Mục lục
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 97

Ngô Hằng biết vị thống lĩnh này, công chúa đối xử với bọn họ cũng rất tốt, rất hòa đồng, cho nên Ngô Hàng cũng từng gặp mặt vị thống lĩnh này mấy lần.

Đối phương lại không có thời gian nói nhảm với y nên nói thẳng luôn:

“Ngô Hằng! Ta theo lệnh của công chúa mà đến, công chúa nói muốn vạn người kéo thuyền, cũng muốn ta tới tìm ngươi, ngươi phải giải thích cho chúng ta một chút.”

Ngô Hằng có chút kỳ quái: “Không phải nói là phải chờ tới mùa đông sao?”

Chu thống lĩnh Chu Tề càng cảm thấy khó hiểu: “Vì sao phải đợi đến mùa đông?”

Ngô Hằng quan sát hắn ta một lúc mới cười nói: “Vốn đĩ công chúa chuẩn bị đi tìm một con thuyền lớn kinh thế hiến cho bệ hạ trong sinh nhật vào mùa đông…”

Nói đến đây y nhíu mày khó hiểu, những lục đục trong khoảng thời gian này không phải là y không biết, nhưng mà y chỉ là một chưởng sự lo tàu thuyền, cũng không thể nhúng tay vào chuyện này, chỉ có thể lo lắng suông…

“Con thuyền lớn kinh thế?”

Chu Tề lặp lại: “Thuyền như thế nào mới có thể gọi là thuyền lớn kinh thế?” Lập tức hắn ta vỗ cái ót: “Hắn là con thuyền đó rất làn, chắc chắn là công chúa đang nói tới con thuyền này, ngươi mau dẫn ta đi xem!”

Ngô Hằng có chút phản ứng không kịp: “Bây giờ công chúa cần dùng thuyền là muốn đi đâu?”

Y vừa nói vừa vội vàng mặc quần áo.

Chu Tề trầm giọng nói: “Đương nhiên là hồi kinh!” Nói xong quay đầu nhìn y một cái, nghi ngờ hỏi: “Nếu là thuyền lớn thì có thể chở bao nhiêu người?”

Hắn ta nhẩm tính, nếu có thể ngồi ba trăm người thì tốt, ngoại trừ nhân vật trọng yếu ra thì còn có thể mang theo một bộ phận cấm quân bảo hộ an toàn, những người khác thì đi thuyền nhỏ. Ngô Hằng vừa đi theo hắn ta ra ngoài, vừa hỏi vẻ mù mờ: “Không phải nói muốn rời kinh sao? Cộng thêm cấm quân chac cũng mới hơn hai ngàn người?”

“Cái gì là mới hơn hai ngàn người?”

Lúc này, Ngô Hằng lấy lại tinh thần, y sửa sang lại quần áo, kiêu ngạo ngẩng đầu nói: “Nếu mới hai ngàn người thì một con thuyền là đủ!”

Câu nói này khiến cho Chu Tề sững sờ tại chỗ, một hồi lâu mà vẫn chưa tỉnh hồn lại.

Một con thuyền? Hơn hai ngàn người? Chẳng lẽ Ngô Hằng này đang gạt ta?!

Mà khi Chu Tề nhìn thấy chiếc thuyền lớn đến mức khó có thể tưởng tượng được đó thì cũng bị sợ đến ngẩn ngơ.

Hắn ta mê muội muốn đi sờ áo giáp sắt lóng lánh trên thân

thuyền nhưng lại vì cách một cái hồ nên không làm gì được.

“Đây chính là thuyền của công chúa?” Chu Tề nhanh chóng phủ định: “Làm sao có thể chứ? Công chúa sửa kênh đào mới một năm rưỡi, không thể nào đóng được chiếc thuyền này! Chẳng lẽ có thể đoán trước tương lai hay sao?”

Mặc dù đã nhìn vô số lần nhưng Ngô Hằng cũng giống như Chu Tề, mỗi lần đều mê mẩn, thán phục…

“Nếu là dùng công nghệ của trước đây thì muốn đóng được một chiếc thuyền như này là chuyện không thể nào, nhưng công chúa đưa ra một cách khác, không chỉ tăng tính an toàn của thuyền lớn mà còn tăng khả năng thăng bằng và sức chứa của nó. Công nghệ cũng chỉ bằng có hai phần ba của trước đây.”

“Sao có thể thể được? Công chúa… Nàng làm được bằng cách nào?!”

“Khoang ngầm dưới nước!”

Ngô Hằng chỉ vào thân thuyền, cười nói: “Chiếc thuyền này có thể chứa hơn hai ngàn người là bởi vì ngoài trên thuyền có thể chứa người ra thì ở dưới thuyền cũng có khoang chứa!” Khoang ngầm ở dưới nước, nếu như nói đơn giản hơn thì là cắt giảm dung tích vốn có của khoang trên tàu, sau đó tạo thêm khoang ở dưới, như vậy thì không chỉ có giảm bớt trọng lượng, tăng lên sức nổi mà còn an toàn hơn rất nhiều, chẳng hạn như… nếu có một hai cái khoang nhỏ trên tàu bị thủng, nước vào thì

thuyền cũng sẽ không chìm. Y giải thích với Chu Tề một phen, Chu Tề liên tục nói: “Kỳ diệu! Thật là kỳ diệu quá! Nếu áp dụng phương pháp này cho hải quân thì hải quân của Đại Dục ta không ai địch nổi!”

