài đã từng hợp tác với nhau rồi sao, sao ngài không duyệt luôn?"
Chu Minh Khiêm: "Cô ấy không thích hợp với nhân vật này."
Dư An: "Chỗ nào không thích hợp?"
Chu Minh Khiêm: "Chỗ nào cũng không thích hợp."
Dư An nghẹn một cục.
Chu Minh Khiêm nhìn cô, "Muốn cầu ân tình cho cô ấy à?"
Dư An gật đầu, cô cẩn thận nói: "Vậy ngài có thể bán ân tình cho tôi không? Cho chị Diệp Thu một cơ hội thử vai lại lần hai, có lẽ hôm nay chị ấy có chút hồi hộp thôi."
Cô đề xuất thành ý: "Tôi sẽ làm đồ ăn khuya cho ngài một tháng."
Chu Minh Khiêm không lên tiếng, làm ra vẻ rất đắn đo. Mấy giây sau, anh nói: "Vậy thì cho một cơ hội."
Dư An liên tục cảm ơn.
Chu Minh Khiêm nghiêng đầu về phía cửa sổ, không khỏi bật cười.
Thật ra biểu hiện của Diệp Thu hôm nay hoàn toàn vượt qua mong muốn của anh. Anh cố ý không đánh dấu là để cho Dư An xem, đổi được một tháng ăn khuya.
Một tháng sau, Tinh Lam chính thức công bố dàn diễn viên, trong đó có tên Diệp Thu.
Quý Thanh Thời lại tải weibo về, thỉnh thoảng sẽ chú ý đến những tin tức liên quan đến Diệp Thu.
Hôm qua thư ký đã bắt đầu nghỉ đẻ, có rất nhiều chuyện anh không thể giao cho người khác, chỉ có thể tự mình giải quyết.
Lúc tan việc, Quý Thanh Thời nhắn tin cho Mạc Dư Thâm bảo anh gửi số điện thoại của Chu Minh Khiêm qua đây.
Mười phút trôi qua, Mạc Dư Thâm vẫn không trả lời.
Quý Thanh Thời tắt đèn, đi về.
Xuống bãi đậu xe dưới hầm, bên cạnh ô tô của anh có một chiếc xe việt dã đang đậu, là biển số xe mà anh biết.
Sở Sam mở cửa xuống, "Sợ làm phiền công việc của anh nên đành ở đây đợi. Không làm chậm trễ thời gian của anh, chỉ mấy câu thôi."
Quý Thanh Thời đột nhiên nhớ ra, sở dĩ cô có thể lái xe được vào công ty là vì trước kia biển số xe của cô đã được ghi nhớ trong hệ thống, sau khi bọn họ chia tay, bảo an cũng không biết mà chưa xóa.
Cho tới bây giờ Sở Sam cũng không nghĩ tới có ngày mình sẽ đi đến cửa cầu xin anh. Điều này tương tự như việc giẫm lên tự tôn của cô dưới lòng bàn chân. Khi vẫn còn tình cảm, cô tìm đến anh là để làm nũng.
Không có cảm tình, tìm đến đây chỉ để rước lấy nhục.
Nhưng không còn cách nào khác.
Những bộ phim truyền hình và dự án điện ảnh của cô đều liên tục xảy ra vấn đề. Đối phương cũng thẳng thắng nói, tìm Quý tổng giải quyết.
Cô khổ sở suốt nhiều ngày, hy vọng anh có thể thủ hạ lưu tình cho cô một chút tôn nghiêm cuối cùng. Nhưng anh không cho mà còn làm cho nó nghiêm trọng thêm, không cho cô một cơ hội.
"Quý Thanh Thời nể mặt tình cảm trong quá khứ, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng có được không?"
Quý Thanh Thời: "Tôi nghĩ cô rõ hơn hai hết tôi nể mặt tình cảm trong quá khứ đến mức nào."
Sở Sam khoanh tay, chỉ mong anh có thể mềm lòng một lần.
Quý Thanh Thời gọi điện cho lái xe đến đón anh. Bình thường đều là anh tự lái, hôm nay không có hứng.
Sở Sam: "Chuyện trước kia em biết là mình đã quá phận. Có thể nào sang trang mới được không?" Cô chưa bao giờ thấp thỏm như vậy.
Quý Thanh Thời không lên tiếng.
Rất nhanh, lái xe chạy xe tới.
Quý Thanh Thời mở cửa xe, tay hơi ngừng lại, anh xoay người: "Cô hết lần này đến lần khác thử thách sức chịu đựng của tôi nhưng tôi không so đo, chỉ xem như cô không biết không có tội. Tôi lại càng không muốn so đo với một người phụ nữ, không có sức mà cũng không thú vị. Cũng chính vì như vậy nên Diệp Thu mới tưởng rằng tôi nhớ mãi không quên được cô. Tôi nghĩ rằng cô sống cũng đủ lâu để tự ý thức bản thân mình. Một dao kia cô tặng tôi thật sự đủ tàn nhẫn."
Anh ngồi lên xe.
Ô tô rời đi. Ánh mắt của Sở Sam vẫn dõi theo. Trước khi đến cô đã ngờ tới sẽ có kết quả như vậy, nhưng khi thật sự đối mặt lại không thể chịu đựng được.
Quý Thanh Thời nhận được tin nhắn trả lời của Mạc Dư Thâm, anh thêm bạn trên WeChat với Chu Minh Khiêm, bên kia nhanh chóng đồng ý.
Quý Thanh Thời đi thẳng vào vấn đề: 【Nghe nói cuối tháng anh có một bộ phim sẽ khia máy, lúc đó tôi sẽ đến thăm phi trường.】
Chu Minh Khiêm biết rõ còn cố hỏi: 【Thăm ai?】
Quý Thanh Thời: 【Thăm anh.】
Chu Minh Khiêm: 【Tôi với anh thân nhau từ lúc nào vậy?】
Quý Thanh Thời nghẹn một cục, 【Chẳng phải anh có giao tình với Mạc Dư Thâm sao? Vậy cũng giống như có giao tình với tôi thôi.】
Chu Minh Khiêm: 【Tôi và Mạc Dư Thâm lại càng không có giao tình để nói tới.】
*
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu tiểu Chu: Ba, ba đừng nói như vậy, con còn muốn vay tiền của anh Đại Bảo nữa đó.
*
Bạn học Lã có lời muốn nói: Lạy hồn số chữ của cái chương này còn nhiều hơn số cọng tóc toi đang có trên đầu nữa. 5000 chữ đó quý dzị.
*
#02072020