Đối với diễn viên múa mà nói, bước vào cuộc sống gia đình quá sớm, sinh con xong, lúc ngươi muốn trở lại, công chúng có lẽ cũng đã quên ngươi, công việc này luôn không thiếu người mới, trong lòng Tống Hiểu Hoa cũng không chắc, nếu như cô cứ như vậy dừng lại, có phải hay không sẽ nhạt nhòa trong giới vũ đạo.
Thẩm Cảnh đậu xe ở ven đường, sau đó mở cửa xe, nói với cô: "Lên xe đi."
Tống Hiểu Hoa lên xe, nghiêng mặt nhìn anh, phát hiện ra anh một chút biến hóa cũng không có, trước sau đều một bộ dáng.
Nhưng trời mới biết trong đầu Thẩm Cảnh bây giờ hoàn toàn loạn, anh mới vừa có ý tưởng, hôm nay đứa nhỏ này giống như là phối hợp với mình mà tới, nói thật tâm tình của anh bây giờ không chỉ là vui mừng hưng phấn, còn có chút thấp thỏm, anh có con của mình, đứa bé kia về sau trưởng thành sẽ trở thành người như thế nào?
Tống Hiểu Hoa cúi đầu, không tự chủ nhìn bụng của mình, cảm giác không thể tưởng tượng nổi, lúc chính mình phát hiện trong bụng mình đang có một sự sống, mà sinh mạng này là sự kết tinh của cô và Thẩm Cảnh.
Nếu như là bé trai, nhất định có thể giống như Thẩm Cảnh rất đẹp trai.
Nếu là bé gái, tốt nhất cũng giống như Thẩm Cảnh thật xinh đẹp.
Âm thanh của Thẩm Cảnh từ bên cạnh truyền tới, anh cố gắng thở bình thường áp chế âm thanh đang run, để cho mình không có vẻ kích động, anh nói: "Bác sĩ nói thế nào?"
Tống Hiểu Hoa chần chừ mấy giây, cuối cùng trả lời: "Bác sĩ nói thai rất khỏe mạnh, chỉ nói em quá gầy như vậy đối với đứa bé không tốt lắm, khuyên em bình thường nên ăn nhiều một chút."
Thẩm Cảnh gật đầu, mím môi tựa như đang suy tư điều gì.
Về đến nhà, Tống Hiểu Hoa vừa ngồi xuống, Thẩm Cảnh đã chạy vào phòng bếp, tự mình ra tay, chưa được bao lâu trên bàn ăn đã đầy các món ăn.
Anh gọi Tống Hiểu Hoa vào dùng cơm, sau đó lần lượt gọi điện thoại cho bố vợ mẹ vợ còn gọi cho ba mẹ mình để nói.
Tống Hiểu Hoa cơm nước xong, như là phản xạ có điều kiện định đi rửa chén, lại thấy Thẩm Cảnh đoạt lại, nói: "Để anh."
Tống Hiểu Hoa sững sờ, quay đầu lại nói: "Em chỉ là mang thai mà thôi, anh làm gì mà khẩn trương như vậy?"
Thẩm Cảnh nhíu mày, nói: "Anh nghe nói phụ nữ mang thai cơ thể rất yếu, anh không muốn em xảy ra bất cứ chuyện gì."
Tống Hiểu Hoa nghẹn ngào, không biết là bởi vì biết mình mang thai hay vì điều gì, tóm lại chỉ một câu nói, cô đã thấy cảm động không thôi.
Sau đó cô nói: "Anh rất muốn đứa nhỏ này sao?"
Thẩm Cảnh dừng một chút, hỏi "Em thì sao?"
Tống Hiểu Hoa không ngờ Thẩm Cảnh sẽ vứt lại vấn đề này cho mình, cô nói: "Anh cũng biết đặc thù công việc của em, em sợ, em rất muốn đứa bé, nhưng em lại càng sợ sau khi sinh con xong, sự nghiệp của em sẽ mất."
Thẩm Cảnh mấp máy, đổ nước rửa bát vào miếng bọt biển, rửa sạch chén đĩa, sau đó nhẹ giọng nói: "Anh cũng không thích trẻ con, nhưng nếu là đứa bé của em và anh, anh thật sự rất mong đợi, em cũng có ý nghĩ của em, anh đương nhiên sẽ không phản đối, chúng ta còn trẻ còn nhiều cơ hội."
Tống Hiểu Hoa nhìn thấy đáy mắt anh lướt qua vẻ cô đơn, bình thường rất ít khi anh để mình nhìn thấy mặt yếu đuổi, không biết vì sao trong lòng cô đột nhiên có chút nhẹ nhõm.
Nếu như trước đó cô còn chưa quyết định, hiện tại cuối cùng cô cũng đã có quyết định của mình, cô vươn tay véo véo má của Thẩm Cảnh, nói: "Lừa gạt anh dó, tốt xấu gì em cũng là trụ cột chính trong đoàn, tạm thời vẫn sẽ không bị sóng sau đánh vào bờ, mấy tháng này anh hãy chuẩn bị mà chăm sóc em thật tốt đi......" Cô cúi đầu sờ sờ bụng của mình, nói: "Nơi này thế nhưng lại có tiểu Hoa hoặc là tiểu Thẩm Cảnh ở đây."
Thẩm Cảnh sững sờ, sau đó vươn tay ôm lấy Tống Hiểu Hoa, không nói lời nào.
Nhìn kỹ có thể thấy cơ thể anh có chút run rẩy, Tống Hiểu Hoa đột nhiên cười, thì ra tất cả sự trấn định đều là giả vờ, cô vươn tay rất có tình thương của mẹ ôm anh thật chặt.
Ngày hôm sau, trong nhà có khách tới, Phương Văn, Tống Đông, Khương Hồng Cẩm, Thương Hợp Thuấn bốn người đều có mặt đủ, mỗi một người đều rất khẩn trương.
Khương Hồng Cẩm nói: "Hiểu Hoa, khổ cho con rồi, thời gian này nhất định phải sai bảo Thẩm Cảnh thật tốt."
Phương Văn nói: "Bình thường phải ăn nhiều một chút, nhìn con rất gầy, không biết còn tưởng rằng con suy dinh dưỡng, dáng vẻ trước kia vẫn là tốt biết bao, đầy đặn đáng yêu."
Tống Đông tiếp lời nói: "Đúng vậy, mấy tháng này phải ăn uống thật tốt, không được làm việc vất vả, đặc biệt là nhảy múa, không được dùng sức mạnh."
Thương Hợp Thuấn nói: "Ừm...... Những thứ này đều là mua cho con, đều là thứ bình thường con thích ăn."
Tống Hiểu Hoa có chút dở khóc dở cười, chính mình hiện giờ nếu đi nhảy Bungee hoàn toàn không thành vấn đề, những người này coi mình dễ vỡ như vậy sao?
Cuối thai kỳ Tống Hiểu Hoa vẫn còn đi làm, Thẩm Cảnh không yên lòng, mạo hiểm trinh tiết của mình mỗi ngày đều đúng giờ đến đưa đón Tống Hiểu Hoa, có lẽ là bởi vì có đứa bé, Thẩm Cảnh bắt đầu ổn định thời gian biểu hằng ngày, ví dụ như buổi sáng sẽ tới bệnh viện, buổi chiều sẽ tới phòng vẽ tranh, chăm chỉ như vậy nên tiền cũng càng ngày càng nhiều.
Buổi tối Tống Hiểu Hoa nằm trong chăn, nhìn con số trên sổ tiết kiệm, cắn chăn nói: "Anh nói xem, sao anh lại có thể giống như một cái máy in tiền, mỗi ngày tiền cứ rào rào chui vào trong túi vậy chứ."
Thẩm Cảnh cười trả lời: "Có một cô vợ lợi hại như vậy, nếu anh còn không cố gắng, chẳng phải sẽ bị so bì không bằng hay sao."
Tống Hiểu Hoa cười liếc Thẩm Cảnh một cái, nói: "Đi đi."
