Nhưng bây giờ anh không chỉ ngồi ở phòng khách hờ hững xem hình vừa chụp trên máy cơ mà thỉnh thoảng còn liếc nhìn Hề Gia mấy cái.
Hề Gia cũng ngồi cách đó không xa, đối diện Mạc Dư Thâm. Anh mắt không tự chủ được mà quan sát anh.
Có một cái chớp mắt, ánh mắt hai người chưa kịp rời khỏi đối phương mà chạm nhau.
Ngay lập tức cả hai đều điềm nhiên như không mà thu lại tầm mắt.
Trong phòng khách, mập mờ biến thành bụi bay tứ lung tung.
Hề Gia cầm cuốn sách của Tần Tô Lan lên xem để che giấu tâm tình hồi hộp và hơi thở rối loạn của mình. Dường như cô và Tần Giấm Giấm có phản ứng hoá học với nhau.
Cô nghĩ chắc là do cô và Giấm Giấm đồng bệnh tương liên, gặp sắc khởi ý nên cảm mến nhau từ cái nhìn đầu tiên.
Cứ cho là vậy đi.
Hề Gia lật đại một tờ, nhìn không hiểu gì. Cô lật sang trang đọc một cách máy móc.
Hề Gia lật bìa sách xem, là <Quãng đời còn lại>, một trong những tác phẩm tiêu biểu của Nhạc lão tiên sinh. Có vẻ như cô từng đọc qua vì cảm giác rất quen thuộc.
Ánh mắt của Mạc Dư Thâm lần nữa bò tới.
"Thận trọng một chút, đừng để lộ tẩy." Tần Tô Lan nhắc nhở con trai mình. "Ánh mắt của con thiếu điều muốn nuốt Hề Gia vào bụng."
Mạc Dư Thâm: "....." Anh cầm máy ảnh đi về phòng.
Hề Gia nhìn theo bóng lưng của Mạc Dư Thâm, cửa đóng lại, cái gì cũng không thấy nữa. Nhưng chẳng hiểu sao cô có chút cảm giác mất mát.
Cô và Tần Giấm Giấm chỉ mới gặp nhau lần đầu mà thôi. Cho dù có gặp sắc khởi ý, anh có đi về phòng thì cô cũng không nên có cảm giác mất mát thất thố như vậy được.
Hề Gia không nhớ được hôm đó khi cô nhặt thẻ căn cước của Mạc Dư Thâm ở nhà hàng, cô cũng cảm thấy người đàn ông này vóc dáng không tệ. Trong lòng cũng dâng một chút xíu cảm giác buồn man mác không rõ, nhưng lúc đó cô còn bận đắm chìm vào bi thương của mình.
Tần Tô Lan đem trái cây đến mời Hề Gia, cô hoàn hồn, "Cảm ơn dì Tần."
【Tính cách con trai dì là vậy đấy, không để ý đến ai hết, con đừng để trong lòng.】
Hề Gia thầm nghĩ, cô để trong lòng làm gì chứ. "Giấm Giấm rất tốt."
Tần Tô Lan tạo cơ hội cho đôi chim cu, "Vừa nãy chắc nó chụp nhiều ảnh lắm, con có thể lên xem một chút. Bây giờ chỉ có khi nói đến nhiếp ảnh nó mới có thể nói vài câu với người khác."
Quá hợp ý Hề Gia luôn.
Mạc Dư Thâm đang xử lý email trên máy tính thì có tiếng gõ cửa.
"Là tôi, Hề Gia."
Mạc Dư Thâm đóng giao diện, mở máy ảnh.
"Tần Giấm Giấm?"
Không thấy người mở cửa, Hề Gia gọi tên anh.
Mạc Dư Thâm: "....."
Cái tiên này thật khiến người khác khổ sở.
"Tần Giấm Giấm? Tôi là Hề Gia."
Mạc Dư Thâm đứng dậy mở cửa.
Nháy mắt cửa mở, ánh mắt hai người lại đụng vào nhau.
Hề Gia thoáng dời mắt một chút, lướt qua anh rồi bình tĩnh nói: "Dì Tần nói anh rất thích chụp ảnh. Tôi có thể thưởng thức tác phẩm của anh được không?"
Mạc Dư Thâm mở cửa rộng hơn cho cô vào.
Hề Gia không tuỳ ý nhìn lung tung phòng của anh, trực tiếp ngồi vào ghế.
Hai cái ghế rất gần nhau, Hề Gia cảm nhận được một hơi thở ôn nhàn.
Mạc Dư Thâm làm gì biết chụp ảnh. Vừa rồi dưới lầu loẹt xoẹt chụp vài tấm, góc cũng không canh cho chuẩn. Còn không biết hình có nhìn được không.
Anh kết nối máy ảnh với máy tính.
Ảnh chụp vẫn chưa mở ra, bầu không khí có chút ngộp ngạt. Hề Gia chủ động tìm chủ đề, "Anh học chụp ảnh được bao lâu rồi?"
Mạc Dư Thâm bật tài liệu trống trên máy tính lên, 【Hơn một tháng.】
Cô tuỳ ý hỏi, "Sao anh lại thích chụp ảnh vậy?"
【Nuôi sống chính mình.】
Hề Gia ngập ngừng một lúc mới hiểu được. Anh muốn học cái nghề để sau này dì Tần có già đi thì vẫn nuôi được chính mình.
Ảnh mở ra.
Hề Gia xem vài tấm, trong lòng không khỏi thở dài một hơi. Trình độ như vậy e là không thể tự nuôi được mình.
Hề Gia động viên anh: "Chụp không tồi." Cô đưa ra một gợi ý nho nhỏ, "Nếu có người mẫu kết hợp cùng phong cảnh thì sẽ mang lại hiệu quả thị giác tốt hơn."
Mạc Dư Thâm im lặng tựa vào ghế.
Hề Gia thấy anh im lặng, không biết mình có nói sai câu gì không.
Sau giây lát, Mạc Dư Thâm đánh chữ, "Không quen ai là người mẫu."
Hề Gia cảm thấy điều kiện của mình cũng không tệ, dù là chiều cao hay dáng người thì cũng được tám điểm.
Cô chủ động đề nghị: "Nếu không thì chúng ta hợp tác với nhau. Tôi làm người mẫu cho anh." Dừng một chút rồi thì thào nói, "Tiền kiếm được chúng ta chia đôi."
Ánh mắt Mạc Dư Thâm rơi trên mặt Hề Gia. Đúng là có máu mê tiền từ trong tuỷ, đến lúc này mà vẫn không quên nhắc tiền.
Hề Gia nhìn không hiểu ánh mắt này của Mạc Dư Thâm. Cô nhượng bộ, "Không thì anh sáu tôi bốn cũng được nha."
Mạc Dư Thâm không mói nên lời, bắt đầu soạn thảo một bản hợp đồng hợp tác, còn viết y như thật.
Hề Gia nhìn nội dung trên màn hình, vậy là anh đồng ý lời đề nghị của cô rồi. Như vậy thì tốt, anh có thể kiếm tiền mà cô cũng có thể lưu giữ chút kỷ niệm nhân lúc chưa hoàn toàn mất hết ký ức.
Mạc Dư Thâm hỏi cô: 【Tên cô viết như thế nào? Hề Giai*?】
Hề Gia: "Gia** trong lễ hội."
*佳 /Jiā/: có nghĩa là tốt đẹp.
**嘉 /Jiā/ trong 嘉年华 /Jiāniánhuá/: Lễ hội.
Mới vừa tiếp xúc không lâu, cô phát hiện Tần Giấm Giấm cũng không trầm mặc khép kín như lời dì Tần nói. Chắc là do Giấm Giấm hận dì Tần nên không muốn nói nhiều.
Mạc Dư Thâm in bản hợp đồng ra thành hai phần, ký tên đóng dấu. Sau đó photo thẻ căn cước của mình ra rồi ghi phương thức liên lạc lên đó đưa cho Hề Gia.
Hề Gia nhìn kỹ bản sao thẻ căn cước, "Anh gọi là Mạc Dư Thâm?"
Mạc Dư Thâm gật đầu.
Thì ra anh theo họ ba, cái tên Tần Giấm Giấm này chỉ là nhũ danh. Vẫn là cái tên Mạc Dư Thâm này nghe êm tai.
Mạc Dư Thâm dặn cô: 【Đem bản hợp đồng và sao chép căn cước của tôi theo bên mình, nói không chừng ngày mai cô lại quên mất mình từng hợp tác với tôi. Không kiếm được tiền thì đừng có mắng tôi đấy.】
Hề Gia lập tức ghi vào sổ, cất kỹ bản sao căn cước của anh.
Mạc Dư Thâm: 【Mỗi ngày cô nhìn bản sao căn cước của tôi nhiều một chút, đừng quên tôi là đối tác của cô là được.】
Hề Gia gật đầu, nội tâm thầm tính toán.
"Căn cước của tôi cũng photo một bản cho anh, mỗi ngày nhìn nhiều một chút. Tránh việc tôi nhớ anh là ai những anh lại không nhớ ra tôi, làm chậm trễ hợp tác." Nói rồi cô đưa thẻ căn cước của mình cho Mạc Dư Thâm.
Một chút tâm tư nhỏ trong đáy mắt này của cô vẫn như trước kia. Mạc Dư Thâm tìm lại được một chút quen thuộc. Anh photo thẻ căn cước của Hề Gia thành hai bản.
Hai người trao đổi bản sao thẻ căn cước và phương thức liên lạc với nhau. Mạc Dư Thâm dán keo hai mặt lên rồi dán ngay tại đầu giường.
Hề Gia: "....."
Tai có chút ửng đỏ.
Cô nghĩ, về nhà cũng phải làm như vậy, cũng phải dán bản sao thẻ căn cước của Mạc Dư Thâm lên đầu giường, trước khi ngủ và sau khi rời giường đều có thể nhìn thấy.
Gần mười hai giờ rưỡi, hai người vẫn còn chưa có ý định xuống lầu ăn cơm.
Tần Tô Lan nhìn sủi cảo trên bàn, không ăn sẽ lạnh mất.
Dì giúp việc trong nhà: "Hay để tôi bỏ vào tủ lạnh, khi nào hai đứa nó ăn rồi đem ra nấu lại."
Tần Tô Lan vẫn quyết định gọi bọn họ ra, "Gia Gia phải uống thuốc, không thể để lỡ giờ thuốc được."
Bà cất bước đi lên phòng Mạc Dư Thâm.
Hề Gia bối rối. Cô mơ hồ nhớ là cô muốn qua đây phụ dì Tần làm sủi cảo. Kết quả lại quá tập trung tinh thần lên Giấm Giấm mà ném hết mấy cái khác ra sau đầu.
Nhưng là Giấm Giấm nguyện ý hợp tác cùng cô, so với làm sủi cảo còn quan trọng hơn. Bản thân cũng có chút an ủi.
Bây giờ sức ăn của Hề Gia rất nhỏ, khẩu vị cũng không tốt.
Mạc Dư Thâm vì muốn cho cô ăn nhiều một chút mà nhân lúc Tần Tô Lan không chú ý, anh gắp mấy cái qua chén Hề Gia rồi dùng điện thoại đánh chữ: 【Giúp tôi một chút, tôi ăn không hết nhưng lại không muốn để mẹ tôi lo lắng.】
Hề Gia nghĩ Mạc Dư Thâm cũng giống như cô, vì uống thuốc mà dẫn đến khẩu vị không tốt.
Lấy lại điện thoại, Mạc Dư Thâm lại gắp hai cái bỏ qua chén cô.
Hề Gia có chút giật mình, không dám ngẩng đầu nhìn Tần Tô Lan. Nhưng có một chút ngọt ngào nho nhỏ đang chạy khắp người cô.
Sau bữa ăn, Hề Gia uống thuốc. Thuốc này có thành phần tương đối ổn, sau khi ngủ dậy cô có thể bớt đau đầu và đau dạ dày.
Hề Gia ngồi trên ghế sô pha, đợi dì Tần tiếp tục tâm sự để thảo kịch bản. Nhưng cơn buồn ngủ ập tới, kiểu gì cũng không nhấc được mí mắt lên.
Sau đó cô lấy tay đỡ đầu, ngồi đọc sách, dần dần ngủ thiếp đi.
Tần Tô Lan cầm chăn bông đến muốn đắp lên cho Hề Gia.
Mạc Dư Thâm khoát khoát tay, "Để cô ấy lên giường con ngủ, ngủ ở đây không thoải mái."
Tần Tô Lan lo lắng hỏi: "Vậy sau khi tỉnh dậy phải làm sao đây? Đây là lần đầu tiên con bé đến nhà mình, chắc chắn nó cũng cảm thấy kì quái vì sao mình lại nằm trên giường đàn ông."
Mạc Dư Thâm: "Bây giờ cô ấy đã không còn nhớ rõ những chuyện buổi sáng. Đợi cô ấy tỉnh lại, con sẽ nói với cô ấy chúng con bên nhau đã gần một năm, cũng đã gặp qua người lớn trong nhà và đính hôn với nhau."
Tần Tô Lan: "Như vậy có nhanh quá không?"
"Không nhanh." Mạc Dư Thâm sợ rằng tốc độ của anh không đuổi kịp tốc độ bệnh biến của cô.
Hôm nay trước khi gặp mặt, Mạc Dư Thâm còn sợ Hề Gia không có cảm giác với anh, như vậy thì sẽ khó tiếp xúc hơn. Anh cũng không biết nên làm gì để lấy lòng cô.
Cũng còn may.
Cô có hảo cảm với anh. Cũng thích ở cùng với anh.
Tần Tô Lan vẫn cảm thấy không ổn: "Con nói hai đứa đã bên nhau gần một năm, con bé sẽ không tin đâu."
Mạc Dư Thâm ôm Hề Gia, tựa cằm vào trán của cô, nhẹ nhàng cọ xát.
Hề Gia vô thức cọ cọ trọng lòng anh, không bài xích hơi thở trong lồng ngực của anh.
Mạc Dư Thâm nói với Tần Tô Lan: "Con sẽ sửa lại bút ký cho Hề Gia. Bỏ đoạn nói chuyện phiếm của hai người. Sự đau khổ trên người cô ấy con không thể giúp được, chỉ có thể ở bên cạnh chăm sóc cô ấy. Nếu không, khi đối mặt với những mất mát này, cô ấy sẽ sợ."
Tần Tô Lan cầm túi của Hề Gia đi theo Mạc Dư Thâm về phòng ngủ. Bây giờ thì bà đã hiểu vì sao Hề Gia kiên trì muốn ly hôn.
Trước đó Hề Gia nói với bà: Dì à, nếu con không ly hôn, đến lúc đó không những trở thành gánh nặng của chồng trước mà anh ấy cũng sẽ càng ngày càng khổ sở.
Mạc Dư Thâm cẩn thận từng li từng tí đặt Hề Gia xuống giường, cô không khỏi nhíu mày. Mạc Dư Thâm nhẹ nhàng xoa ấn đường cho cô.
"Có phải do uống thuốc nên không thoải mái không?" Tần Tô Lan hỏi.
Mạc Dư Thâm "Ừm" một tiếng. Đặt cách tay dưới đầu cho cô gối lên.
Tần Tô Lan ở đây cũng không giúp gì được, đặt túi hề Gia lên, "Xế chiều mẹ đi dạo phố mua cho Hề Gia một ít váy đầm thích hợp chụp hình mùa xuân."
Mạc Dư Thâm vẫn luôn ôm Hề Gia đến khi cơn khó chịu này qua đi anh mới rút cánh tay ra.
Chân mày của Hề Gia lại nhíu vào.
Mạc Dư Thâm cúi người, đặt lên trán cô một nụ hôn.
Tiếp theo phải làm không ít việc. Anh vốn định cùng Hề Gia ở chung một khoảng thời gian rồi mới chậm rãi phát triển tình cảm.
Kế hoạch mãi mãi không đuổi kịp biến hóa, nhưng ít ra đây cũng là biến hóa tốt.
Cô vẫn còn thích anh nên mọi thứ đều trơn tru dễ làm.
Mạc Dư Thâm gọi điện cho Quý Thanh Thời nói anh thu xếp đồ của Hề Gia chuyển về biệt thự.
Quý Thanh Thời không hiểu gì hết.
Mạc Dư Thâm: "Tối nay em sẽ đưa Hề Gia về nhà."
Quý Thanh Thời: "?" Anh đang họp, đi ra khỏi phòng.
"Gia Gia không nhận ra cậu, sao có thể đồng ý về nhà cùng cậu chứ? Cậu đừng cưỡng cầu, sẽ khiến cho con bé không thoải mái, làm bệnh tình chuyển xấu."
Mạc Dư Thâm mở bút ký của Hề Gia ra, xé mấy trang trước đi, "Đã biết nhau rồi, cô ấy còn có hảo cảm với em. Đợi cô ấy tỉnh lại em sẽ nói em là vị hôn phu của cô ấy, ở chung với nhau là bình thường.
Quý Thanh Thời không dám tin.
Mạc Dư Thâm: "Trước đó Hề Gia muốn ly hôn là bởi vì em là người bình thường. Bây giờ em xuất hiện với một thân phận mới, mắc bệnh giống cô ấy, cô ấy sẽ không có gánh nặng trong lòng. Về biệt thự bên kia em còn có thể chăm sóc cô ấy."
"Không nói nữa, em còn phải bổ sung bút ký khoảng thời gian này."
Mạc Dư Thâm vừa tính cúp điện thoại lại nhớ ra có việc cần nhờ Quý Thanh Thời: "Nếu Hề Gia gọi điện đến hỏi anh chứng thực, anh cứ nói là chúng em yêu đương được gần một năm, tình cảm rất tốt, đã gặp qua người lớn trong nhà và đính hôn. Mọi trạng thái của em bây giờ đều là do công lao của cô ấy, vì vậy mà em không thể rời xa Hề Gia."
Quý Thanh Thời lấy điếu thuốc ra rồi lại nhét trở về. Trăm ngàn lời cảm kích cũng không bằng ba chữ, "Vất vả rồi."
Đứng bên cửa cô một lúc.
Quý Thanh Thời gọi điện cho anh cả, "Em quyết định dừng tất cả hợp tác với Mạc thị, lý do là nội bộ Mạc thị hỗn loạn, không để ý kinh doanh, tương lai không chắc chắn. Sau khi thay mới nhiệm kỳ của hội đồng quản trị, nếu vẫn là Mạc Dư Thâm và Lý đổng lãnh đạo thì sẽ khôi phục hợp tác."
*
#06052020