Nói rồi, Nigi tìm trong giỏ xách vài tờ khăn giấy, cô còn mang theo cả thuốc thoa lên vì lo rằng leo núi lỡ bị vấp ngã. Cô tiếng lại gần, thỏ mẹ vẫn chăm chăm lấy cô như thể, nếu cô làm gì hại đến con nó, nó sẽ bất chấp lao vào tấn công. Nigi biết thế, nên chỉ đi khẽ thôi, rồi đứng trước bé thỏ đang bị thương run lẩy bẩy. Nhẹ nhàng, cô đặt miếng khăn lên chỗ vết đau đó, thoa thoa, rồi dùng miếng giấy khác, băng bó lại. Cả bầy to mắt nhìn những hành động của cô khiến cô mún bật cười ra, bọn chúng trông thật đáng yêu. Xong, cô bế bé thỏ ấy lên, bảo “Để chị giúp đưa bé về tổ. Tổ ở đâu nè?” Chẳng biết bọn thỏ hiểu ý Nigi không, nó chạy trước, Nigi bước theo sau.
Lúc đó, Fuu đang đứng cùng đám bạn, có cả Gin nữa. Cô nàng dù tỏ tình không thành, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc. Vì cô nghĩ, rồi Fuu sẽ nhận ra vẻ đẹp và tình yêu của cô thôi. Trong lúc chụp tấm hình tập thể, Fuu chợt thấy từ xa có bóng người quen quen đang len lỏi đi sâu vào trong nơi đầy cây cối um tùm thế kia. Nheo nheo mắt, anh nhìn kĩ hơn thì nhận ra được là Nigi. Thắc mắc, tò mò, lo lắng, khó chịu, anh nhanh chóng nói lời chào rồi bỏ đi. Gin thấy thế, chạy theo “Fuu này, cậu đi đâu vậy? Tớ theo...” “Không được đâu.” Fuu cắt lời Gin “Cậu vào đi, tớ có chuyện chút.” Gin đành phải nghe lời, đứng đó, nhìn Fuu đi xa dần. Anh bước theo lối mà Nigi đã đi, bụng cứ thầm nghĩ “Con nhỏ đó lại đi đâu vậy trời? Không lẽ...” Anh nghĩ tới chuyện có một người con trai khác dụ dỗ Nigi vào chỗ kín để làm chuyện ấy. Chau mày, Fuu bước đi nhanh hơn. Rồi, anh khựng lại khi thấy Nigi đang đứng trước một khoảng không khác, muôn vật xanh tươi đẹp hơn lúc nãy nhiều.
Xem thêm...