Thời gian cứ thế trôi qua, Tống Hiểu Hoa được Thẩm Cảnh không ngừng bồi bổ, thân thể cũng bắt đầu từ từ đầy đặn, cô nhìn cái bụng đang lồi ra còn có mỡ trên người, tâm trạng buồn bã, vẻ mặt đưa đám, nói: "Chồng ơi, anh xem tại sao em lại mập như vậy chứ?"
Thẩm Cảnh đang nấu cơm, anh ninh cháo gà, nếm nếm mùi vị không tệ, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Tống Hiểu Hoa trả lời: "Không mập, anh nhìn rất đẹp mắt."
Tống Hiểu Hoa thấy không vui mừng, có lẽ là bởi vì mang thai nên cô đặc biệt để ý những chuyện nhỏ nhặt, cô nói: "Anh xem, căn bản anh đâu có nhìn kỹ em... rõ ràng em đã mập hơn ba mươi cân!"
Thẩm Cảnh đi tới, vươn tay vòng quanh hông của cô, nói: "Em nhìn xem, mập đâu chứ, tay của anh còn có thể ôm trọn em đây này, cái này cũng là mảnh mai rồi, hơn nữa, mập thì thế nào, so với trước nhìn thật tốt."
Tống Hiểu Hoa hồ nghi nói: "Thật sao?"
Thẩm Cảnh gật đầu, trả lời: "Có thể là giả được sao, em xem da mặt của em quả thật có thể dùng từ vô cùng mịn màng để hình dung, tươi cười rạng rỡ, cùng với trước kia hoàn toàn không cùng cấp bậc."
Hai mắt của Tống Hiểu Hoa sáng lên, nói: "Em đẹp hơn sao?"
Thẩm Cảnh trả lời: "Dĩ nhiên."
Tâm tình của Tống Hiểu Hoa cuối cùng cũng tốt lên, sau khi cô rời đi, Thẩm Cảnh lau lau mồ hôi lạnh trên trán, sau khi Tống Hiểu Hoa mang thai, mình không chỉ mở ra gia đình mẫu hệ trách nhiệm nặng nề, hơn nữa mỗi ngày đều phải trấn an tâm tình của cô ấy......
Aizz, ai bảo anh thích đây.
Buổi tối, Thẩm Cảnh nằm ở trên giường nhìn vào cái bụng của Tống Hiểu Hoa, thật rất khó tưởng tượng trong cơ thể của cô lại có một tiểu sinh mệnh, thân thể mảnh khảnh thế này sao có thể chống đỡ nổi cái bụng lớn như vậy? Phụ nữ thật sự là một điều kỳ diệu.
Thẩm Cảnh nổi lên lòng kính nể từ trước tới nay chưa từng có với Tống Hiểu Hoa.
Hồi tưởng lúc còn ở tiền triều, Thẩm Cảnh đã từng nhìn thấy phi tần trong cung sinh con, bộ dáng kia thật sự kinh động Toàn Hậu cung, máu loãng chảy ra, thấm đỏ cả tấm chăn, nhìn thôi cũng thấy ghê người.
Anh vươn tay sờ sờ trán Tống Hiểu Hoa, sau đó trong lòng suy nghĩ, tính đến hôm nay Tống Hiểu Hoa cũng đã hơn tám tháng rồi, tám phần là sắp sinh rồi, đến lúc đó mình phải làm gì đây?
Anh chui vào trong chăn, cô đã ngủ.
Gần đến ngày dự sinh, Tống Hiểu Hoa vào bệnh viện, Phương Văn luôn ở bên cạnh, còn chưa qua một ngày, buổi tối hôm đó Thẩm Cảnh nhận được điện thoại, vội vã chạy tới bệnh viện, ôm lấy Tống Hiểu Hoa, một đường dìu cô tới phòng sinh, sau đó đi ra, ở bên ngoài lẳng lặng chờ đợi.
Thẩm Cảnh chắp tay trước ngực, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, thân thể hơi run rẩy.
Những người khác cũng lục tục chạy tới, Thương Hợp Thuấn vỗ vỗ bả vai Thẩm Cảnh.
Thẩm Cảnh ngẩng đầu lên miễn cưỡng cười cười với anh, nhưng đáy mắt lo âu đã bán đứng anh.