‘Chương 31 Mưu kế rời kinh đã ấp ủ
Ninh Kham vô cùng kiên nhẫn, trước tiên là nói lại hoàn cảnh địa lí ở Tây Châu một lần nữa, sau mới hỏi: “Tả tướng cho rằng Trấn Tây Vương trấn thủ Tây Châu nhiều năm nhưng lại bó tay chịu chết với nạn hạn hán, trách ông ta vô năng, kiến nghị trẫm cử người thay thế Trấn Tây Vương.
Cũng có người cho rằng mười vạn binh mã hiện tại của Tây Châu nhiều mà chẳng có tác dụng gì, muốn giải tán một nửa!”
Ông ta khom lưng xuống, tựa như đang nói riêng với Ninh Tương Y nhưng giọng nói lại lớn đến mức cả cung điện đều nghe thấy, không ít đại thân sượng mặt, lúng túng vô cùng.
Nghe hết đầu đuôi sự việc, Ninh Tương Y nghiêng đầu chớp mắt, làm cho đóa cung hoa có gắn tua rua màu lục nhạt cài trên tóc rủ sang một bên, tôn lên gương mặt trắng nõn.
“Trấn Tây Vương vô dụng? Mười vạn binh mã là quá nhiều? Bó tay chịu chết với nạn hạn hán hàng năm?”
Càng nói nàng càng thêm khinh bỉ liếc mắt nhìn mọi người, lẩm bẩm thưa: “Nhi thần lại cảm thấy vị nhân tài nào nói ra lời này mới nên được thay thế, thật sự là cực kỳ ngu xuẩn.” Thấy nàng nói chuyện không khách khí như vậy, Tả tướng cười nhạt: “Vậy không biết công chúa có cao kiến gì?”
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng lại đang cười mỉa, cho rằng chỉ cần nghiên cứu chế tạo ra mấy thứ đồ vặt vãnh thì có thể vô pháp vô thiên sao? Một công chúa ngay cả cửa cung còn chưa bước ra thì có thể có cao kiến gì?
Ai ngờ Ninh Tương Y lại vỗ mặt cho tỉnh ngủ, sau đó sẽ giọng nói: “Lấy giấy bút tới!” Giấy bút cung nhân trình lên chính là giấy và bút ngòi cứng mà Ninh Tương Y chế tạo.
Trước khi xuyên không nàng đã học hội họa được vài năm, việc phác thảo đồ họa dễ như trở bàn tay, chỉ thấy nàng mới vẽ vài nét bút, địa hình thung lũng Tây Châu đã hiện ra trước mắt. Ninh Kham vừa mới không nén nỗi tò mò chồm qua nhìn thử thì Ninh Tương Y đã vẽ xong rồi.
Nàng cầm bản phác họa cho một mình Dục Kham Đế xem rồi nói.
“Mời phụ hoàng nhìn thử xem địa hình Tây Châu có giống trên bức họa mà nhi thần vẽ không?” Ninh Kham gật đầu: “Cơ bản chính là như vậy.” Ninh Tương Y mỉm cười, đặt mông ngồi xuống chỗ trống còn lại trên ngai vàng, lớn tiếng nói.
“Hai bên Tây Châu đều giáp với núi tuyết, đáng lí lúc tuyết tan thì lượng nước dồi dào, nhưng bởi vì nơi đó có tính chất đặc thù, khí hậu nóng bức, nước sẽ bị bốc hơi rất nhanh, do đó năm nào cũng hạn hán, phải không?” Hoàng đế cũng không ngại bị chiếm một nửa ngai vàng, gật đầu tán thành.
“Nếu đã vậy vì sao không ai đào bồn chứa nước?” Tả tướng thừa cơ cười nhạt: “Công chúa không biết đấy thôi, Tây Châu có mấy trăm bồn nước lớn nhỏ, nhưng mùa hè vừa qua đi là toàn bộ đều khô cạn!” Ông ta còn tưởng rằng nàng có cao kiến gì, ai ngờ cũng chỉ có vậy mà thôi.
Ninh Tương Y chỉ mỉm cười nhìn ông ta như đang nhìn một lão già ngớ ngẩn.
“Vì sao không nối liền bồn nước lại với nhau?” Lời nàng nói đã dẫn dắt được mọi người, Ninh Giác ngẫm nghĩ: “Cho dù nối lại thì làm sao có thể tránh cho mặt trời không chiếu tới?”
Ninh Tương Y cười hì hì đáp: “Nếu trên mặt đất không trốn được vậy sao ta không nối dưới lòng đất? Mặt trời không chiếu xuống đó được thì không phải là bảo quản được sao?” Vừa nói nàng vừa lắc lắc bức phác họa trước mặt Ninh Kham lúc này đã sáng rực mắt, tự tin nói.
“Sau đó tìm một nơi thích hợp giữa lưng núi đào hai cái giếng, sau đó nối giếng nước với bồn chứa dưới lòng đất, thuận tiện đào bồn chứa thành một cái hồ dạng bụng to miệng nhỏ. Đợi đến khi tuyết tan sẽ chảy toàn bộ xuống giếng, sau đó nước sẽ từ giếng chảy vào bồn chứa, vì đã ở dưới lòng đất nên nước sẽ không bốc hơi, muốn dùng sinh hoạt hay dùng tưới tiêu đều thoải mái!”
Đề nghị này rõ ràng đơn giản, nó tựa như một ánh sáng thần kì xua tan đi mây mù che mắt mọi người bấy lâu nay.
Ninh Tương Y thấy biểu hiện của mọi người thì đắc ý bổ dung: “Công trình này tuy rằng rất lớn, nhưng khổ một lần mà làm thành thì về sau mọi người chẳng cần phải lo lắng nữa. Như vậy tính ra mười vạn binh mã của Trấn Tây Vương là còn thiếu đấy. Ông ấy trấn thủ biên giới quanh năm, đã có được uy danh, để ông ấy làm việc này là thích hợp nhất. Phụ hoàng thấy con nói có đúng không?”
Ninh Kham mừng rỡ xoa đầu nàng: “Hoàng nhi nói gì cũng đúng cả! Chuyện này cứ quyết định như vậy đi! Hoàng nhi hiến sách có công! Trâm phải trọng thưởng!”
Ninh Tương Y cười híp mắt nói: “Nếu thật muốn phong thưởng vậy không bằng phụ hoàng phong nữ nhi làm khâm sai đại thần, đích thân đi Tây Châu đốc thúc xây dựng, như vậy mới thú vị! Chứ nếu giao cho đám người ngu ngốc kia con không tin tưởng. Kẻo làm hỏng phương án của con rồi sau lại đổ cho con ra chủ ý không tốt!”
Ninh Kham khó xử. Tuy rằng hiện tại ông dung túng nàng làm không ít chuyện nhưng đó là ở kinh thành này, nhưng là đó là ở kinh thành, không ai dám làm trái. Nhưng nếu tới Tây Châu thì không nhất định. Phái một nữ khâm sai tới đó, nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Cho nên ông nhẫn tâm lắc đầu, cự tuyệt yêu cầu của Ninh Tương Y.
Đúng như dự đoán, Ninh Tương Y bĩu môi, đôi mắt trong veo nhấp nháy liên tục, tỏ vẻ bất mãn. Ninh Kham dẫn lòng quay mặt đi, tỏ vẻ hết đường thương lượng. Ninh Tương Y thấy vậy mới bất đắc dĩ thở dài, lui một bước mà yêu cầu: “Vậy phụ hoàng phái Ninh Úc đi đi, những gì con biết thì Ninh Úc cũng biết, phải nó đi hẳn là thích hợp nhất rồi. Con chẳng tin ai khác được!”
Ninh Úc? Lúc này Ninh Kham mới híp mắt liếc sang Ninh Úc. Tính ra đứa con trai này của ông ta cũng đã mười một tuổi, hai năm qua nó luôn an phận thủ thường, luôn nghe lời và tin tưởng Ninh Tương Y.
