Bỗng dưng, Fuu đứng dậy, bước ra ngoài phòng khách. Vài giây sau, anh quay lại, trên tay cầm một hộp quá rất quen thuộc. Hộp socola hình trái tim màu vàng kim lấp lánh sang trọng, kèm với một cái nơ bạc ấy, anh chìa ra trước Nigi “Cho em nè” Nigi ngạc nhiên “Ơ, nhưng mà đó là của Gin cơ mà?” “Thì Gin cho anh là của anh. Giờ anh tặng em. Không thích à?” Sao lại không thích được chứ, đó là một thương hiệu socola nổi tiếng khắp thị trường thế giới kia mà, số tiền mua nó không phải đơn giản là lương một hai tháng thôi đâu. Xem ra cô đích thị là đại thiên kim tiểu thư rồi. Thật khó để từ chối món quà tuyệt vời như vậy. Nigi hai mắt sáng rỡ đưa cả hai tay nhận món quà. Cô nhẹ nhàng mở ra, quả thật là hết sức tưởng tượng, bên trong trang trí lấp lánh hơn cô tưởng nhiều. Thử một viên socola tròn tròn với lớp vỏ sần sùi do phủ đậu phộng xung quanh, Nigi không khỏi thốt lên vì quá ngon. Cô nhét liền vào miệng Fuu một viên. Bị tấn công bất ngờ, Fuu hoàn toàn bị Nigi chèn ép, đành phải há miệng cho cô đút vào. Nhai thử, đúng là cũng ngon thật, nhưng anh lại không thấy hứng thú như Nigi. Anh dọn chén dĩa trên bàn sang chỗ rửa chén đĩa “Ngon đấy! Em ăn đi! Anh có quà của anh rồi.” Nigi cũng lật đật chạy lên phụ anh. Nghe nói vậy, lòng cô cảm thấy lâng lâng hạnh phúc. Một là anh thật sự coi trọng món quà của cô, anh thật sự thích nó hơn các món quà khác. Hai là, cô được một mình thưởng thức trọn vẹn món ăn này mà không phải chia sẻ với ai. Vừa nghĩ, cô vừa hì hì cười thầm, mặt đầy mãn nguyện. Fuu chợt nhìn sang, thấy gương mặt nham hiểm ấy, anh thấy hơi sợ sợ, nhưng mà, điều đó khiến anh thấy rất ấm áp.
Rửa xong đống chén dĩa đó, Nigi vươn vai “Xong rồi!” thì bị Fuu lập tức phủ định lại “Chưa đâu” Nói rồi, anh đặt bàn tay mạnh mẽ của mình lên eo cô, đôi mắt nhìn đắm đuối vào gương mặt nõn nà ấy. Anh kéo cô lại gần, môi chạm môi, họ hôn nhau thật đắm đuối. Anh nắm chặt lấy vòng eo nhỏ bé lấy, đỡ cô ngồi cạnh bên cái bếp. Anh bắt đầu giở trò tinh nghịch. Anh nhẹ nhàng tháo chiếc tạp dề cô vẫn đang đeo trên người ra, luồng tay vào bên trong áo, nâng niu bầu ngực căng tròn của cô. Hai tay Nigi đặt trên vai anh, níu lại. Buông môi, anh tìm đến vành tai và cổ của cô, mơn trớn xuống đôi xương quai xanh, rồi không ngần ngại cởi áo cô ra để tiếp tục tận hưởng phần da thịt đầy hấp dẫn bên trong. “Nah...” Tuy không phải là lần đầu, nhưng mỗi lần Fuu làm thế, Nigi đều không kìm chế được sự nhảy cảm của mình mà run lên. “Anh này... mình đang...ở trong bếp...” “Thế mới hấp dẫn chứ!” Câu trả lời ấy khiến cô cảm thấy ngại hơn. Quả thật là, cảm giác cũng mới mẻ hẳn ra. Tới rồi, anh đang dần tiến tới cô bé đang hồi hộp từ lúc anh bắt đầu. Cô lấy tay che miệng để đỡ thốt lên quá khích khi cảm nhận rõ được từng cái chạm của anh vào vùng nhạy cảm của bản thân.
Xem thêm...