Nhưng việc cấp bách trước mắt là công chúa và Thái tử phải sống qua kiếp nạn này, Chu Tề vừa nghĩ tới gương mặt tái nhợt khi hôn mê của Ninh Tương Y thì thầm thở dài một tiếng, nói cho Ngô Hằng biết tình huống bấy giờ.

Ngô Hằng nghe xong, tức giận đến liên tục gào lên!

“Sao có thể như vậy được! Sao có thể như vậy được?!”

Vóc dáng y không cao, đứng tại chỗ chỉ lên trời mắng: “Công chúa làm ra đồ cống hiển còn ít sao? Bọn họ còn không biết xấu hổ dùng điện hạ để uy hiếp công chúa giao ra thứ gì đó?! Đúng là làm trò cười cho thiên hạ!”

Chu Tề thở dài: “Việc này cũng không thể chỉ trách bệ hạ, đào ra một cái đỉnh đồng như vậy thì chắc chắn trong lòng bệ hạ cũng không dễ chịu gì, lại thêm có người châm ngòi thổi gió nên bệ hạ mới như thế. Trước đó Thường Thịnh công công thấy Thái tử điện hạ nguy kịch thì ông ta còn rất ngạc nhiên, có thể thấy được bệ hạ cũng không biết chuyện này, nếu biết thì chắc là sẽ không như thế đâu… Còn trong tay công chúa có thứ đồ gì thì tất nhiên nó cũng rất quan trọng…”

Nhưng mà cho dù quan trọng đến mức nào cũng không nên ép một đứa bé như vậy! Hắn ta giải thích không nổi nữa,

Hắn ta cũng không hề xem phong thư mật báo đó cho nên chỉ nghĩ là vì điện hạ bị uy hiếp, hoàng để lại tạm thời thu hồi chức quyền của Thái tử cho nên công chúa mới tức giận đến mức thổ huyết, nhưng mà chuyện không hề đơn giản như vậy…

Lâu Diệp xâm phạm, dưới bàn tay châm ngòi thổi gió của mấy người có ý đồ xấu thì Ninh Kham cũng muốn lấy được đồ trong tay Ninh Tương Y để cho Lâu Diệp một bài học mang tính áp đảo! Nhưng rõ ràng là Ninh Tương Y không chịu cho, cộng thêm chuyện đỉnh đồng và người bên cạnh châm ngòi thổi gió cho nên Ninh Kham mới gấp gáp muốn lấy được thuốc nổ như vậy.

Ông ta cho rằng Ninh Tương Y càng không cho thì càng chứng tỏ trong lòng có điều khuất tất, càng chứng minh cho những suy đoán của mấy người ở bên cạnh là nàng có lòng mưu phản! Cho nên ông ta mới vội vã như thế, mà tất cả những chuyện này mới tạo ra cục diện rối rắm như bây giờ.

Người giật dây phải đắc ý cỡ nào đây, lợi dụng lòng nghi kỵ của hoàng đế khiến cho Thái tử vất vả vì dân hơn một năm mà giờ lại rơi vào tình cảnh ám sát đoạt quyền.

Công chúa cũng bị tức đến hộc máu, cửu điện hạ sống chết chưa rõ, kênh đào bị gác lại, ngày sau cũng không biết trở thành món hời của ai!

Thật là khôn khéo! Thật là giỏi tính toán! Có đầu óc này thì tội gì phải dùng để hại người, cướp đoạt chiến tích của người khác?

Ngô Hằng càng nghĩ càng tức giận!

“Ngươi nói công chúa muốn vạn người kéo thuyền?”

“Vâng.” Đây cũng điều mà Chu Tề khó hiểu, bệ hạ hoài nghi Thái tử có ý đồ không tốt, vì sao công chúa còn muốn huênh hoang như vậy?

Ngô Hằng sờ cằm: “Mỗi một miếng vảy trên thân thuyền lớn này đều có thể xoay chuyển, phía trên đều có lỗ nhỏ, được thiết kế đặc biệt để kéo thuyền, nhưng khi đó công chúa thiết kế như thế là vì khi chúc thọ cho bệ hạ sẽ mang mấy vạn bách tính kéo thuyền hồi kinh hiến chiếc thuyền này cho hoàng đế, bây giờ kế hoạch thực hiện sớm hơn, ta cũng chẳng biết tại sao.”

Chu Tề cũng nghĩ không ra: “Có lẽ là thuyền lớn có tính ổn định cao, có lợi cho việc dưỡng thương của Thái tử chăng?”

Ngô Hằng cảm thấy lý do này cũng không phải là nguyên nhân chính, nhưng không nghĩ ra thì cũng không thèm nghĩ nữa!

Y vỗ tay một cái thầm nghĩ!

“Không lo được nhiều như vậy, người mới vừa nói vị Thường Thịnh công công đó dẫn theo một đội khác, ước chừng xế chiều hôm nay sẽ đến, như vậy bây giờ chúng ta phải hành động! Tìm đủ người kéo thuyền trước đã!”

Chu Tề nhìn chiếc thuyền lớn, thở dài: “Có phải là do động lực không đủ cho nên con thuyền này mới cần người kéo?”

Ngô Hằng cười xảo quyệt: “Ngược lại, thuyền này vốn rất nhẹ, trong thuyền lại có thiết kế cánh quạt giúp tiết kiệm sức lực. Hai bên thân thuyền đã được cải tiến, muốn điều khiển thì chỉ cần bốn mươi người là đủ… Tuy nhiên động lực không đủ cũng có thể trở thành lý do tốt để chúng ta gọi người tới kéo đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK