Cùng Tống Hiểu Hoa may mắn hạnh phúc qua một đời, sinh hai đứa bé đứa sau so với đứa trước lại càng có tiền đồ, đến già, hai nguời vẫn sống rất tốt, tối hôm qua chẳng qua chỉ ăn hơn mấy quả trứng gà không ngờ đi ngủ liền ngủ đến xuyên qua, đợi đến khi tỉnh lại, mình đã trở về cổ đại.
Không biết Tống Hiểu Hoa tỉnh dậy, phát hiện mình đã đi trước một bước sẽ như thế nào?
Thẩm Cảnh nhíu mày, tại sao lại không để cho hắn cứ như vậy mà chết đây? Còn phải xuyên lại, cũng đã ở hiện đại sinh sống nhiều năm như vậy, hôm nay lại muốn thích ứng cuộc sống cổ đại này......
Một đống lớn công sự, còn có một đống lớn đại thần muốn lật đổ mình, hắn vươn tay đỡ chân mày, làm sao lại phiền như vậy đây?
Đâu còn những ngày thanh nhàn ở hiện đại, ai.
Cũng không có Tống Hiểu Hoa, cuộc sống của chính mình đã không còn thú vị a.
Nhìn tấu chương trong tay, nói là xx huyện thành phát nạn hạn hán bla bla bla….một đống lớn, rốt cuộc cuối cùng tới trọng điểm, nói đúng hơn là hy vọng có thể có cấp tiền.
Ban đầu cảm thấy không có gì, hôm nay xem lại thật là nói nhảm một đống lớn, bất kỳ một quyển nào đều là như thế, thật không biết bọn họ viết những thứ này có phải hay không là sáng tác văn một dạng, yêu cầu thâm tình dào dạt, để cho hắn phải cảm động.
Trong lòng Thẩm Cảnh vẫn thấy không thoải mái, làm sao lại trở lại?
Ngoài cửa truyền đến âm thanh của thái giám, nói là Thái Phó cầu kiến, Thẩm Cảnh cho hắn vào, có thể tin tưởng đại khái là chỉ có Thái Phó.
Thái Phó nuôi một chòm râu dài, rõ ràng tuổi cũng mới hơn bốn mươi, nhưng ăn mặc lại cố tình giống như một lão già sáu mươi, hắn nói: "Hoàng thượng......"
Có lẽ là tư tưởng kính già yêu trẻ thật sự là đã ăn vào tâm Thẩm Cảnh, nhìn thấy người trước mặt tuổi tác so với mình lớn hơn nhiều lại đối với mình cung kính như vậy, hắn liền nói: "Không cần đa lễ, Thái Phó, trực tiếp gọi ta...... Ừ...... Trẫm Ngọc Cảnh là được."
"Vạn lần không được a!" Thái Phó bị dọa sợ đến quỳ trên mặt đất.
Thẩm Cảnh cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, sao có thể để một lão nhân gia quỳ xuống trước mặt mình đây?
Vội vàng đỡ nói: "Chớ quỳ, chớ quỳ......"
Thái Phó sợ hãi nhìn Thẩm Cảnh, tám phần là không biết Quân vương lên cơn gì, dù trước đây bọn họ rất thân mật, nhưng cũng không đến nỗi thân mật như vậy.
Thẩm Cảnh lôi kéo Thái Phó ngồi xuống, nói: "Ngươi là Lão sư của trẫm, một ngày là thầy suốt đời là cha, ngươi gọi thẳng tên trẫm là Ngọc Cảnh cũng được."
Thái Phó sững sờ, vẻ mặt đưa đám lại muốn quỳ nói: "Vi thần tại sao có thể với hoàng thượng ngài...... Đây là đại bất kính a!"
Thẩm Cảnh nâng trán, thật là thua, ông nói gà bà nói vịt, hắn cố ý bày ra mặt lạnh, nói: "Vậy ngươi tìm trẫm có chuyện gì?"
Nét mặt Thái Phó cuối cùng cũng khá hơn một chút, nhìn vẻ mặt của Thẩm Cảnh, rốt cuộc cũng thoải mái......
Thái Phó nói: "Vi thần dưới trướng có một nữ nhi, thời gian trước không biết làm sao, đột nhiên tính tình đại biến, trong miệng nói năng mê sảng, vi thần muốn xin ngự y tới chuẩn bệnh một chút."
Thái Phó nhìn Thẩm Cảnh, lại thấy ánh mắt của Thẩm Cảnh sáng lên, nói: "Đương nhiên là không có vấn đề rồi."
Thái Phó sững sờ, không biết vì sao hắn cảm giác Thẩm Cảnh giống như thật vui mừng.
Thẩm Cảnh nghĩ chẳng lẽ là một người xuyên qua? Hoặc là Tống Hiểu Hoa?
Răng Thái Phó đột nhiên đau nhói, biểu lộ có chút vặn vẹo, Thẩm Cảnh chú ý tới liền hỏi: "Sao vậy?"
Thái Phó trả lời: "Vi thần tuổi già, hàm răng đã không còn dùng được."
Thẩm Cảnh không biết nói gì, lúc này mới hơn 40 tuổi người đều nói mình tuổi già......
Bệnh nghề nghiệp nổi lên, hắn nói: "Há miệng lại đây trẫm nhìn một chút."
Thái Phó cả kinh, vội vàng lại muốn quỳ, hô to: "Hoàng thượng! Đây ngàn vạn lần không được a!"
Thẩm Cảnh: "...... Ngươi không há mồm chính là không tuân theo thánh chỉ."
Thái Phó căng thẳng, giống như không thể tin được trước mặt còn là vị hoàng đến không giận mà uy ban đầu hay sao? Cuối cùng không có cách nào khác đành há miệng.
Thẩm Cảnh nhìn một chút, nói: "Chỉ là nhiễm trùng mà thôi, trở về uống chút thuốc hạ sốt, qua vài ngày là khỏi."
Thái Phó vội vàng quỳ xuống nói tạ ơn.
Thẩm Cảnh đỡ dậy, nói: "Quỳ nữa cũng là không tuân theo thánh chỉ."
Thái Phó: "...... Hoàng thượng! Ngươi nói thần phải làm như thế nào cho phải a!"
Tiễn Thái Phó sắp bị ép đến điên, Thẩm Cảnh phê duyệt toàn bộ tấu chương, trong đó đều lưu lại một câu nói ——
Nói nhảm quá nhiều, lần sau nói ngắn gọn vào trọng điểm, tiết kiệm giấy.
Nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, không ngủ được, trong đầu nghĩ tới Tống Hiểu Hoa và hai đứa nhỏ......
Cứ lộn xộn như này bao giờ mới có thể an ổn đây?
Ngươi nói đây đạo lý gì đây? Ban đầu vừa mới xuyên nhớ lại hùng đồ sự nghiệp to lớn của mình chỉ muốn có thể xuyên trở lại, kết quả ông trời không thành toàn, hiện tại chính mình kiếp trước kiếp này cộng lại cũng đã trăm năm, ấy thế mà lại cố tình xuyên việt ngược về.
Mang theo nồng đậm bất mãn hắn ngủ say lúc nào không hay.
Ngày hôm sau, những thái giám kia lại ở ngoài cửa thấp thỏm nói: "Hoàng thượng lúc này cũng không có...... Làm thế nào?"
Tất cả mọi người rất sợ, ngươi giựt giây ta ta giựt giây ngươi đi gọi, rốt cuộc dùng phương thức oản tù tì khiến một tiểu thái giám đi gọi, tiểu thái giám bị sợ đến nước mắt lưng tròng, biết cái mạng này của mình đoán chừng là không giữ được nữa, bước về phía trước, chân cũng bắt đầu run lên.
Hắn bị những người bên cạnh đẩy, vấp ngã xuống đất, âm thanh thật lớn.
Thẩm Cảnh tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn thấy mình quả nhiên là không có xuyên trở lại, sắc mặt Thẩm Cảnh có chút khó coi, những thái giám, nô tỳ kia vội vàng quỳ xuống.
Mỗi một người đều toát mồ hôi lạnh.
Thẩm Cảnh ngồi dậy, nhìn bọn họ một cái, nói: "Đứng lên đi."
Một nhóm người hô lớn: "Hoàng thượng tha mạng!"
Thẩm Cảnh: "......" Yên lặng đi qua bên cạnh bọn họ, sau đó chuẩn bị rửa mặt.
Đám thái giám cùng nô tỳ bị dọa sợ đến không dám thở, một người trong đó thấy Thẩm Cảnh tự mình động thủ, bị dọa sợ đến càng thêm không có biện pháp.
Thẩm Cảnh rửa mặt xong nhìn đám người vẫn quỳ dưới đất, hoàn toàn chưa có ý đứng dậy, hắn thật sự là không có biện pháp: "Bây giờ còn không đứng lên, lập tức kéo ra ngoài chém."
Vừa dứt lời, một nhóm người vội vàng đứng thẳng dậy....
Thẩm Cảnh nói: "Ngay từ đầu nghe lời trẫm không phải tốt rồi sao?"
Thái giám không biết Thẩm Cảnh đang diễn tuồng gì nên không dám đáp lời, Thẩm Cảnh nói: "Còn thất thần ra đấy làm gì, thượng triều."
"Hoàng thượng! Ngài chưa mặc long bào a!"
Thẩm Cảnh: "......" Bình thường ở nhà mặc đồ ngủ chạy loạn khắp nơi cũng đã thành thói quen, hiện tại nơi này toàn bộ đều là nhà mình, vậy mà vẫn còn phải mặc quần áo......
Phiền toái.
Cầm quần áo lên chuẩn bị thay, nô tỳ bên cạnh nói: "Hoàng thượng, nô tỳ đến giúp......"
Lời còn chưa nói hết, Thẩm Cảnh liền ngắt lời nói: "Không cần, trẫm tự mình làm."
Nô tỳ sững sờ sau đó lui xuống.
Sau khi xong hết tới thượng triều, một đám đại thần đã đợi chờ ở nội điện rồi, Thẩm Cảnh ngồi trên long ỷ rực rỡ, nghe người phía dưới hô to: "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Sau đó nghe từng đại thần lên bẩm tấu.
Nói đến nạn hạn hán, Thẩm Cảnh liền trả lời: "Vậy hãy dời nước tới địa phương bị hạn hán, hôm qua không phải nói với trẫm có thủy tai sao? Bên này dẫn nước tới bên kia đi."
Nói đến nạn đói, Thẩm Cảnh trả lời: "Đồng bào đang chịu khổ, người người đều có trách nhiệm, trẫm dẫn đầu quyên góp bạc, các ngươi cũng phải làm tốt tấm gương a."
Nói đến dân chúng bất mãn, Thẩm Cảnh trả lời: "Ừ...... Trẫm quả thật có lỗi, về sau lời có thể tùy tiện nói, chỉ cần đừng để cho ta nghe thấy là được, trẫm mặc dù thân bị tàn phế nhưng ý chí kiên cường." Dứt lời, còn quơ quơ chân phải của mình.
Đại thần: "......"
Hoàng thượng là không phải bị đứt gân não chứ hả?
Sau khi nói xong, Thẩm Cảnh tiếp tục nói: "Còn có chuyện gì sao? Không có việc gì chúng ta liền giải tán đi, còn có...... Những kẻ muốn giết ta, ừ...... Sớm nên thu lại ý tưởng này, chớ ép trẫm ra tay trước chiếm lợi thế, dù sao trẫm đã là Bạo Quân rồi, sợ cái gì."
Nhìn bóng lưng Thẩm Cảnh đi xa.
Cả đám đại thần cảm giác trong lòng rất vi diệu.
Thẩm Cảnh tay nắm binh quyền, cho dù đám người kia nghĩ thế nào đi nữa muốn mạng của mình, muốn mình thối vị, không có khả năng.
Hôm nay hắn chính là cảnh cáo một chút, là người nào trong lòng hắn vốn đã nắm chắc.
Ban đầu thiết lập nên hình tượng Bạo Quân hôm nay xem ra vẫn còn hữu dụng.
......
Thái Phó ở nhà chờ ngự y tới, nghe gia đinh nói đến rồi, liền vội vàng đi ra, nhìn thấy bên cạnh ngự y còn có một người, nhìn kỹ hắn cả kinh, phụp một tiếng quỳ trên mặt đất nói: "Hoàng thượng!"
Nội tâm thì đang suy nghĩ, tại sao ngài lại đến rồi! Ít ngày trước ta chính là bị dọa cho đến bây giờ còn chưa dám diện thánh.