Hàng loạt vấn đề này cho đến lúc tan làm vẫn quấn lấy Khương Hồng Cầm không buông, tìm đến tên đầu sỏ gây chuyện, Thương Hợp Thuấn không nhanh không chậm nói: "Chẳng còn cách nào khác, tôi không muốn người khác làm phiền em, càng không muốn có nhiều đối thủ cạnh tranh." Vẻ vô lại kia thật uổng cho khuôn mặt dễ nhìn của hắn.
Kể từ sau khi Thương Hợp Thuấn thể hiện thái độ của mình, mỗi ngày ông ta đều không ngừng xâm nhập vào cuộc sống của cô, nếu nói lúc đầu không có cảm giác gì là thật nhưng cứ vậy trải qua một thời gian dài, bất kể là ai cũng sẽ bị tác động. Tuy nhiên chuyện của cô và Chu Hoành, Chu Hoành không có điểm gì xấu, nhưng lại luôn thiếu mất một điều như vậy - cảm giác.
Chuyện cô và Chu Hoành dừng lại, không phải do cô nói, mà là Chu Hoành nói cho cô biết, dường như trái tim của cô không đặt ở trên người ông, nếu đã vậy không bằng chia tay sớm một chút.
Nếu lúc đầu nghĩ rằng Thương Hợp Thuấn đối với mình chỉ là hứng thú nhất thời nhưng đã qua một thời gian dài như vậy, cô bắt đầu có chút tin tưởng lời nói của ông ta.
Thương Hợp Thuấn cúi người nhìn cô: “Không sao hết, nếu em còn muốn đợi, tôi cũng vấn đề gì, là tại ai khiến cho mắt tôi không nhìn được người con gái nào nữa rồi…”
Như thế này làm sao có thể không bị lung lay?
Sau đó Thẩm Hạo Dương cũng không tiếp tục làm phiền Khương Hồng Cầm nữa, chỉ là thỉnh thoảng quay về thăm bà Trần và ông Thẩm vừa nhìn thấy Khương Hồng Cầm là vội vàng trốn tránh, giống như nhìn thấy quỷ.
Khương Hồng Cầm đối với phản ứng của hắn ta có phần khó hiểu nhưng cũng không muốn đi hỏi rõ ràng làm gì.
Quan hệ cắt khó cắt đứt giữa Khương Hồng Cầm và Thương Hợp Thuấn vẫn cứ không rõ như vậy, bên này Tống Hiểu Hoa cũng xuất hiện một chút vấn đề
Tống Hiểu Hoa thành công thi vào trường nghệ thuật, nói cách khác cô phải tới thủ đô bảy năm, chuyên tâm ở trường luyện tập vũ đạo. Thẩm Cảnh còn chưa gấp, trái lại, đã có người nóng nảy rồi.
Hôm nay Tống Hiểu Hoa đang chuẩn bị cùng Thẩm Cảnh ra ngoài, cô lần đầu đi đến nơi xa như vậy, có vài thứ phải chuẩn bị thêm. Phương Văn và Tống Đông Bình khi ấy quá bận rộn, không có thời gian, nên Thẩm Cảnh đi cùng cô. Chỉ là đi được nửa đường đột nhiên điện thoại của Tống Hiểu Hoa vang lên, là Khoa Giai Nam gọi đến.
Thẩm Cảnh không cẩn thận nhìn thoáng qua, nhíu mày không nói gì.
Nói thật thì lần gần đây gặp Khoa Giai Nam đã là chuyện của vài năm trước nhưng cậu vẫn chưa quên ngày đó Khoa Giai Nam đã nói với mình những gì.
Ở đầu dây bên kia không biết Khoa Giai Nam đã nói gì, Tống Hiểu Hoa nhìn lướt qua Thẩm Cảnh sau đó gật nhẹ đầu, dò hỏi: “Rất vội sao?”
Sau đó cô lại gật đầu nói: “Được, đợi lúc gặp mặt.”
Cô cúp điện thoại, nói với Thẩm Cảnh: “Anh Thẩm, Khoa Giai Nam tìm em có việc gấp, hay là việc hôm nay tạm bỏ đi nha, lần sau em tự đi mua cũng được.”
Thẩm Cảnh nhíu mày, chần chừ một hồi, cuối cùng nói: “Một mình em qua đó à?”
Tống Hiểu Hoa gật đầu.
Thẩm Cảnh nói: “Anh đi với em, dù sao anh cũng không có việc gì phải làm. Đợi em xong chúng ta lại đi mua đồ.”
Mắt Tống Hiểu Hoa sáng lên, hiển nhiên rất vui vẻ, nhìn Thẩm Cảnh nói: “Thật sao?”
Thẩm Cảnh gật đầu: “Ừ.”
Tống Hiểu Hoa từ lúc thi nghệ thuật xong phải ở nhà đợi vài ngày, giờ lại khôi phục thể trọng lúc trước. Thật ra cô cũng không phải là quá béo, lâu ngày cảm thấy mũm mĩm một chút cũng đáng yêu, ít nhất là xúc cảm không tệ.
Khoa Giai Nam hẹn gặp cô ở trước cổng trường học sơ trung, qua một lúc, cậu đã đứng chờ ở đó rồi.
Ai cũng trưởng thành rồi. Giống như Thẩm Cảnh, luôn luôn bị người khác trêu đùa vì vóc dáng thấp giờ cũng đã cao lên 1m75, ngũ quan cũng ngày càng mang theo mùi vị đàn ông, đứng ở nơi đó liền có một loại khí chất khó nói lên lời. Mà Tống Hiểu Hoa cũng vừa cao tới 1m68, thân thể không thể nói là nhỏ gầy nhưng tuyệt đối không mập mạp, mái tóc được buộc lên cao lộ ra đôi má phấn nộn như trẻ sơ sinh, ngũ quan cân đối, làm cho người nhìn sinh ra cảm giác cực kỳ thoải mái.
Mà Khoa Giai Nam, cậu nhóc con năm ấy giờ cũng trở thành chàng thanh niên có làn da ngăm đen, thân thể khỏe mạnh, không tệ chút nào, thuộc kiểu có vẻ thô cuồng. Cậu cầm trên tay một cái túi giấy, lúc nhìn thấy Tống Hiểu Hoa đã vô cùng kích động nhưng khi ánh mắt chạm phải Thẩm Cảnh bên cạnh bỗng hiện lên một tia thất vọng.
Tống Hiểu Hoa đi tới, Thẩm Cảnh cảm thấy được không khí này không phù hợp, nên tránh đi một chút, liền nói: “Em qua đó nói chuyện với cậu ta đi, anh ở đây chờ.”
Khoa Giai Nam tiến lên đón, đôi má ngăm đen đột nhiên mang theo chút đỏ ửng, cậu nói: “Mình nghe Trương Dao nói cậu muốn tới trường nghệ thuật.”
Tống Hiểu Hoa gật đầu: “Đúng vậy.” Cô dừng một chút nhìn Khoa Giai Nam, tiếp tục nói: “Mình còn tưởng Khoa Giai Nam không để ý tớ mình nữa rồi.”
Khoa Giai Nam lắc đầu, vội vàng nói: “Sao lại thế được?”
Tống Hiểu Hoa đáp lại: “Vậy vì sao sau khi phân ban, cậu không liên lạc với mình và Trương Dao nữa?”
Khoa Giai Nam cúi đầu nhìn dưới chân, mặt đỏ ửng: “Bởi vì xấu hổ.”
Tống Hiểu Hoa nhíu mày, nghi hoặc nói: "Xấu hổ cái gì?"
Khoa Giai Nam hít mạnh một hơi, sau đó nhìn Tống Hiểu Hoa nói: “Mình hôm nay đến là muốn cùng Tống Hiểu Hoa cậu nói cho rõ ràng, mình biết cậu muốn đi học ở nơi khác, cảm thấy nếu không nói ra sau này sợ trễ mất. Mình thích cậu. Từ lớp 6 tiểu học đã bắt đầu thích cậu.”
Tống Hiểu Hoa phát ngốc.
Vẻ mặt cô không chút tin tưởng. Trong trường học có vài nam sinh thường gọi cô là heo mập các thể loại, cho nên cô cảm thấy mình cùng mấy chuyện tình cảm này không chút quan hệ.
Khoa Giai Nam đưa túi giấy đang cầm trong tay cho Tống Hiểu Hoa, sau đó nói: “Đây là quà tặng cậu.”
Đại não Tống Hiểu Hoa có chút không kịp hiểu, cô bắt đầu cảm thấy hơi xấu hổ, bây giờ từ từ nhớ lại, Khoa Giai Nam quả thật lúc nói chuyện với mình thường sẽ đỏ mặt. Ngày đó còn cho rằng cậu ta không quen giao tiếp với nữ sinh, hiện tại mới phát hiện, nguyên nhân là bởi vì….
Cô từ chối nói: “Không cần, không cần đâu.”
Khoa Giai Nam nói: “Cậu đi tới nơi khác, về sau cũng không thể gặp mặt, nhận lấy đi.”
Tống Hiểu Hoa nhìn cậu, cuối cùng đưa tay nhận lấy.
Khoa Giai Nam đỏ mặt hỏi: “Vậy, Tống Hiểu Hoa, cậu nghĩ sao về tớ?”
Tống Hiểu Hoa nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Cảnh đứng bên kia, sau đó lắc đầu nói:” Thực xin lỗi, mình cảm thấy, cậu vẫn luôn là bạn tốt của tớ.”
Khoa Giai Nam gật đầu, có phần thoải mái, cậu nói: “Không sao cả, như vậy cũng tốt rồi, mình có thể hỏi một chuyện không?”
Tống Hiểu Hoa nói: “Cậu hỏi đi?”
Khoa Giai Nam nói: “Có phải cậu thích Thẩm Cảnh không?”
Tống Hiểu Hoa đỏ mặt, sau đó nhỏ giọng hỏi lại: “Làm sao mà cậu biết?”
Khoa Giai Nam sờ đầu, cười rộ lên: “Trước đây mỗi lần nói chuyện với bọn mình cậu đều nhắc tới anh ta, chỉ là cậu không phát hiện ra thôi.”
Tống Hiểu Hoa đỏ mặt nói: “Thật là xấu hổ.”
Khoa Giai Nam lắc đầu nói: “Cậu nói chúng ta là bạn bè tốt, vậy sau này quay về phải tìm gặp tớ và Trương Dao nhé.”
Tống Hiểu Hoa gật đầu đáp: “Tất nhiên rồi”
Đứng ở một chỗ cách đó không xa, Thẩm Cảnh có chút không yên nhìn qua. Thời gian nói chuyện dài như vậy, tên nhóc này trước kia còn có tâm ý này nọ với Tống Hiểu Hoa. Hôm nay gọi Tống Hiểu Hoa đến khẳng định không phải chuyện tốt đẹp gì.
Kì thực, cậu với chuyện tình cảm kiểu này luôn thấy rối tinh rối mù, kiếp trước không hiểu, hiện tại kiếp này cũng chẳng hiểu biết chút gì.
Cậu cho rằng, cảm tình là không thay đổi, trung thành một lòng với đối phương chống lại dòng thời gian thay đổi. Bởi vậy cậu mới quyết định chờ, chờ Tống Hiểu Hoa lớn lên, chờ chính bản thân mình thành thục.
Nhưng cậu lại quên, trong cuộc sống của Tống Hiểu Hoa không phải chỉ có duy nhất mình cậu là con trai
Vậy cô ấy làm sao có thể lựa chọn?
Suy nghĩ của cô ấy như thế nào đây?
Thẩm Cảnh bước tới bước lui, không hiểu sao vô cớ thấy thật phiền lòng, sau đó bả vai bị vỗ vỗ. Quay đầu liền thấy Tống Hiểu Hoa nhìn mình nhăn nhó.
Cậu nói: “Đi rồi sao?”
Tống Hiểu Hoa gật đầu, đối với phản ứng của Thẩm Cảnh có chút thất vọng: “Đi rồi.”
Thẩm Cảnh nhìn túi giấy trên tay cô, nhìn vài cái đã thấy khó chịu, sau đó liền quay đầu đi. Cảm thấy bản thân mở miệng hỏi chuyện Khoa Giai Nam vừa nói gì thật quá mức vô lý.
Đầu năm nay thích một người, sao lại phiền toái như vậy
Sau cùng, cậu rốt cuộc mở miệng nói một câu.
“Yêu sớm không tốt.”
Sau khi nói xong, Tống Hiểu Hoa ngẩn người, rồi nở nụ cười nói với Thẩm Cảnh: “Anh Thẩm, anh sẽ yêu sớm sao?”
Sống lưng Thẩm Cảnh thẳng tắp đáp lại: “Đương nhiên sẽ không.” Bởi vì em còn chưa lớn lên mà.
Tống Hiểu Hoa chớp chớp mắt, sau đó mỉm cười ngọt ngào, nói: “Như vậy em cũng không.”
Thẩm Cảnh đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, vươn tay che trên đầu Tống Hiểu Hoa, nghiêng mặt đi nói: “Đi thôi, đi mua đồ cho em”
Tống Hiểu Hoa gật đầu, nơi đáy mắt đều là ý cười nhẹ nhàng