Bà Trần mua đồ ăn về, lại thấy TV đang mở.
Buổi chiều, ông Thẩm chơi mạt chược vui vẻ trở về, vừa thấy bà Trần mở to miệng, không đợi bà nói, ông liền giành trước: “Trước tiên, bà đừng nói gì hết, tôi có cái này cho bà xem.”
Ông Thẩm vênh váo đi tới máy camera, cầm camera ngồi xuống ghế sô pha điều chỉnh.
Ông ngẩng đầu nhìn bà Trần, nói: “Tới đây, nhìn đi, trước khi tôi ra cửa tôi tắt TV rồi nhé.”
Bà Trần nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh ông Thẩm, nhìn vào màn hình nhỏ của camera.
Trên màn hình, đúng là ông Thẩm đã tắt TV mới ra ngoài, hơn nữa màn hình TV cũng tối thui.
Bà Trần buồn bực nói: "Vậy rốt cuộc là thế nào?"
Ông Thẩm nói: “Chúng ta tiếp tục xem rồi biết.”
Chỉ thấy bóng dáng Thẩm Cảnh đang ngủ say trên giường ngóc đầu dậy, sau đó nhìn chung quanh, thuần thục đem gối đầu đá xuống đất, chân đạp trên gối bò xuống giường, sau đó đi tới cầm điều khiển TV nhấn nút mở máy (power button). Một loạt động tác lưu loát, Thẩm Cảnh làm rất thành thạo.
TV mở lên, Thẩm Cảnh liền ngồi dưới đất, ánh mắt nhìn lom lom vào TV.
Có đôi khi, không biết thấy cái gì, Thẩm Cảnh cười khanh khách một mình.
Bà Trần và ông Thẩm liếc nhìn nhau, bà Trần dụi dụi hai mắt, hỏi: “Ông già, có phải tôi nhìn lầm hay không? Sao tôi lại thấy Thẩm Cảnh…xem TV?”
Ông Thẩm cũng ngây ngốc trả lời: “À, bà nhìn lầm, tôi cũng vậy.”
Hai người nhìn nhau một hồi, sau đó quay ngược đoạn phim lại, nhìn cho kĩ, đến khi xác định cả hai không có nhìn lầm, thật sự đã xảy ra chuyện đó ư?
Bà Trần trợn mắt.
Ông Thẩm há mồm.
Thằng bé này thành tinh rồi!
Phạt Vũ Vương ngủ say trên giường lật người, đã sớm ngủ thiếp đi.
Khi Khương Hồng Cầm tan ca về nhà, vừa vào nhà liền bị bà Trần kéo lại, bà Trần kích động nói: "Trời ạ, Hồng Cầm, con không biết đâu, hôm nay có một chuyện rất ngạc nhiên xảy ra á.”
Khương Hồng Cầm nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng gấp, nói từ từ thôi.”
Bà Trần khoa trương nuốt nước bọt, nói: “Mẹ nói con nghe, trước kia mỗi lần mẹ về nhà TV đều đang mở sao? Ban đầu, mẹ còn nghĩ là do ba con quên tắt TV, sau đó trách ông ấy mãi. Hôm qua, ông ấy đi mua máy camera, để ở bên cạnh, quay lại mọi chuyện.”
Hiển nhiên, chuyện này rất là kinh ngạc. Bà Trần không thể dùng ngôn ngữ diễn tả tâm trạng kích động của mình lúc này, bà thúc giục ông Thẩm đem camera cho con dâu xem.
Khương Hồng Cầm cầm lấy camera, nghiêm túc xem, sau khi xem xong, chính cô cũng ngây người.
Quay sang bà Trần nói: “Này… có phải trùng hợp không ạ? Trùng hợp thằng bé cầm điều khiển lên, vô tình nhất trúng nút mở máy (power button)."
Ông Thẩm xen mồm vào: “Làm sao có thể chứ? Một lần thì có thể tin tưởng, nhưng cái này không phải một hai lần, tuyệt đối không phải trùng hợp.”
Bà Trần liền vội vàng nói: "Đúng đúng."
“Thằng bé này còn chưa đầy một tuổi, cư nhiên biết xem TV, hơn nữa con thấy không? Ba người chúng ta vừa ra khỏi nhà, Thẩm Cảnh liền mở mắt, khó trách mỗi lần ba về nhà gối đầu của con đều nằm dưới đất, thì ra thằng bé này đá xuống để làm đệm, trời ạ… Thằng bé này thành tinh rồi!” Ông Thẩm kích động nói.
Bà Trần liếc xéo ông Thẩm: “Cái gì thành tinh? Phải nói là thằng bé quá thông minh, đơn giản chính là một thiên tài!”
Ông Thẩm vội vã trả lời: "Đúng đúng đúng, ý của tôi chính là như vậy!!! Thiên tài! Đúng là một thiên tài!”
Khương Hồng Cầm gật đầu, mặc dù cô không kích động như ông Thẩm và bà Trần nhưng bà vẫn rất vui. Nhưng vui thì vui, cô vẫn thấy lo lắng, cô nói: “Dù đứa bé có thông minh, cũng không đến mức chưa đầy một tuổi đã biết xem TV chứ, nó biết nội dung trong TV à?”
Bà Trần nói: “Thế nên mới nói Thẩm Cảnh nhà ta là thiên tài, hoàn toàn không giống những đứa bé khác.”
Khương Hồng Cầm gật đầu, nhưng cũng rất để ý.
Mọi người đều vì chuyện Thẩm Cảnh là ‘thiên tài’ mà vui mừng, còn ‘thiên tài’ Phạt Vũ Vương thì nằm phè phởn trên giường ngủ khò khò, hoàn toàn không biết gì hết.
***
Từ lúc Thẩm Cảnh thức dậy, liền phát hiện có cái gì đó thay đổi, ánh mắt bà Trần và ông Thẩm nhìn hắn có chút kì lạ, điều này khiến Thẩm Cảnh cảm thấy không yên ổn.
Buổi tối, lúc ăn cơm, Thẩm Cảnh đang uống sữa, bà Trần đang ăn cơm, quay sang sâu kín nói với Thẩm Cảnh: “Hôm nay, phim truyền hình có đẹp không?”
Phạt Vũ Vương phun sữa trong miệng ra.
Ông Thẩm ngồi bên cạnh cũng kích động, kêu lên: “Phun sữa, phun sữa rồi!”
Phạt Vũ Vương bối rối, không phải trẫm làm việc kín đáo sao? Bình thường không chỉ tắt TV trước khi bà Trần về, còn bò lên giường giả bộ ngủ nữa. Vì sao? Vì sao bọn họ biết?
Khương Hồng Cầm ở bên cạnh nói: “Mẹ, mẹ đừng chọc Thẩm Cảnh nữa, thằng bé làm sao hiểu lời mẹ nói gì, không chừng đây là sự hiểu lầm thôi.”
Phạt Vũ Vương giả bộ cái gì cũng không biết, tiếp tục uống sữa.
Thế nhưng, ông Thẩm và bà Trần tin chắc cháu mình là thiên tài làm sao bỏ qua được chứ?
Bà Trần nói: “Con nhìn thấy không? Khi mẹ vừa nói câu kia, Thẩm Cảnh liền phun sữa, thằng bé nhất định nghe hiểu.”
Ông Thẩm cũng gật đầu nói: “Đúng, đúng.”
Khương Hồng Cầm lắc đầu, đi tới trước mặt Thẩm Cảnh, vươn tay: “Thẩm Cảnh, mẹ hỏi con, hôm nay con xem TV đúng không?”
Thẩm Cảnh hành động như trẻ con, há mồm, tiếp tục uống sữa, giống như đứa trẻ bình thường, vô (số) tội nhìn Khương Hồng Cầm.
Khương Hồng Cầm nói : “Ba mẹ, hai người chỉ đoán mò thôi, Thẩm Cảnh chỉ gần một tuổi, làm sao có thể biết được nhiều chuyện chứ?”
Bà Trần nhíu mày, nói : “Vậy hôm nay hình ảnh camera quay được thì giải thích như thế nào, còn chuyện TV liên tục được mở.”
Khương Hồng Cầm nhoẻn miệng cười: “Chỉ là trùng hợp.”
Bà Trần nói lầm bầm: “Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ?”
Khương Hồng Cầm nói: “Mặc kệ ra sao, chúng ta ăn cơm trước đi, về chuyện khác, sau này rồi nói.”
Bà Trần làm sao bỏ qua được chứ?
Ngay hôm sau, lập tức mang Thẩm Cảnh đến bệnh viện nhi đồng, làm trắc nghiệm trí tuệ.
Bác sĩ nói, làm trắc nghiệm quá sớm, chưa tới một tuổi thì biết cái gì mà làm? Chờ đứa trẻ lớn lên một chút rồi mới kiểm tra chính xác được.
Nhưng, bà Trần vẫn cố chấp, bác sĩ cũng bó tay.
Sau đó, mặc kệ bác sĩ bảo cái gì Thẩm Cảnh cũng im ru, một chút phản ứng cũng không có.
Bác sĩ nhìn vẻ mặt mất mát của bà Trần, nói: “Đây là chuyện đương nhiên rồi, bé chưa được một tuổi mà, chờ bé lớn một chút rồi bà dẫn cháu lại đây kiểm tra nhé.”
Bà Trần ôm Thẩm Cảnh về nhà, thế nhưng bà vẫn cho rằng cháu bà là ‘thiên tài.’
Để chứng minh suy nghĩ của mình và phủ định lý luận của bác sĩ, có đôi khi bà Trần xem TV, đột nhiên quay sang nhìn Thẩm Cảnh trên giường nói: “Thẩm Cảnh, có thích xem phim võ hiệp không?”
“Thẩm Cảnh, chương trình này thật vui, cháu mau cười cho bà nghe nào.”
“Thẩm Cảnh, có phải nữ nhân vật chính rất đẹp hay không?”
Phạt Vũ Vương: ". . ."
Bà đang nói cái gì? Gió lớn quá, trẫm không nghe rõ!
Hắn cúi đầu, tiếp tục chơi xe lửa đồ chơi mà Khương Hồng Cầm mua cho.
Lúc ăn cơm, ông Thẩm lại đột nhiên nói: “Cháu à, thương hiệu sữa này uống có chán hay không? Muốn ông nội đổi thương hiệu sữa khác cho cháu không?”
Phạt Vũ Vương: ". . ."
Vì vậy, hắn càng dùng sức mút vào núm vú cao su.
Sau đó, ông Thẩm và bà Trần thấy Thẩm Cảnh không có phản ứng gì với những chuyện ông bà nói, hơn nữa camera không còn quay lại hình ảnh Thẩm Cảnh thừa dịp bọn họ không có mặt mở TV xem nữa, bọn họ tự thấy mất mặt, về sau không nhắc chuyện này nữa.
Cuối cùng, Phạt Vũ Vương thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là từ nay về sau, hắn phải nói tạm biệt với phim truyền hình.
Phạt Vũ Vương nghĩ tới đây, lòng đau như cắt!