Chương 118
Nàng nhẹ nhàng đặt Ninh Úc lên giường, mặc dù có chút phí sức nhưng vẫn bước từng bước tới chỗ Tư Vô Nhan.
Ninh Tương Y biết, Tư Vô Nhan thoạt nhìn rất phách lối nhưng trừ y thuật xuất thần nhập hóa ra thì hắn ta rất yếu ớt!
Thấy Ninh Tương Y tới gần, vẻ mặt Tư Vô Nhan cuối cùng cũng thay đổi, hắn ta ngồi thẳng lên, cặp mắt nguy hiểm híp lại.
“Ngươi dám! Ngươi dám đụng đến một sợi tóc của ta thì đợi độc phát tác mà chết đi!”
Sắc mặt Ninh Tương Y tái nhợt nhưng may mắn trong suốt khoảng thời gian hôn mê đều có Ninh Úc ở bên cạnh đút canh sâm cho nàng, vận động một chút nàng cũng dần có sức hơn!
“Chuyện nào ra chuyện đó, ngươi cứu ta là một chuyện, thế nhưng ngươi làm tổn thương hắn thì là muốn chết!”
Ninh Tương Y lạnh mặt! Bàn tay nhỏ thon thon bóp cổ đối phương!
Nàng chưa dùng sức nhưng vẻ mặt Tư Vô Nhan đã căng cứng lại, oán độc nhìn nàng:
“Ngươi thử đi, phải biết trong khoảng thời gian này ta đã hạ độc Ninh Úc, ngoại trừ ta thì không ai có thể giải! Ngươi không sợ chết, nhưng ngươi không sợ hắn chết sao?”
Ninh Tương Y cười, ngón tay của nàng dần dần nắm chặt, vẻ mặt lạnh lẽo:
“Đứa bé mà ta nuôi lớn, cho dù vì ta mà bị phân tâm cũng sẽ không thể bị ngươi đánh lén!”
Câu nói của nàng khiến cho Tư Vô Nhan không thể phản bác, đúng là trong khoảng thời gian này mặc kệ hắn ta ra tay với Ninh Úc như thế nào thì Ninh Úc đều có thể tránh đi, rõ ràng chỉ là thiếu niên nhưng khi nhìn mình thì ánh mắt lại lộ ra tử khí, có đôi khi hắn ta cảm thấy nếu không phải là hắn ta có thể cứu thiếu nữ này thì Ninh Úc đã giết hắn từ lâu rồi.
Càng nghĩ như vậy thì trong lòng của hắn ta càng ghen tỵ và oán hận! Vì sao! Rõ ràng bọn họ không phải là chị em ruột cùng một mẹ sinh ra nhưng lại có thể hiểu nhau như vậy, tin tưởng nhau như vậy, hơn nữa còn có thể trả giá tất cả vì đối phương! Vì sao!
Cho nên hắn ta mới tìm đủ mọi cách phá hoại, trên thế giới này hoàn toàn không có tình cảm tốt đẹp! Bọn họ còn chưa thay đổi là vì cám dỗ chưa đủ lớn mà thôi!
Tư Vô Nhan càng nghĩ càng thấy hận! Mà ngón tay của Ninh Tương Y nhiều lần siết chặt khiến cho hắn ta dần ngạt thở.
Phải chết sao? Hắn ta sẽ chết như vậy sao?
Chết cũng tốt, hắn ta không cần phải sống trong thế giới bẩn thỉu này nữa.
Mặt Tư Vô Nhan càng ngày càng đỏ, hắn ta ngồi, Ninh Tương Y là đứng, bàn tay nhỏ trắng trẻo phát ra lực lượng hủy diệt!
Cặp mắt của nàng bình tĩnh không lay động, tựa như không phải là đang giết người mà là đang làm một chuyện rất bình thường.
Cuối cùng, khi Tư Vô Nhan há miệng, trán nổi gân xanh thì nàng mới buông lỏng tay ra, không khí đột ngột tràn vào phổi khiến cho Tư Vô Nhan ho dữ dội. Hằn ta ngã ngồi trên mặt đất, cũng không còn duy trì dáng vẻ cao cao tại thượng đùa bỡn người khác được nữa, thân thể co rúm lại trên đất, họ rũ rượi!
Thân hình Ninh Tương Y cũng hơi chao đảo một cái, nàng vịn cái bàn kế bên, nhắm mắt lại. Suýt chút nữa, suýt chút nữa là nàng đã giết hắn ta!
Còn Tư Vô Nhan xem như người trong cuộc càng cảm nhận được rõ hơn, mới nãy không phải là Ninh Tương Y đang dọa hẳn ta, cũng không phải là đang nói đùa, nàng sẽ giết hắn ta thật!
Chuyện này khiến cho Tư Vô Nhan bất giác cảm thấy sợ hãi, sở dĩ ngày thường hắn ta có thể thong dong tự nhiên đùa bỡn những người khác trong lòng bàn tay là bởi vì trong lòng bọn họ đều có nhược điểm, đều muốn cầu cạnh hắn ta, thế nhưng hàn ta gặp phải Ninh Tương Y.
Cô gái này, dưới tình huống biết mình sẽ chết mà còn dám đổi chén thuốc của hắn ta, không muốn để cho đệ đệ bị thương. Trong thời khắc cái mạng nhỏ của nàng bị mình nằm trong tay mà còn dám động thủ, chỉ vì muốn trút giận cho đệ đệ của nàng.
Đệ đệ của nàng là nhân vật lợi hại như vậy mà không phải vẫn bị hắn ta bài bố hay sao… Thế nhưng nàng… Nàng không giống vậy, không phải nàng không để ý đến tính mạng của mình, cũng không phải không quan tâm đệ đệ của nàng mà là nàng có lòng tin với mình, cũng có lòng tin với người bên cạnh, hơn nữa nàng không sợ chết cho nên mới dám làm như vậy.
Vì thế nên Tư Vô Nhan cũng hết cách với nàng, một người mà ngay cả chết cũng không sợ, lại có nội tâm mạnh mẽ như vậy thì hoàn toàn không có nhược điểm!
Thấy hắn ta đã thở lại bình thường, Ninh Tương Y đổi lại một gương mặt tươi cười, nàng phủi tay. Nụ cười này khiến cho người có danh xưng Quỷ Kiến Sầu như Tư Vô Nhan cũng cảm thấy tê cả da đầu.
Ninh Tương Y cười hì hì nói: “Hay nghe người ta nói Quỷ Kiến Sầu nói một không hai, nói cứu người thì tuyệt đối sẽ không để cho người đó chết, cho nên mới có danh xưng Quỷ Kiến Sầu, như vậy là ta thì sao, người tiếp tục cứu… Hay là không cứu?”
Tư Vô Nhan yên lặng.
Ninh Tương Y chỉ cười, nàng là người sống lại một đời, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng! Nếu như Tư Vô Nhan cự tuyệt thì nàng cũng có một trăm cách khiến cho hắn ta phải đồng ý!
Tư Vô Nhan hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, cố gắng đứng lên, cười lạnh lùng nói:
“Ngươi yên tâm đi, ta sẽ cứu ngươi, sau đó, ta sẽ để cho ngươi chết thảm hại hơn!”
Ninh Tương Y thấy hắn ta muốn rời khỏi thì cũng không ngăn cản, khẽ cười một tiếng: “Nếu vậy thì cảm ơn nhé!”
Chẳng biết tại sao khi nhìn thấy Ninh Tương Y đắc ý như vậy thì Tư Vô Nhan rất không cam tâm! Hắn ta nghĩ tới điều gì, đột nhiên dừng lại cười một tiếng:
“Ngươi không biết đâu nhỉ, tiểu tử trên giường đó… Ta không chỉ
lừa hắn cắt cổ tay mà ta còn nói muốn dùng thịt của hắn làm thuốc dẫn! Hẳn cũng cho là thật rồi cắt một miếng thịt xuống! Cũng không biết người ăn máu thịt của đệ đệ ruột của mình thì có cảm nhận được mùi vị gì không…”
Nói xong, thấy Ninh Tương Y biến sắc, hắn ta hả lòng hả dạ cười ha ha rời đi!
Câu nói sau cùng của hắn ta giống như là một cái gai đâm nhói lòng Ninh Tương Y!
Nàng rảo bước đến bên giường, vẻ mặt vốn giận dữ nhưng khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Ninh Úc thì biến thành chua xót se sắt.
Đúng vậy, nàng có tư cách gì để tức giận, Ninh Úc là người thông minh như vậy mà còn để cho Tư Vô Nhan hại, cũng là vì nàng…
Nghĩ đến đây, nàng bất đắc dĩ cười một tiếng, ngồi ở bên cạnh Ninh Úc.
Lần này thì hay rồi, nàng mới tỉnh thì Ninh Úc lại ngã xuống, đúng là…
Khi Ninh Úc tỉnh dậy lần nữa thì đã là buổi chiều ngày hôm sau, khi hắn mở mắt thì cảm thấy đầu óc mụ mị, cho nên khi nhìn thấy màn che màu tím nhạt trên đỉnh đầu thì có hơi hốt hoảng một chút:
“Cuối cùng đệ cũng tỉnh!”
Giọng nói sang sảng của Ninh Tương Y vang lên bên tai khiến Ninh Úc tỉnh táo lại ngay, hơi khó hiểu một chút.
Rõ ràng trước đó nàng còn yếu ớt như vậy…
Bây giờ cơ thể Ninh Tương Y đang khôi phục, về phần trúng độc thì nàng cảm thấy cũng không sao, cho nên cũng không cần thiết phải tỏ ra suy yếu.
Ninh Úc nhìn Ninh Tương Y từ trên xuống dưới, thấy đúng là nàng đã khỏe hơn nhiều thì hắn mới nở nụ cười, lúc này sắc mặt hån tái nhợt, mặt mày đẹp đẽ, cười một tiếng giống như một món đồ sứ tinh xảo sống lại, đẹp mà yếu ớt, đúng vậy, yếu ớt. Ý nghĩ này khiến cho tim Ninh Tương Y khẽ nhói một cái.
Trong suy nghĩ của Ninh Tương Y, Ninh Úc vẫn luôn là Ninh Úc đã trưởng thành trong tương lai, mà hắn vẫn luôn làm rất tốt, hiểu lý lẽ, đa mưu túc trí như yêu quái. Biết tiến biết lùi, trong lãnh cung hay mấy năm trong hoàng cung cũng vậy, thật ra thì hắn vẫn là người chăm sóc cho mình nhiều hơn.
Mặc dù Ninh Tương Y vẫn luôn xem mình như người giám hộ nhưng nhiều khi nàng cũng không có làm tốt chức trách của mình, ngược lại là đứa bé này đang xử lý tất cả, cũng không để cho nàng phải lo lắng.