Phần lớn mọi người chỉ nhớ tới Ninh Tương Y phong quang chói mắt mà quên mất đi cái đuôi nhỏ là hắn.
Ninh Úc không có mẫu phi cho nên cũng chẳng có ai giúp nó mưu tính, cho nên đến hiện tại nó vân không có chức vị gì, tồn tại trong hoàng cung này như người trong suốt vậy.
Cũng chỉ có đứa con gái Ninh Tương Y này của ông mới giúp đỡ Ninh Úc trong khi ông đã quên mất đứa con trai này.
Còn việc Ninh Úc cái gì cũng biết, ông chỉ coi như Ninh Tương Y muốn tiến cử nên tô vẽ thêm cho đẹp mà thôi. Ngay cả đám đại thần dưới kia cũng không tin Ninh Úc có tài cán gì. Chỉ cần để hắn ra ngoài dạo một vòng, trở về ban cho một chức quan là được.
Ninh Kham vừa xoa đầu Ninh Tương Y vừa nghĩ vậy.
Dù sao trong gần hai năm này, Ninh Úc tuy không có tài cán gì nhưng cũng không gây sai lầm, giao chuyện này cho nó cũng không tệ. Vì vậy Ninh Kham hào phóng vung tay chuẩn tấu.
Mà chuyện ông đã quyết định, đám đại thần kia tuyệt đối không dám dị nghị, chỉ thầm hận Ninh Úc có một vị hoàng tỷ tốt, dâng lên diệu kế đồng thời thừa diệp long tâm đại hỉ tiến cử Ninh Úc. Khâm sai luôn đó! Nếu hoàn thành tốt chắc chắn sẽ lưu danh sử sách.
Một chuyện có lợi như vậy mà lại dâng không lên cho người tai “Tạ phụ hoàng ân chuẩn!” Ninh Tương Y lanh lẹ tạ ơn, lúc Ninh Úc ngẩng đầu sau khi lạy tạ, tặng hắn một ánh mắt đắc ý. Ninh Giác bên cạnh thấy vậy hết sức hâm mộ.
Hai năm nay hắn ta thường xuyên tiếp xúc với Ninh Tương Y, mỗi một ngày ở bên cạnh nàng đều cảm thấy hết sức thú vị, cho dù có chuyện không vui, chỉ cần nhìn thấy nàng thôi là đường như đã tan thành mây khói.
Nàng lại còn thông minh, đôi khi gặp phải chuyện khó giải quyết, chỉ cần hỏi nàng đều dễ dàng giải quyết.
Nhưng thật đáng tiếc, cho dù bọn họ thân mật cỡ nào thì về mặt thân sơ, hoàng muội vẫn gần gũi với cửu đệ hơn.
Mỗi lần thấy nàng che chở cho cửu đệ, trong lòng hắn ta luôn có đôi phần buồn bã.
Có điều ý nghĩ này đến nhanh mà đi cũng nhanh. Hắn ta lắc đầu. Thật sự là không nên, ai lại đi ghen tị với đệ đệ mình cơ chứ.
Sau đó ý chỉ của Hoàng thượng nhanh chóng truyền khắp đất nước.
Chuyện đã quyết, còn chưa tới bảy ngày nữa là Ninh Úc phải lên đường vận chuyển vật liệu tới Tây Châu.
Trước khi đi, Ninh Tương Y tự mình chuẩn bị hành lí giúp hắn, chỉ hận không thể gói hết tất cả đồ tốt mang theo.
Từ trước đến giờ Ninh Úc chưa từng rời khỏi nàng, huống chỉ lần này lại đi xa như vậy, đi lâu như vậy. Thật lòng mà nói Ninh Tương Y rất là không nỡ.
Nhưng mà con cái lớn rồi thì sẽ có ngày phải tự lập, cho nên Ninh Tương Y chỉ có thể dốc lòng giúp Ninh Úc lót đường, nén tất cả lưu luyến vào sâu trong lòng.