“Xin phép hai bác cháu về ạ” Fuu cúi gập người lễ phép chào gia đình họ khi đồng hồ tích tắc điểm đến mười giờ đêm. “Ừ cháu về cẩn thận!” Mẹ Nigi đáp trong khi cô vẫy vẫy tay thân thiết chào anh. Vừa mở cửa thì chợt ba của cô dặn “Ngày mai, cháu ngủ lại đây được chứ?” Hầu như cả nhà đều ngạc nhiên với câu nói của ông trong khi ông vẫn thản nhiên chễm chệ trên ghế thế kia. “Ơ...dạ được ạ” “Ừ, vậy mai gặp lại cháu” Nói rồi, ông bước lên phòng cùng lúc Fuu bước ra khỏi cửa.
Đúng như lời hẹn, đêm tiếp theo, Fuu ở lại căn nhà ấy. “Ngày mai ba mẹ đi ạ!?” Nigi bất ngờ hỏi khi nghe chính mẹ mình bảo “Ừ, đâu thể bỏ bê công việc mãi” Vậy là, cô lại phải xa ba mẹ mình nữa rồi. Khó khăn lắm hai ông bà mới về Nhật để thăm cô mà. Dù biết công việc đó phải chăm chỉ làm là vì cô với anh hai cả thôi, mà, ước gì họ vẫn có thể ở đây lâu hơn tí, một ngày nữa thôi cũng được. Trong vài ngày ngắn ngủi họ về đây mà xảy ra biết bao chuyện không tốt, cô còn chẳng có cơ hội dẫn họ đi đây đó. Tự an ủi bản thân, Nigi trông vẫn vui vẻ phụ giúp ba mẹ mình chuẩn bị đồ đạc cho chuyến bay dài ngày mai.
Tối hôm đó, họ trò chuyện, ăn uống, đi dạo mua sắm đến tận khuya. Cũng đúng thôi, sao mà nỡ xa người thân yêu của mình, đâu phải dễ dàng gì mà được ở cạnh nhau như thế. “Tối nay, bà nó qua ngủ với Nigi đi. Cậu Fuu, tối nay cậu qua phòng tôi” Dường như ông đã đặt một lòng tin lớn lên Fuu nên mới bảo Fuu thế.
Nigi trong phòng vui vẻ trò chuyện với mẹ cô cũng như tâm sự về mấy chuyện đã xảy ra với cô khi không có ba mẹ bên cạnh. Chợt, có tiếng gõ cửa. “Vâng!” Khẽ mở ra, Nigi chạm mặt với đôi mắt Fuu nhìn cô âu yếm. Xoa đầu cô, anh chỉ vỏn vẹn hai chữ “Ngủ ngon” rồi bước đi trở lại phòng của ba cô. Có điều này hơi lạ, tình huống lúc này mà Nigi đang nghĩ tới, ba chồng ngủ với con rể à, cô không nhịn được cười khi bảo với mẹ điều đó. Rồi bỗng tự dưng đỏ cả mặt lên “Ahhhh cái gì mà con rể ba chồng chứ!!!”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK