Ngày hôm sau, Mộ Kiều Lam chạy đến bệnh viện thăm Từ Phương Hiểu thấy Từ Phương Hiểu không sao Mộ Kiều Lam nhẹ nhõm trong lòng, đi nhanh đến nắm lấy bàn tay của Từ Phương Hiểu:"Hân Hân! Chị xin lỗi!"
Từ Phương Hiểu, Mộ Khánh Dương cùng mọi người ở đấy nhìn Mộ Kiều Lam với gương mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì? Từ Phương Hiểu tròn mắt hỏi Mộ Kiều Lam:
"Lam Lam! Tại sao đột nhiên chị lại xin lỗi em? Chị đâu có lỗi gì đâu chứ?"
"Hôm qua, chị biết rằng Dương Nguyên Khánh cho người hãm hại em nhưng chị lại không thể nào báo tin cho em hay để em phải bị thương như thế." Mộ Kiều Lam cảm thấy rất có lỗi với cô.
"Đó đâu phải là lỗi của chị đâu chứ? Chị đừng có tự trách bản thân mình." Cô từ từ cất giọng nói với Mộ Kiều Lam.
Âu Hoằng Phong cười mỉm thầm nói trong lòng:"Dù nói như thế nào thì phải cũng cảm ơn tên Dương Nguyên Khánh kia vì đã giúp cho Phương Hiểu nhớ lại."
Hoa Châu Châu mở cửa bước vào bên trong vẻ mặt rất nghiêm trọng nói với Mộ Kiều Lam:
"Lam Lam! Có chuyện không hay rồi Dương Nguyên Khánh đã biết chuyện chị và Hân Hân là chị em ruột với nhau hơn nữa anh ta cũng đã nghi ngờ việc chị đã lấy lại kí ức rồi đấy sau này chị hãy cẩn thận hơn đừng để bị anh ta nghi ngờ nếu không chị và mọi người sẽ gặp nguy hiểm đó."
"Em nói sao? Dương Nguyên Khánh đã nghi ngờ chị rồi sao?" Mộ Kiều Lam kinh ngạc, bất ngờ khi nghe Hoa Châu Châu nói thế.
Âu Hoằng Phong ngơ ngác hình như có chuyện gì đó mà anh vẫn chưa biết thì phải:"Phương Hiểu! Em và Lam Lam là chị em ruột sao? Sao em không nói chuyện này cho anh biết chứ? Ai cũng biết chỉ có anh là không biết."
Từ Phương Hiểu chau mày lại lườm lườm với Âu Hoằng Phong anh ngay lập tức im lặng không hỏi gì nữa chỉ cười cười với cô.
Mộ Khánh Dương hơi nheo mắt lại nhìn Hoa Châu Châu ánh mắt đầy nghi ngờ hỏi:"Châu Châu! Tại sao em lại biết chuyện này? Tiểu Lam ở bên cạnh của Dương Nguyên Khánh còn chưa biết tại sao em lại biết?"
Hoa Châu Châu cắn khóe môi tránh ánh mắt của tất cả mọi người dáng vẻ lạnh lùng đáp lại:
"Anh không cần biết tại sao tôi lại biết chuyện này còn về những lời mà tôi đã nói vừa rồi mọi người tin hay không thì tùy."
Dứt lời, Hoa Châu Châu rời khỏi phòng khiến cho tất cả mọi người ở đấy ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy với Hoa Châu Châu tại sao đột nhiên lại tỏ thái độ tức giận, lạnh lùng với mọi người chứ?
Yến Quang Nam không quan tâm đến thái độ của Hoa Châu Châu là mấy cái bây giờ mà anh quan tâm đó chính là sự an toàn của Mộ Kiều Lam:
"Tiểu Lam! Hay là em rời xa Dương Nguyên Khánh đi bây giờ em đang gặp nguy hiểm đấy mặc kệ chuyện gì sẽ xảy ra sự an toàn của em vẫn là quan trọng nhất."
"Không được! Nếu như vậy thì không chỉ em mà tất cả mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm." Mộ Kiều Lam lắc đầu phản đối vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.
Âu Hoằng Phong lên tiếng nói với Yến Quang Nam cũng như mọi người:
"Mọi người cứ yên tâm đi tôi mới vừa cho người trà trộn vào Dương gia đó là một cô gái tên là Xảo Linh cô gái đó sẽ nhanh chóng trở thành vệ sĩ của Lam Lam thôi."
Vũ Quân Minh nhìn Âu Hoằng Phong hiếu kì, tò mò hỏi anh:
"Âu Hoằng Phong! Chẳng phải anh mới vừa biết thân thế của Tiểu Lam thôi sao? Sao anh lại có thể sắp xếp người đưa vào Dương gia được chứ?"
Âu Hoằng Phong nhếch môi cười nhạt nhìn Từ Phương Hiểu:
"Lúc đầu tôi chỉ muốn Phương Hiểu vui vẻ không lo lắng cho Lam Lam nên tôi mới sắp xếp như thế nhưng bây giờ không chỉ là làm cho Phương Hiểu vui vẻ không thôi mà còn phải bảo vệ cho chị vợ tương lai."
"Đừng có gọi bừa bãi chị vợ tương lai gì chứ? Đừng có mà hoang tưởng đến việc sẽ cưới Hân Hân." Mộ Khánh Dương vẫn còn thành kiến với Âu Hoằng Phong.
Dương Mộc Đồng xuất hiện bước vào bên trong phòng phía sau là hai người thuộc hạ của cô ta hai người họ mang hoa vào hoa đó chính là hoa để viếng người đã mất, Dương Mộc Đồng vừa xuất hiện sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, biến sắc Mộ Khánh Dương lạnh giọng hỏi:
"Dương Mộc Đồng! Cô đến đây làm gì? Còn hoa viếng phía sau là có ý gì đây?"
Dương Mộc Đồng bật cười khẩy chậm rãi đáp lại:
"Ôi! Từ Phương Hiểu! Cô vẫn còn sống sao? Tôi cứ tưởng là cô đã chết rồi nên mới mua hoa viếng đến viếng cô không ngờ cô vẫn còn sống thật là đáng tiếc."
Mộ Kiều Lam tức giận trợn mắt lớn tiếng:"Này! Dương Mộc Đồng! Cô đừng có quá đáng cho dù cô là em gái của Nguyên Khánh nhưng Hân Hân cũng là bạn của tôi tôi không cho phép cô nói như thế."
Dương Mộc Đồng bày ra dáng vẻ khinh thường không thèm để tâm đến Mộ Kiều Lam, quay đầu nhìn thấy Âu Hoằng Phong môi của Dương Mộc Đồng khẽ nhếch lên hỏi:
"Hoằng Phong! Anh lại đến đây giải thích với cô ta à? Cô ta đã không cần anh rồi anh cần thiết gì phải làm như thế cho khổ sở."
Âu Hoằng Phong cười khẩy một tiếng lời nói vô cùng lạnh lẽo nói với Dương Mộc Đồng:
"Chẳng phải tất cả cũng tại cô mà ra hay sao? Nếu không phải tại cô thì tôi đâu có phải thành ra như thế."
Dương Mộc Đồng bước đến tựa đầu vào vai của anh õng ẹo nói:"Từ Phương Hiểu không cần anh nhưng em thì cần anh anh hãy quay trở về bên em đi."
Từ Phương Hiểu mím môi, kích động quát lớn tiếng:"Hai người ân ân ái ái với nhau đã đủ chưa hả? Âu Hoằng Phong! Chỉ mới vừa lúc nãy anh nói lời ngon tiếng ngọt với tôi vậy mà bây giờ anh lại thân mật với cô ta như thế là sao hả? Bây giờ hai người ngay lập tức ra khỏi đây cho tôi."
Bạch Nhã Băng vuốt vuốt lưng của cô:"Hân Hân! Bình tĩnh lại đi đừng kích động tôi sẽ cho người đuổi hai người họ ra ngay."
Bạch Nhã Băng quay đầu nhìn thuộc hạ của mình rồi bảo:
"Hoàng Việt! Anh hãy mau cho người đuổi hai người bọn họ ra ngoài đem cái thứ đồ xui xẻo đó ra ngoài luôn đừng để ở đây nữa."
"Vâng!" Hoàng Việt cùng những thuộc hạ của Bạch Nhã Băng đuổi anh và Dương Mộc Đồng ra ngoài rồi đem hoa viếng đó quăng vào thùng rác.
Bạch Nhã Băng quay lại khóe môi hơi cong lên nhướng nhướng mày với Từ Phương Hiểu, cô cũng nhướng mày đáp lại vẻ mặt lại thay đổi thành tức giận không kiềm chế được.
Danh Sách Chương: