Chương 108
Có điều khi đổi đề tài câu chuyện, bà ta có phần chần chừ.
Ninh Giác thấy thế, biết chắc lại xảy ra chuyện gì, bảo bà ta cứ nói đừng ngại.
Lúc này Lưu Hoàng hậu mới cắn răng, vô cùng tức giận nói: “Không ngờ con tiện nhân Long Hương Hương đó cho người dâng tấu nói cơ thể Giác Nhi không khỏe, mà chuyện kênh đào không kéo dài được, muốn đổi người cầm quyền tu sửa kênh đào!”
Bà ta lạnh lùng nói: “Nghĩ hay lắm, bây giờ đường lớn đã thông, chỉ còn công việc xây đề và đào nhánh sông, hai năm là đủ, bà ta muốn âm thầm đề cử con bà ta, có điều hôm qua Liễu Hiên phi nhúng tay vào nên việc này mới không thành.”
Đây đều là công lao của con trai bà ta, những kẻ đó thấy lợi thì đua nhau tranh cướp, không chỉ hại con bà ta nằm trên giường, còn muốn hoàn toàn thay thế con trai bà ta, đúng là vô liêm sí!
Đáng tiếc Lưu gia yếu thế, bà ta lại vừa mới ra khỏi Thánh Phật Tự, nếu không đã chẳng bị động đến vậy.
Mà kì lạ là, nghe Hoàng hậu tức giận nói xong, biểu cảm của Ninh Giác không hề thay đổi mảy may, như không thèm để ý.
Hoàng hậu tưởng Ninh Giác nổi giận, sợ lại có nguy hiểm, vội nén cơn giận, an ủi.
“Hoàng nhi đừng nóng lòng, mẫu hậu sẽ không cho bọn họ được như ý đâu! Bây giờ bệ hạ đã công nhận vị trí Thái tử của con rồi, trong thời gian ngắn, bọn chúng không lấn át được con đâu.”
Nhưng điều Ninh Giác muốn không chỉ là lấn át… Lần nguy kịch này khiến thứ gì đó như thức tỉnh trong cơ thể hắn, trước kia, hắn chỉ muốn làm chút chuyện tốt vì nước vì dân, muốn bảo vệ người bên cạnh, không để người thân thất vọng, vậy thì bây giờ… Hắn đã có mục tiêu rõ ràng hơn.
Ninh Giác để bát xuống, sau khi uống chén thuốc, rõ ràng tinh thần hắn tốt hơn phần nào, có điều vì cơ thể gầy đến đáng sợ, sắc mặt lại tái nhợt, cho nên vô cùng dọa người.
Hắn đứng dậy, có vẻ muốn xuống giường! “Giác Nhi, con muốn làm gì?”
Hoàng hậu thấy rất lạ, nhưng vẫn vội đỡ hẳn.
“Mẫu hậu, nhi thần muốn đến Chiêu Dương điện.”
Lưu Hoàng hậu giật mình: “Bây giờ con như này, tới Chiêu Dương điện làm gì?!”
Ninh Giác khẽ cười một tiếng, có điều không dịu dàng như trước, hắn cười lạnh lẽo u ám: “Nếu là của cô, vậy kẻ khác không có tư cách cướp đi!”
Hắn nhìn ra ngoài điện thì thào nói.
“… Là của ta, thì ta phải cướp về!”
Trong khoảng thời gian này tinh thần Ninh Kham không được tốt, tâm trạng của ông ta nóng nảy, khiến ai ai cũng cảm thấy bất an!
Lúc này, Thường Thịnh đi lên thấp giọng nói: “Bệ hạ, Thái tử tới ” Le
Ninh Kham đang luyện chữ, đầu bút dừng lại: “Chẳng phải nó mới tỉnh dậy sao? Qua đây làm gì? Báo nó về nghỉ đi!”
Thường Thịnh có phần khó xử: “Thế nhưng… Thái tử quỳ ngoài điện, nói bệ hạ không gặp ngài ấy, ngài ấy sẽ không chịu dậy…”
Ninh Kham nhíu mày rậm, ném mạnh bút lông lên bàn, giận quá phải cười: “Được, được, hết người này tới người khác, trẫm muốn xem xem nó muốn gây chuyện gì!”
Nói xong, ông ta sải bước đi ra ngoài, Thường Thịnh vội đuổi theo,
Thời tiết hơi âm u, như sắp nổi cơn mưa to, cơ thể gầy gò của Ninh Giác quỳ trên đá xanh, cả người thắng tắp!
Ban đầu Ninh Kham vì tâm tình đè nén mà nổi giận trong bụng, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Ninh Giác thì đã tan đi hơn nửa…
Ông ta không khỏi nhớ tới đứa bé kia, đứa bé kia dùng sinh mệnh để bảo vệ đứa con này của ông ta! Người làm cha như ông ta, có tư cách gì cáu kỉnh với đứa bé này? Hơn nữa bộ dạng của Ninh Giác lúc này thực sự đáng sợ, không còn nhìn ra vẻ đẹp trai trước kia, Ninh Kham biết nguyên nhân Ninh Giác bị ốm lần này, là vì cái chết của đứa bé kia!
Có điều ông ta không vớt được thi thể của đứa bé kia, cho nên
cố chấp cho rằng Ninh Tương Y chưa chết.
Nhưng Ninh Giác thì khác, mới mấy ngày ngắn ngủi đã thành ra như này, có thể thấy hắn tin rồi, đồng thời vô cùng bi thương.
Ninh Kham không khỏi thở dài trong lòng, không phải huynh muội mà hơn cả huynh muội.
“Ngươi tới làm gì?”
Giọng ông ta lạnh nhạt, lộ vẻ mỏi mệt.
Ninh Giác nhìn qua để vương cao cao tại thượng, trong mắt lóe lên ánh sáng chỉ hẳn mới hiểu được, hắn cúi đầu thật thấp vái lạy, nói.
“Xin phụ hoàng bãi bỏ vị trí Đông cung của nhi thần!”
Lời của hắn như tiếng sét, khiến Ninh Kham ngây người, ông ta nhíu nhíu mày, phất tay để tất cả những người khác ở đây lui ra, nặng nề nhìn Thái tử.
“Vì sao? Ngươi có biết vì sao người còn sống sờ sờ ở đây không! Là nó..” Ninh Kham muốn nói, là nó dùng tính mạng của mình để đổi lấy đấy!
“Chính vì vậy!” Ninh Giác đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng rưng rưng, nhìn thẳng đế vương.
“Chính vì vậy… vị trí Thái tử này dính máu của hoàng muội mới có được! Không cần cũng được!”
Lời của hắn khiến Ninh Kham đau xót trong lòng!
Ông ta mãi không chịu chấp nhận Ninh Tương Y đã chết rồi, bởi vì dù sao cũng không có thi thể, nhưng có người nói, chỉ sợ sức mạnh của thuốc nổ quá lớn, đến mức cơ thể nàng tan nát, hòa với sóng lớn dòng sông.
Ninh Kham chớp chớp đôi mắt, hồi lâu mới nói: “Ngươi như thế.. Linh hồn nó trên trời sẽ không được an nghỉ đâu.”
“Không quan trọng nữa rồi…”
Lúc Ninh Giác nói câu này, lòng như tro tàn, hắn cười tái nhợt: “Bất kể con có phải Thái tử hay không, hoàng muội cũng sẽ không sống lại, có điều con xin phụ hoàng một chuyện.”
Ninh Kham thở dài một tiếng: “Nói đi.”
Trên khuôn mặt Ninh Giác hiện vẻ hi vọng…
“Kênh lớn là ý của hoàng muội, cũng do một tay nàng thúc đẩy, quy hoạch, xây dựng, con hi vọng phụ hoàng có thể phái con tiếp tục tu sửa kênh đào! Nguyện vọng lớn nhất của hoàng muội khi còn sống chính là hi vọng có thể nối nhánh sông với đất liền Đại Dục, đồng tây nối liền, tăng cường giao thương mậu dịch, tạo phúc cho bách tính… Bây giờ… Bây giờ nàng đã chết rồi…”
Chữ chết cuối cùng gần như không nghe thấy, âm cuối run lên khiến Ninh Kham chua xót trong lòng, nhằm mắt lại.
Ninh Giác gắng vực lại tinh thần, tỉnh táo kiên định nói.
“Bây giờ nàng chết rồi, hãy để con giúp nàng hoàn thành nguyện vọng của nàng!”
Ninh Giác lại vái lạy, cầu xin: “Xin phụ hoàng đồng ý!”
Hoàng để đứng đó, hồi lâu mới chậm rãi mở mắt.
“Sức khỏe của ngươi… sợ là không cho phép…”
“Không thành vấn đề!” Ninh Giác ngẩng đầu ngắt lời Hoàng đế, hai mắt hẳn tràn ngập hi vọng, như ánh lên muôn vàn sức sống: “Không ai hiểu rõ nàng muốn sửa tuyến đường chính như nào hơn con, không ai hiểu tâm ý của nàng hơn con, nàng nói khi con kênh lớn này hoàn thành, nàng muốn lén đặt tên, nhờ con xin phụ hoàng đồng ý, bây giờ nàng không có ở đây, nguyện vọng và cái tên nàng để lại sẽ do con kế thừa!”
Ninh Kham không khói hỏi: “Nàng muốn đặt tên là gì?”
Ninh Giác nói từng chữ: “Kênh Trạch Thiên! Phù hộ vạn dân, thiên hạ một nhà!” “Hay!”
Ninh Kham đột nhiên vỗ tay, mắt nhìn sâu vào Ninh Giác: “Tên rất hay, lấy cái tên này! Trạch Thiên, Trạch Thiên, hàm ý quá tuyệt!”
Ông ta cười, rồi mệt mỏi vung tay: “Trẫm biết ý ngươi rồi, trẫm sẽ tiếp tục phái ngươi đi sửa kênh đào, có điều vị trí Thái tử không cần nhiều lời, ngươi thực chí danh quy, hi vọng người hãy bảo trọng, mau chóng sửa kênh xong quay về
Ninh Giác mừng rỡ! Nhưng ngoài mặt lại thế lương dập đầu.
“Nhi thần… Tạ chủ long ân!”
Khi Ninh Giác trở lại Đông cung, Lưu Hoàng hậu đang đi đi lại lại không ngừng, miệng lẩm bẩm, vừa nhìn thấy Ninh Giác, hai mắt tỏa sáng!
“Giác Nhi! Rốt cuộc con muốn làm gì? Phụ hoàng con…”
Ninh Giác khoát tay, ra hiệu cho bà ta yên tâm: “Phụ hoàng đồng ý rồi, chuyện đốc thúc xây kênh tiếp theo do con toàn quyền phụ trách”
Hoàng hậu nghe vậy mừng rỡ: “Thật sao?” Rõ ràng chỉ gặp mặt Hoàng đế tại sao có thể có hiệu quả lớn đến vậy.
Ninh Giác cười ôn hòa: “Thật ạ.”
Nhưng chẳng biết tại sao, nhìn thấy nụ cười đã từng quen thuộc của Ninh Giác, Hoàng hậu lại cảm thấy có gì đó lạ lẫm, hình như con trai bà ta… có gì đó thay đổi rồi.
Lúc này, Ninh Giác nhận cháo cung nhân đưa tới, vừa húp cháo, vừa mỉm cười.
Có điều bây giờ hắn quá gầy, cười lên hơi đáng sợ.
Y Nhi đi tới Tây Châu, mà hắn lại không thể đi cùng, hắn chịu đủ cảm giác bị khống chế rồi! Hắn muốn mạnh lên, mạnh đến nỗi muốn làm gì thì làm… Hắn thế, chờ lúc Ninh Tương Y trở lại, hắn đã khác rồi.