Mục lục
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 121

Lời của nàng khiến Tư Vô Nhan biến sắc, lúc xanh lúc trắng!

Hắn ta giận dữ trừng mắt nhìn Ninh Tương Y, không biết mấy chữ nào kích thích hắn ta, nét mặt hắn ta cực kỳ phân nộ!

“Ta không biết cô đang nói gì?”

“Không biết ư?”

Ninh Tương Y sờ cằm: “Như vậy đi, thời tiết hôm nay rất đẹp, chi bằng cưỡi ngựa ra ngoài đi một vòng?”

Tư Vô Nhan đang cảm thấy bực bội, nàng nói như vậy, đồng ý không nghĩ nhiều.

Ninh Tương Y nói một tiếng với Trấn Tây vương, thấy Ninh Úc Lộ đang nghỉ ngơi, nàng mới yên tâm, mất máu quá nhiều sẽ thích ngủ, có điều chắc mấy ngày nữa sẽ không sao.

Ninh Tương Y tự mình cưỡi một con ngựa, sau đó cho Tư Vô Nhan chọn một con.

Ai ngờ Tư Vô Nhan đến gần, con ngựa đó vô cùng, bất an, nếu

không có Tiểu Tư kéo chặt dây cương, rất có thể nó đã chạy rồi. Ninh Tương Y cười ha ha: “Con ngựa này là chiến mã! Chỉ tiếc sau khi đưa về có bệnh không thể thấy máu, y phục của ngươi màu đỏ, đổi bộ khác đi.”

Nói rồi, nàng cho người ta cầm áo bào xám đã chuẩn bị xong tới.

Tư Vô Nhan nheo mắt: “Ta thích màu đỏ!”

Ninh Tương Y không thành vấn đề: “Vậy cũng được, nhưng ta chuẩn bị ra khỏi thành đi biên cương, ngươi chói mắt như thế, nếu bị du binh của Lâu Diệp một tên bắn chết, ta cũng mặc kệ đấy”

Tư Vô Nhan thấy nàng cũng thay bộ trang phục màu vàng đất trong thời gian ngắn, trong lòng biết không phải làm bộ, mặc dù không tình nguyện song hắn ta vẫn thay bộ đồ màu xám, vẻ mặt ghét bỏ.

Lúc này hắn ta mới bình an ngồi lên ngựa, đi vững vàng. Nhìn thấy dáng vẻ bần bần của hắn, Ninh Tương Y buồn buồn cười, nàng đã sớm cảm thấy một nam nhân mặc màu đỏ quá rực rỡ, mặt đẹp nên mặc y phục như này để át bớt nhan sắc mới đúng.

Hai người ra khỏi thành một trước một sau, đi đến bên ngoài!

Thời tiết hôm nay lành lạnh, sau mấy đợt tuyết, gió thổi vào mặt đau rát, Ninh Tương Y không quan trọng, Tư Vô Nhan thì lại không chịu nổi, hẳn tức giận hỏi một câu.

“Sao cô đoán ra thân phận ta?”

Ninh Tương Y thúc ngựa đi song song với hẳn, cười nói: “Ngươi có thể biết thân phận của ta, vì sao ta không thể biết về ngươi?”

Dù sao bây giờ nàng là người chết” mà.

Hắn ta nghẹn lời, trong lòng tức giận, vì sao lần nào hắn ta cũng phải ăn quả đẳng ở chỗ Ninh Tương Y vậy?

Ninh Tương Y nhìn về phía núi tuyết phương xa, nguy nga hùng vĩ, bây giờ, những ngọn núi cao hơn mặt biển vẫn hoang vắng, không ai đi qua.

Mà trên mặt đất xen kẽ màu vàng xám trắng, kéo dài mênh mông vô bờ ra xa, khiến lòng người cũng trở nên mênh mông trống trải.

Ninh Tương Y hít sâu một hơi.

Tư Vô Nhan nhìn theo ánh mắt của Ninh Tương Y, chẳng biết tại sao cũng sinh ra cảm giác giống nhau. Thế nhưng kỳ lạ là, không phải lần đầu tiên hắn ta nhìn phong cảnh bên ngoài, nhưng cảm thấy lòng dạ rộng mở lại là lần đầu tiên!

Hắn ta không khỏi nhìn cô gái bên cạnh, rõ ràng mặc y phục màu vàng đất, nhưng khuôn mặt như mưa tuyết được ánh tuyết chiếu vào như đang tỏa sáng, môi nàng mim cười, đột nhiên liếc tới, nhỏ giọng hỏi.

“Điều gì khiến ngươi muốn ra tay với ta và Ninh Úc vậy?” Tư Vô Nhan sững sờ, hồi lâu mới phản ứng được nàng đang nói gì. Nét mặt hàn kỳ quặc, khẽ nhíu mày, giữa lông mày ánh lên vẻ khổ sở: “Ta không biết cô đang nói gì?

“Không biết?”

Ninh Tương Y cười: “Ngươi bắt Ninh Úc lấy máu cắt thịt, chẳng lẽ không phải bởi vì không cách nào tới gần hắn xuống tay với hắn, cho nên mới nhân cơ hội là ta bắt hắn tự sát chậm sao? Chỉ cần có một ngày hắn vì mất máu quá nhiều mà lơ là phòng bị, ngươi sẽ giết hắn đúng không?”

Lời của nàng khiến sắc mặt Tư Vô Nhan càng khó coi hơn.

“Về phần ta, nếu không độc chết ta, Ninh Úc sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi làm vậy từ sớm rồi đúng không? Bây giờ, mặc dù ta tỉnh lại, nhưng độc trong cơ thể mãi không hết, Nư Vô Nhan… Người khác không biết, ta lại không biết à? Mẫu thân ngươi là cao thủ dùng độc số một thiên hạ, chỉ là độc bọ cạp mà làm khó được ngươi sao?”

Tư Vô Nhan đột nhiên mở miệng: “Đừng nói nữa!”

Ánh mắt hắn âm trầm rơi vào trên người Ninh Tương Y, gần như muốn đâm thủng nàng!

“Ta cố ý thì sao, cô phát hiện ra thì sao? Cô có thể làm gì được ta?”

Hắn nhếch môi lên, cười âm độc mà càn rỡ: “Độc bọ cạp không khó với ta, nhưng ta là người duy nhất có thể cứu cô ở đây, nếu cô muốn cưỡng ép ta thì có thể thử xem sao!”

Ninh Tương Y cười khúc khích: “Nếu như ngươi dám chơi liều như mẫu hậu ngươi, sao lại là hoàng để bù nhìn được?!” Sắc mặt hắn trầm xuống: “Ninh Tương Y! Cô đừng tưởng ta không dám giết cô! Cô thử khiêu khích nữa xem?”

Ninh Tương Y vội vươn tay làm động tác đầu hàng: “Được được được, ta không nói nữa, ài… Người xem, ta ngoan như vậy, dứt khoát cho ta thuốc giải đi, ngươi xem, ta đã chuẩn bị xong cho ngươi rồi, ngựa khỏe, còn có bọc hành lý nữa!”

Nàng lấy ra một bọc hành lý đơn giản như làm ảo thuật: “Thân phận của ngươi đã bị ta nhìn thấu, chi bằng làm giao dịch, chỉ cần ngươi cho ta thuốc giải, để lại một bình linh dược hồi phục xương thịt, ta cam đoan không tiết lộ bí mật của ngươi với ai, a, đi thẳng từ nơi này chính là Lâu Diệp, ngươi đi gây họa cho người đó đi!”

Tư Vô Nhan bị chọc cho dở khóc dở cười, nàng nói đúng không sai, giao dịch này cũng hợp lý, nhưng sao hắn ta phải nghe nàng?

“Cô chuẩn bị rất đầy đủ, đáng tiếc, ta đưa thuốc cho cô, cô dám uống không?”

“Dám chứ!” Ninh Tương Y gật đầu: “Ngươi đối xử với Ninh Úc như thế, ta cũng không giết ngươi, ta biết thân phận của ngươi, còn thả ngươi đi, ơn nghĩa như thế, ngươi lấy oán trả ơn không hay lắm đúng không?”

Nàng ngửa đầu cười ngây thơ.

Nụ cười của nàng cực kỳ sạch sẽ, đôi mắt trong trẻo lấp lánh nhìn hắn ta, khiến hắn ta sinh ra cảm giác được tin tưởng…

… Đã bao năm rồi, mọi người chỉ dùng ánh mắt chán ghét nhìn hån, hoặc là vừa hận vừa sợ, xưa nay chưa từng có ai nhìn hắn ta như vậy, như thể hắn ta nói gì nàng cũng sẽ ủng hộ, hắn ta làm gì nàng cũng tin tưởng.

Đáng tiếc, hắn ta không phải Ninh Úc, không có tình thân này.

Ninh Tương Y thấy quả nhiên hắn ta lấy ra một cái bình nhỏ từ trong tay áo, hai mắt sáng lên.

“Ta biết ngươi có cách mà!”

Nàng hí hửng nhận lấy, Tư Vô Nhan hừ một tiếng, cười lạnh: “Cô không sợ bên trong là thuốc độc sao?”

Ninh Tương Y ngẩn ra: “Không đến mức đó chứ, giết ta, Ninh Úc sẽ không bỏ qua cho ngươi, hơn nữa có lẽ ngay cả con dân của ngươi, hắn cũng sẽ không bỏ qua… Lâu như vậy, chắc ngươi cũng biết đệ đệ đáng yêu của ta có tính cách như nào rồi chứ?”

Tư Vô Nhan nghẹn lời, hung hăng trợn mắt nhìn nàng.

Ninh Tương Y chưa nhận ra, cười đổ thuốc ra nuốt xuống không hề do dự! Động tác nàng dứt khoát, nước chảy mây trôi, không có chút chần chờ.

Thấy nàng uống thật, Tư Vô Nhan rất kinh ngạc, miệng hắn há ra, như muốn nói điều gì…

Hắn ta tưởng đối phương sẽ mang về kiểm tra độc, dù gì cũng nên dùng kim bạc thử độc chứ, nhưng nàng cứ uống như vậy, nàng… thật sự tin tưởng hắn ta…

Sau khi Ninh Tương Y uống xong, chỉ cảm thấy hơi lạnh tỏa ra, cảm giác đau đớn nơi lục phủ ngũ tạng biến mất kỳ lạ, nét mặt nàng hớn hở, ánh sáng tràn ngập nơi đáy mắt nói!

“Cám ơn ngươi!”

Gió lạnh thổi qua, vẻ mặt Tư Vô Nhan thống khổ lại hờ hững kéo chặt dây cương trong tay, nhìn nàng, nói một câu…

Nếu có kiếp sau, đừng tin người như ta nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK