Lên đến năm hai đại học, nhà trường muốn tổ chức một buổi văn nghệ chào mừng tân sinh viên, đội trưởng đội khiêu vũ chắc chắn bận rộn ngập đầu. Cậu ta muốn chuẩn bị ba loại tiết mục khác nhau, loại đầu tiên đơn giản nhất, tiếp theo là dựa theo một cốt truyện dựng thành tiết mục trình diễn tập thể, bài cuối cùng là dành cho người ưu tú nhất trong nhóm tham gia.
Tống Hiểu Hoa một năm nay đi theo đội trưởng học được rất nhiều, cô là người được lựa chọn tham gia vào tiết mục khiêu vũ của nhóm thứ hai. Nhưng xác định sẽ biểu diễn như thế nào, cô cũng chưa nghĩ ra.
Nhưng cô không nghĩ được, không có nghĩa là mọi người ai cũng thế.
Đội trường gọi tất cả những người am hiểu các loại múa khác nhau ở trong đội lại, sau đó cũng đội phó và vài thành viên kỳ cực bàn bạc một hồi, cuối cùng vẫn quyết định múa ballet. Bởi vì tham gia đội mua đa phần mọi người đều học ballet, nhưng ai là người giỏi nhất? Câu trả lời này, gần hết mọi người đều nhớ tới Tống Hiểu Hoa.
"Vậy thì để Hiểu Hoa làm người múa dẫn đầu, cộng thêm múa đơn đi". Đội trưởng nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Tống Hiểu Hoa đứng ở đó a một tiếng, hồi lâu mới trả lời lại: "Sao lại cho em múa dẫn đầu, trong dội không phải còn những người khác nữa sao?"
Con ngươi đội trưởng chuyển một cái, nói: "Em không muốn à?"
Tống Hiểu Hoa nói: "Không phải không muốn, chỉ là cảm thấy em làm không được. Đội trưởng, không phải anh đang nói giỡn chứ?"
Đội trưởng gõ xuống bàn nói: "Lúc mới vào đây, không phải em nói muốn làm người dễ dàng được nhìn tới nhất trên sân khấu sao? Hiện tại cho em cơ hội, vậy mà em còn muốn để cho người khác...." Dừng lại một chút nói thêm: "Thật sự làm cho anh thất vọng..."
Tống Hiểu Hoa giật mình, vội vàng đáp lại: "Không sao, để em, đội trưởng cứ quyết định như thế đi nhé."
Đội trưởng cười rộ lên, nói: "Ừ, sớm nói như vậy có phải tốt không, những thành viên múa ballet trong đội đều sẽ biểu diễn cùng em, động tác sắp đặt như thế nào hẳn là em có thể tự mình làm. Việc này anh không giúp được rồi."
Tống Hiểu Hoa mặt đau khổ, đáp lại: "Vâng, em biết."
Đội trưởng vỗ bả vai cô, nói: "Anh tin em."
Tống Hiểu Hoa yên lặng nhìn bóng lưng đội trưởng đi xa, đội phó nhìn cô cười tít mắt: "Đừng nhìn Lưu Dược Đoàn mà lầm, cậu ta thường ở phía sau khen ngợi em đấy! Có thể đem tiết mục này giao cho em tức là cậu ta tin tưởng em, cố lên!"
Lưu Dược Đoàn là tên đội trưởng.
Tống Hiểu Hoa gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng. Sau khi nhận được nhiệm vụ này, mỗi khi hết giờ học, cô đều phải đi luyện tập, biên vũ từng động tác.
Trương Nhạc và Lưu Giai Lệ biết thế nên thỉnh thoảng cũng đến giúp đỡ.
Một thời gian sau khi đã biên vũ xong, cô liền chuẩn bị nhảy cho đội trưởng xem. Cậu ta nói cứ trực tiếp đem những động tác này cho mọi người luyện tập là tốt rồi, ngày biểu diễn chính thức sẽ xem.
Tùy hứng như vậy, cô cũng say luôn mất.
Tính tình của vị đội trưởng này cũng thật kỳ quái.
Mà Phương Lộ bên này cũng tham gia một đội kịch nói, thật kéo, đội trưởng kịch nói và đội trưởng khiêu vũ đều nhìn nhau không thuận mắt, đội kịch nói chuẩn bị một tiết mục để Phương Lộ đóng vai nữ chính.
Từ sau khi Phương Lộ chuyển ra khỏi phòng ký túc, bình thường gặp mặt trên lớp hai bên đều không để ý tới đối phương. Nhưng chuyên môn của Tống Hiểu Hoa thành tích rất tốt, tuy trước đó động một chút là bị giáo viên phê bình nhưng cô đều chăm chỉ sửa lại, mà càng sửa càng làm tốt. Về sau, giáo viên có muốn gây chuyện cũng không được, bình thường nếu cần làm mẫu đều gọi Tống Hiểu Hoa lên.
Phương Lộ không vui là thật, trước kia, kỹ thuật vũ đạo của cô ta trong trường học cũng là số một số hai. Hiện giờ đến đây, vị trí này cứ hết lần này tới lần khác bị chiếm mất. Chính bản thân không cố gắng, suốt này trách người này người khác. Lúc biết Tống Hiểu Hoa đại diện cho đội khiêu vũ tham gia biểu diễn, trong lòng Phương Lộ càng thêm khó chịu.
May là trường học còn có mục bình chọn khen thường người xuất sắc nhất, cô ta liền trông cậy vào cái này để so sánh với Tống Hiểu Hoa.
Hôm nay, lúc cô ta tới đại sảnh luyện khiêu vũ, vừa lúc nhìn thấy Tống Hiểu Hoa dẫn theo một đám người luyện tập ở bên trong. Cô ta đứng ngoài nhìn một hồi liền nhíu máy.
Tống Hiểu Hoa nhảy rất tốt, cho dù không muốn thừa nhận cũng chẳng có biện pháp khác.
Khó nhất là, cô tự biên đạo múa thế nhưng không tệ chút nào. Bên trong ballet còn thêm các loại hình thức vũ đạo khác, mang theo cảm giác hỗn hợp, phải nói rằng cực kỳ kinh diễm.
Phương Lộ nhíu mày, tựa hồ nghĩ tới việc gì liền chạy ra ngoài.
....
Trong đội kỳ thật vẫn có người không phục Tống Hiểu Hoa. Dù sao cô cũng vào sau, một số người nhìn cô không vừa mắt, lại thấy cô tuổi còn nhỏ, ngay từ đầu cũng không chịu phối hợp.
Dù sao người tới người lui nhiều như vậy. Có mấy sư tỷ khóa trên thậm chí thường xuyên không tới luyện tập.
Lúc đầu, Tống Hiểu Hoa cũng thấy rất mệt, nhưng ngủ một giấc lại ổn cả. Mỗi ngày mỗi ngày lại ở trước mặt những vị sư tỷ này tạo cảm giác tồn tại, cười tít mắt, người ta nói gì cô cũng dịu dàng đáp lại.
Đối phương từ từ cũng nhận ra mình có phần quá đáng.
Hôm nay không dễ dàng gì cùng mọi người tụ tập đầy đủ, Tống Hiểu Hoa dự định đem tất cả động tác còn lại dạy hết.
Nhóm người cũng rất chăm chú, kết quả chẳng được bao lâu giáo viên trông đại sản luyện tập bước đến, nhíu mày: "Tống Hiểu Hoa, sao lại có sinh viên khoa khác tới? Tôi không phải đã nói không được mang sinh viên khoa khác tới sao?"
Tống Hiểu Hoa sửng sốt, bình thường giáo viên đều mở một mắt nhắm một bắt bỏ qua, hôm nay sao lại đột nhiên tới rồi, cô vội nói: "Thầy à, bọn em sắp xong rồi, hôm nay thầy sắp xếp giúp em đi, xin thầy mà."
Học tỷ khóa trên cũng nói: "Đúng vậy đó thầy, thầy xem, bọn em sắp đến ngày biểu diễn rồi, có gương mới luyện tập tốt được ạ."
Giáo viên chần chừ một hồi, nói: "Tuy rằng tôi cũng muốn cho các em luyện tập, nhưng cấp trên có quy định thế, cũng không có biện pháp khác đâu"
Nói một hồi, thầy giáo cũng không chịu đồng ý.
Tống Hiểu Hoa không biết làm sao đành mang theo một đám người đi tới sân thể dục, nói: "Không có gương chúng ta đành luyện tập ở đây, không vấn đề gì chứ mọi người?"
Mọi người nhìn nhau, gật gật đầu.
Sư tỷ khóa trên nói: "Bình thường thầy giáo đâu có tới, hôm nay sao lại thế nhỉ?"
"Đúng vậy, thầy ấy vốn cũng dễ nói chuyện lắm, khẳng định có người tới trước mặt thầy nói gì đó mới thành như vậy."
Không dễ dàng gì dạy xong, Tống Hiểu Hoa trở về ký túc xá, vào tới nơi liền nghe được giọng của Trương Nhạc: "Hiểu Hoa, hôm nay các cậu không luyện tập trong đại sản luyện múa đúng không?"
Tống Hiểu Hoa gật đầu, nói: "Sao cậu lại biết?"
Lưu Giai Lệ nhìn thoáng qua Trương Nhạc, giận dữ nói: "Tớ đã nói chỉ có Phương Lộ thôi mà, người xấu xa như thế nào mới làm được như cô ta. Lúc tớ tới đại sảnh luyện tập tìm cậu, thấy cô ta đứng ngoài nhìn mọi người, sau đó một lúc thì thấy giáo viên đi tới."
“Nhất định là cô ta, toàn bộ tim cô ta đều đen cả rồi sao? Lúc Tống Hiểu Hoa mới gia nhập đội vũ đạo, cô ta tỏ vẻ không vui, hiện tại cuối cùng cũng tìm được cơ hội, quả thực là đần độn!"
Tống Hiểu Hoa vừa mới múa xong, thực sự rất nóng. Bình thường tính tình rất tốt, hiện tại thì hay rồi. Cô chạy thẳng tới chỗ Phương Lộ đang ở, đi vào nói: "Phương Lộ."
Phương Lộ đang ngồi ở chỗ của mình chơi điện thoại, cười đến vui vẻ. Thấy Tống Hiểu Hoa bước vào liền trợn mắt nói: "Gọi tôi làm gì?"
Tống Hiểu Hoa cười nói: "Là cậu gọi giáo viên tới đúng không?"
Phương Lộ cười: "Cậu nhìn thấy? Không thấy thì đừng nói chuyện lung tung, tôi tố cáo cậu tội phỉ báng tôi đấy..."
Trương Nhạc và Lưu Gia Lệ cũng chạy tới, Lưu Giai Lệ nói: "Không phải cậu mới là lạ, tôi tận mắt nhìn thấy rồi."
Phương Lộ nhún vai: "Ai biết có phải các cậu báo cáo không, sau đó lại về nói cho Tống Hiểu Hoa để vu oan hãm hại tôi?"
Trương Nhạc tức giận, vươn tay muốn đánh Phương Lộ, Phương Lộ bắt được nói: "Muốn đánh tôi à? Nói không được thì muốn đánh, cậu cho là tôi dễ bị bắt nạt sao!"
Âm thanh bàn tay tiếp xúc với khuôn mặt vang lên, Phương Lộ không thể tin được nhìn về phía Tống Hiểu Hoa, chỉ thấy cô mặt lạnh nghiêm lại, nhìn Phương Lộ nói: "Phương Lộ, cô vẫn sẽ bị tôi áp chế thôi, nhìn cô như vậy, cả đời này cũng đừng mong làm nên việc gì."
Phương Lộ để rơi chiếc điện thoại trong tay, trừng to mắt, muốn đi đánh Tống Hiểu Hoa.
"Đồ đê tiện nhà cô!"
Tống Hiểu Hoa thân thể mạnh khỏe, so với Phương Lộ còn cao hơn một cái đầu. Hai người đánh lộn một chỗ, Phương Lộ bị cô đặt dưới thân một hồi cũng đánh không lại.
Tống Hiểu Hoa lại tát Phương Lộ một cái, nói: "Đem cái miệng của cô đánh cho sạch sẽ, nếu còn lần sau, xem tôi có đánh nát mặt cô ra không.""
Bị Tống Hiểu Hoa đánh, Phương Lộ muốn đánh trả lại bị người khác ngăn cản. Bình thường, cô ta làm mất lòng nhiều người, cho dù hiện tại chuyển đến nơi mới cũng không ai sẵn lòng bênh cô ta, quan hệ cùng người người đồng hương cũng ngày càng mờ nhạt. Mọi người nhìn cô ta bị Tống Hiểu Hoa đánh, trong lòng đều vô cùng vui vẻ.
Luôn có người muốn trị Phương Lộ.
Về sau giáo viên chủ nhiệm lớp đến. Trước tiên mắng Phương Lộ một trận, sau đó đối với việc Tống Hiểu Hoa đánh người cũng đại khái nói vài tiếng.
Sau đó Phương Lộ không còn dám trực diện gây sự với Tống Hiểu Hoa nữa, nhưng sau lưng lại nói bậy không ít.
Đáng tiếc, mọi người trong lớp đều thấy cô ta giống như một câu chuyện cười, cũng coi như vui đùa, vừa cười vừa nghe.