Sáng hôm sau, bọn người Âu Hoằng Phong ngồi ở sảnh đợi các cô xuống rồi đi trượt tuyết, các cô đi đến Âu Hoằng Phong nhìn thấy Từ Phương Hiểu đôi mày khẽ chau lại:
"Phương Hiểu! Sao em lại mặc quần áo phông phanh quá vậy? Ra ngoài sẽ rất lạnh đó. Đợi tôi một chút."
"Hoằng Phong đi đâu vậy?" Lục Dĩ Tường nhìn anh rồi hiếu kì lên tiếng.
"Còn đi đâu được nữa chứ? Dĩ nhiên là đi lấy áo ấm cho Phương Hiểu rồi." Phương Thần lên tiếng trả lời.
Hạ Tử Quyên khoác tay lên vai của cô cười nhẹ:
"Phương Hiểu! Tôi thấy Hoằng Phong cưng chiều cô quá rồi đấy tôi thấy cô cũng đã mặc nhiều đến như vậy mà còn sợ cô bị lạnh."
Từ Phương Hiểu nhìn xuống bộ đồ cô đang mặc cô cảm thấy nó đã không thể dày hơn được nữa:"Tôi cũng thấy nó đã đủ ấm rồi mà."
"Đủ ấm cái gì chứ?" Âu Hoằng Phong trên tay cầm một cái áo khoác lông màu hồng đi đến.
"Em hãy cởi áo khoác này ra mặc cái áo khoác này vào đi." Anh đưa áo khoác cho cô rồi bảo.
Từ Phương Hiểu gật đầu nghe lời của anh cởi áo khoác mình đang mặc ra rồi mặc áo khoác mà anh đưa cho. Khi mặc vào cô tròn mắt thốt lên:
"Dày thật! Cái áo khoác này còn dày hơn cái lúc nãy mặc vào vô cùng ấm."
Clara sờ sờ vào áo khoác lông gật gù công nhận:
"Quả nhiên là dày hơn thật."
"Thôi được rồi! Chúng ta hãy mau đi thôi." Tần Đình Danh lên tiếng nói với mọi người.
Tất cả mọi người lên xe đi đến nơi trượt tuyết, Âu Hoằng Phong dạy cô trượt tuyết, cô loạng choạng ngã mạnh xuống Âu Hoằng Phong liền đỡ cô đứng dậy, quan tâm hỏi han:"Em có sao không?"
Từ Phương Hiểu lắc lắc đầu cô không thấy đau gì cả ngược lại còn rất thích thú, phấn khích cô đứng dậy bắt đầu trượt tiếp. Âu Hoằng Phong cảm thấy cô rất giỏi, học rất nhanh trượt từ từ theo cô.
Từ xa, Đỗ Huệ Di nhìn thấy anh chăm sóc cho cô chu đáo, từng li từng tí như thế Đỗ Huệ Di không nỡ, không muốn chia cách hai người, bây giờ Đỗ Huệ Di đang cảm thấy rất khó xử không biết phải nên làm thế nào?
"Huệ Di! Em làm sao vậy? Em không biết trượt tuyết sao? Nếu em không biết thì anh sẽ dạy cho em." Tần Đình Danh thấy Đỗ Huệ Di đứng im liền đi đến quan tâm hỏi.
Đỗ Huệ Di lắc lắc đầu, cười nhạt:"Em không có bị làm sao hết chỉ là nghĩ vẩn vơ vài chuyện thôi. Mà lúc nãy anh nói gì? Em không biết trượt sao? Em nói cho anh biết em trượt rất giỏi đó anh có muốn trượt đua với em không?"
"Được! Anh cũng rất muốn xem em trượt giỏi đến cỡ nào?" Tần Đình Danh cười mỉm gật đầu đồng ý.
Clara nhìn Âu Hoằng Phong với Từ Phương Hiểu rồi cất giọng:
"Nói cho cố vào rồi bây giờ lại tự vả mặt của mình."
Phương Thần không nghe rõ lời của Clara bèn hỏi:"Tiểu Vân! Em đang nói cái gì vậy?"
"Em đang nói bạn tốt của anh Âu Hoằng Phong có một màn tự vả đỉnh cao luôn lúc đầu thì nói không tin trên đời này có tình yêu thật sự, sẽ không bao giờ có tình cảm với bất cứ cô gái nào bởi vì ai nấy tiếp cận với anh ấy đều là vì tiền, quyền lực. Bây giờ, anh xem anh ấy yêu Phương Hiểu như thế nào?" Clara vừa nói vừa hất hất mặt về hướng Âu Hoằng Phong và Từ Phương Hiểu.
Phương Thần bật cười cảm thấy vợ của mình nói rất đúng:
"Nhưng Phương Hiểu còn là một cô gái ngây thơ, trong sáng anh nghĩ lần này cậu ấy sẽ rất vất vả trong việc theo đuổi."
"Xem ra sau này em phải giúp anh ấy một tay rồi."
"Anh cũng vậy." Phương Thần nhướng mày với Clara, mỉm cười nụ cười đầy sự yêu thương, sủng nịnh.
Danh Sách Chương: