Tập đoàn Dương thị
"Thiếu gia! Hoa Châu Châu đã bị một đám người cứu đi rồi Lam Lam tiểu thư cùng bác sĩ Brian bị bọn chúng tấn công đã được đưa vào bệnh viện nhưng thiếu gia cứ yên tâm Lam Lam tiểu thư và bác sĩ Brian đều không sao cả." Thuộc hạ bước vào phòng làm việc báo cáo với Dương Nguyên Khánh.
"Mau! Mau đi đến bệnh viện ngay." Dương Nguyên Khánh vừa nghe Mộ Kiều Lam bị thương liền phát hoảng, lo lắng.
Trên xe, thuộc hạ cung kính cất giọng hỏi Dương Nguyên Khánh:
"Thiếu gia! Thuộc hạ có cần cho người đi bắt Hoa Châu Châu về lại không?"
"Không cần đâu! Ba mẹ của Hoa Châu Châu vẫn còn ở trong tay chúng ta hơn nữa cô ta đã nghiện ma túy rồi khó mà thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu cô ta sẽ tự khắc tìm đến tôi thôi." Dương Nguyên Khánh nhếch môi cười xảo quyệt, chậm rãi đáp.
"Thiếu gia! Thuộc hạ mới vừa điều tra và biết được một chuyện nữa."
"Là chuyện gì?" Dương Nguyên Khánh không để tâm đến lời nói của thuộc hạ là mấy bây giờ anh ta chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện thăm Mộ Kiều Lam thôi.
"Theo những gì mà thuộc hạ vừa mới điều tra được lúc trước Mộ phu nhân mang thai lần hai là mang thai song sinh."
Dương Nguyên Khánh cau mày nhìn thuộc hạ của mình:"Ý của cậu là..."
Thuộc hạ nhìn anh gật đầu nhanh chóng đáp lại:
"Theo như thuộc hạ được biết Lam Lam tiểu thư còn có một người em gái song sinh người đó không ai khác chính là Mộ Kiều Hân hay còn có một cái tên khác là Từ Phương Hiểu."
"Từ Phương Hiểu? Chính là người mà lúc trước Tạ Thiên Trình nói là giống với Lam Lam? Thật không ngờ đó." Dương Nguyên Khánh nhếch mép cười nụ cười đầy quỷ dị, đáng sợ.
Đến bệnh viện, Dương Nguyên Khánh mở tung cánh cửa phòng bệnh ra bước nhanh đến ôm chặt Mộ Kiều Lam, Brian bước xuống giường bệnh đứng nghiêm cúi thấp người nói với Dương Nguyên Khánh:
"Thiếu gia! Tôi xin lỗi vì đã để cho bọn người kia cứu thoát Hoa Châu Châu."
"Không sao! Tôi nhất định sẽ điều tra ra bọn người đó là ai? Sau khi tôi biết rồi thì bọn người đó sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này bất kể bọn chúng là ai." Dương Nguyên Khánh vẻ mặt lạnh lùng, chậm rãi cất giọng ngữ điệu đầy đáng sợ.
Mộ Kiều Lam ở trong lòng ngực của Dương Nguyên Khánh người giật lên một cái, trong lòng sợ hãi. Dương Nguyên Khánh cảm nhận được Mộ Kiều Lam đang run rẩy cho dù đó chỉ là sự sợ hãi, run rẩy trong lòng, anh ta quay người lại ra lệnh cho thuộc hạ:
"Đi xử lý Từ Phương Hiểu cho tôi nếu như có ai ngăn cản thì cứ việc ra tay luôn."
Mộ Kiều Lam ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Dương Nguyên Khánh trong lòng lo lắng cho Từ Phương Hiểu càng lo sợ hơn vì sợ anh đã biết chuyện gì đó, môi cô mấp máy lắp bắp hỏi:
"Nguyên...Nguyên Khánh! Tại sao...tại sao anh lại muốn xử lý Từ Phương Hiểu vậy? Cô ấy đã đắc tội gì với anh sao?"
Dương Nguyên Khánh dáng vẻ dửng dưng, bình thản thốt lên giọng điệu khiến người khác phải run sợ, cảm giác được sự lạnh lẽo, tàn nhẫn trong lời nói:
"Không có lý do gì cả chỉ đơn giản là anh cảm thấy cô ta rất chướng mắt chỉ như vậy thôi với lại Từ Phương Hiểu quá là giống em anh sợ sau này sẽ nhận nhầm cô ta thành em như vậy thì không hay đâu."
Nguyên nhân thật sự khiến cho Dương Nguyên Khánh cho người trừ khử Từ Phương Hiểu là bởi vì lúc anh ta nghe thuộc hạ báo cáo thì đã nghĩ đến những lần Mộ Kiều Lam gặp Hoa Châu Châu và người thần bí anh đoán chắc rằng người thần bí đó chính là Từ Phương Hiểu và Dương Nguyên Khánh cũng bắt đầu nghi ngờ cho rằng Mộ Kiều Lam đã nhớ lại chuyện lúc trước.
Thuộc hạ thân cận của Dương Nguyên Khánh rời đi Mộ Kiều Lam liếc mắt nhìn Brian, cô nuốt nước bọt rồi nói với Dương Nguyên Khánh:
"Nguyên Khánh! Anh cứ ở đây nói chuyện với Brian em đi vệ sinh một lát."
"Được! Để cô ta đi theo bảo vệ em cô ta là nữ có thể đi theo em vào nhà vệ sinh." Dương Nguyên Khánh dùng ánh mắt ra hiệu cho nữ vệ sĩ kia đi theo cô.
"Không cần đâu! Em chỉ là đi vệ sinh thôi mà không cần phải dẫn vệ sĩ theo đâu." Mộ Kiều Lam cười gượng khó coi từ chối nếu để nữ vệ sĩ ấy đi theo thì cô làm sao có thể báo tin cho Từ Phương Hiểu được chứ.
"Sao lại không cần được chứ? Sự an toàn của em là trên hết em không được từ chối đâu." Dương Nguyên Khánh đã đoán được cô muốn đi báo tin cho bọn người Từ Phương Hiểu nên anh mới làm thế.
Mộ Kiều Lam gương mặt nhanh nhó từ từ bước đi đến nhà vệ sĩ trong phòng vệ sinh cô lo lắng, sốt ruột không biết phải làm thế nào để báo tin cho Từ Phương Hiểu.
Mộ Kiều Lam lấy điện thoại ra để nhắn tin cho Từ Phương Hiểu nhưng điện thoại của cô đã bị tháo sim từ lúc nào cô không hề hay biết, Mộ Kiều Lam bất lực rời khỏi nhà vệ sinh trong lòng vẫn không ngừng lo lắng, khó chịu nghĩ cách báo tin cho Từ Phương Hiểu.
Ở một cửa hàng tiện lợi, Từ Phương Hiểu vừa bước ra khỏi cửa hàng liền bị một người dùng gậy đánh vào đầu rồi đưa lên xe rời đi. Âu Hoằng Phong đã luôn đi theo Từ Phương Hiểu từ lúc cô rời khỏi bệnh viện vừa thấy cô bị bắt đi liền nhanh chóng lái xe đuổi theo.
Bọn người đấy phát hiện anh đuổi theo liền tăng tốc anh cũng đạp ga tăng tốc đuổi theo nhưng khoảng cách giữa xe anh và xe bọn chúng ngày càng xa. Khi Âu Hoằng Phong lái đến một cái hồ đã không thấy xe của những người đó đâu. Bước xuống xe quan sát anh nhìn thấy chiếc giày của Từ Phương Hiểu rơi cạnh bờ hồ không chần chừ nghĩ nhiều anh vội lao xuống hồ tìm kiếm cô.
Thấy Từ Phương Hiểu dần chìm xuống đáy hồ Âu Hoằng Phong bơi nhanh đến đưa cô lên bờ sơ cứu rồi bế cô lên xe đưa đến bệnh viện.
Một lúc sau, bác sĩ bước ra nói:"Mọi người cứ yên tâm hiện tại bệnh nhân đã không sao nữa rồi bệnh nhân sẽ mau chóng tỉnh lại thôi."
"Hoằng Phong! Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy?" Vũ Quân Minh mày hơi cau lại hỏi Âu Hoằng Phong.
"Tôi cũng không rõ tôi chỉ Phương Hiểu bị người ta đánh ngất đưa lên xe rồi lái xe đến hồ quăng cô ấy xuống đấy nếu như tôi đến không kịp e là hậu quả khó lường."
Trong lúc hôn mê, Từ Phương Hiểu đã thấy những hình ảnh giữa cô và Âu Hoằng Phong những kí ức lúc trước của mình tất cả mọi thứ đều ùa về trong tâm trí của cô một cách rõ rệt nhất.
Danh Sách Chương: