Mục lục
Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu cá tiệc đêm, bó hoa hỉ thước.

Cả bụng lửa giận của Bị Thịt Rỗng bùng cháy thành tràn cười to khi nhìn thấy Quan Miên đang nhàn hạ cầm cần câu nằm phơi nắng, “Anh rảnh thiệt luôn! Ai lại vào Mộng Đại Lục ngồi câu cá chứ! Thích câu cá thì đến mấy khu giải trí mà câu.”

Quan Miên đáp: “Tôi đang làm nhiệm vụ.”

Bị Thịt Rỗng nghiêng đầu nhìn cậu một chốc rồi chợt nói: “Câu được chưa?”

Quan Miên chỉ ngước nhìn cậu ta chẳng buồn trả lời.

Bị Thịt Rỗng phá ra cười. Quen Quan Miên bấy lâu, có lẽ đây là lần cậu ta thấy đắc ý nhất, không thèm để bụng chuyện Quan Miên giễu cợt mình. “Nếu anh muốn kỹ năng câu cá thăng cấp, tốt nhất hãy lo câu được vài con cho đàng hoàng.” Cậu ta kiến nghị bằng giọng dí dỏm.

Quan Miên ngồi dậy, cau mày hỏi: “Nhất định phải câu được cá sao?”

Bị Thịt Rỗng đáp: “Không thì tiến độ sẽ chậm như rùa luôn í.”

Quan Miên nhướng mày nhìn cậu ta.

Bị Thịt Rỗng hắng giọng bảo: “Chuyện này em chính là bậc đàn anh.”

Quan Miên thu dây vào, Bị Thịt Rỗng lúc này mới phát hiện dây của cậu vốn không buộc mồi. Bị Thịt Rỗng nói: “Bị cá cắn mất rồi hả?”

Quan Miên lộ vẻ xấu hổ hiếm lắm mới thấy, “Tôi tưởng đằng nào cũng là câu, có mồi không cũng thế.”

Câu trả lời là tiếng cười càng suồng sã của Bị Thịt Rỗng.

Được Bị Thịt Rỗng hướng dẫn, tiến độ của Quan Miên tăng lên đáng kể, chẳng mấy chốc đã nhảy vọt lên làm người yêu thích câu cá trung cấp. Bị Thịt Rỗng phát hiện càng câu cậu ta càng thấy bất an, vì vậy bèn hỏi: “Anh đang nghĩ gì đấy?”

Quan Miên: “Không gì.”

Bị Thịt Rỗng nhìn quanh quất, “Muốn câu người?”

Quan Miên không đáp mà chỉ nhịp tay trên gối, sau đó lấy tiểu tinh linh ra.

Bị Thịt Rỗng rất biết điều, đi cách cậu ra mấy bước để tránh mang tiếng nhìn trộm.

Vừa viết được một chữ, Quan Miên đã nhìn thấy huyết tinh linh phành phạch vỗ cánh bay xuống từ trên không. Cậu chìa tay ra, huyết tinh linh liền thả thư xuống.

Ám Hắc Đại Công: “Núi Flower xảy ra đánh nhau to, đang hóng chuyện.”

Quan Miên ngẫm nghĩ rồi hỏi Bị Thịt Rỗng: “Nãy cậu bảo Nhất Trụ Kình Thiên và Hắc Diệu Thạch đang đánh nhau ở đâu?”

Bị Thịt Rỗng ngắt một dúm cỏ ném vào hồ, quay đầu lại hỏi: “Núi Flower. Anh đi đâu đấy?”

Quan Miên nói: “Mua vé xem kịch.”

Các mối quan hệ trong Mộng Đại Lục gần đây có nhiều biến hóa rất chi tế nhị. Đầu tiên là hai đối thủ lâu năm – Tinh Nguyệt và Đế Diệu – xuất hiện dấu hiệu xóa hết thù xưa, cải thiện quan hệ, đặc biệt game thủ còn hay bắt gặp người sáng lập Đế Diệu là Ám Hắc Đại Công thường xuyên như hình với bóng cùng hội phó của Tinh Nguyệt là Mộng Xuân Không Tỉnh, thậm chí còn có tin đồn Ám Hắc Đại Công mải đắm chìm trong giấc mộng xuân của Mộng Xuân Không Tỉnh không chịu tỉnh lại. Đương nhiên lời đồn này chỉ mới lan truyền trong phạm vi nhỏ, không gây ảnh hưởng lắm cho đương sự.

Mặt khác, công hội Hắc Diệu Thạch và Nhất Trụ Kình Thiên bắt đầu nhen nhóm lửa hận vì chuyện đánh lén lần trước, rồi đến nhiệm vụ phụ của xây thôn này kia khiến mâu thuẫn mỗi lúc một sâu, hiện tại đã trở thành hai công hội hiềm khích nhau nhất vượt cả Đế Diệu và Tinh Nguyệt. Thường ngày thành viên hai công hội vẫn xảy ra xô xát nhưng bị hội trưởng gây áp lực nên cố kìm chế, song kìm chế đâu có nghĩa là hóa giải, kìm chế chỉ tổ khiến thù hận càng lúc càng chồng chất, cuối cùng lửa nhỏ bùng lên thành đám cháy lớn.

Trận đánh nhau ầm ĩ ở thung lũng Flower chính là đám cháy lớn ấy.

Bạn gái nguyên lão của Nhất Trụ Kình Thiên khiêu khích hội phó của Hắc Diệu Thạch, một nguyên nhân hết sức đơn giản nhưng không kém phần bạo lực. Lúc Quan Miên chạy tới, cậu được Ám Hắc Đại Công hóng chuyện nãy giờ tường thuật lại tình hình anh mắt thấy tai nghe.

Trong thung lũng, công hội Hắc Diệu Thạch và Nhất Trụ Kình Thiên đánh tới long trời lở đất.

Thân là cao thủ đệ nhất của Nhất Trụ Kình Thiên, Trùm Bất Tử cưỡi sư thứu hùng dũng tung hoành không ai địch lại, gã đi đến đâu, nơi đóa sáng lóa đến đấy.

Diệu Minh cũng đang đánh nhau. Nhưng sức chiến đấu của anh ta rõ ràng không bằng năng lực kinh doanh của anh ta, nếu chẳng phải nhờ quang minh tế tự đứng sau luôn bơm máu không ngừng, anh ta sớm đã phơi thây sa trường.

Bất thình lình, Trùm Bất Tử bay lên trời triệu hồi xương rồng.

Bóng đen của bộ xương rồng gần như nuốt chửng người dưới mặt đất khiến thành viên Công hội Hắc Diệu Thạch thấy rợn cả người. Sức mạnh của bộ xương rồng này nhiều người từng được chứng kiến, người chưa thấy cũng từng nghe nói. Đối mặt với nó, cả Ám Hắc Đại Công còn không đánh lại, cả đám người Hắc Diệu Thạch chưa đánh đã thấy sợ hãi. Tuy bị chém trong game không đau nhưng chẳng ai thích nhìn kiếm đâm tới đâm lui vào người mình cả – Dù chỉ là giả chăng nữa.

Chính vào lúc bộ xương rồng cúi đầu lao xuống từ trên không, một ngọn lửa đỏ rực bất ngờ bùng lên vây lấy nó, hoa lửa nở rộ từng đóa sáng ngời đến khó lòng mở mắt nhìn thẳng.

Hội viên Công hội Hắc Diệu Thạch hoan hô rần rần.

Dưới ngọn lửa, Lòng Son Chiếu Sử Xanh cầm pháp trượng thản nhiên đứng với vẻ mặt hờ hững, quả không hổ danh cao thủ đệ nhất của Mộng Đại Lục.

Sự xuất hiện của Lòng Son Chiếu Sử Xanh khiến sĩ khí hai bên đổi cực. Thành viên Hắc Diệu Thạch hăng hái hẳn lên, phát động đợt tấn công đầu tiên từ sau khi trận chiến bắt đầu.

Quan Miên ngồi trong kết giới của Ám Hắc Đại Công, lười biếng hỏi: “Vậy có được không đấy?” Thân là hội trưởng Đế Diệu, sự gia nhập vào vòng chiến của Lòng Son Chiếu Sử Xanh đồng nghĩa với việc kéo cả Đế Diệu vào vòng xoáy ân oán giữa Hắc Diệu Thạch và Nhất Trụ Kình Thiên.

Ám Hắc Đại Công thờ ơ nhún vai, “Chẳng phải vậy càng náo nhiệt hơn sao.”

Sau khi Lòng Son Chiếu Sử Xanh tham gia vào cuộc chiến, cán cân từ từ lấy lại thăng bằng. Hai cao thủ đệ nhất đệ nhị Lòng Son Chiếu Sử Xanh và Trùm Bất Tử thu hút vô số khán giả. Trên báo rục rịch xuất hiện tin thuật lại tình hình chiến đấu.

Xem được một lát, Quan Miên chẳng còn hứng thú bèn đứng dậy bảo: “Tôi đi câu cá.”

Ám Hắc Đại Công vuốt cằm, “Nếu chúng ta xóa nhiệm vụ này đi không biết lần sau hệ thống có thương tình đổi nhiệm vụ khác không nhỉ?”

Quan Miên hỏi lại: “Anh thấy sao?”

Ám Hắc Đại Công cau mày. Nếu bảo ngồi ỳ một câu cá, thôi thì để anh tham gia đánh nhau còn sướng hơn. Anh thuộc loại tâm động không bằng hành động, vì vậy suy nghĩ vừa lóe lên, anh đã xuất hiện ngay trong vòng chiến.

Sự góp mặt của Ám Hắc Đại Công khiến hội viên Hắc Diệu Thạch càng phấn chấn tinh thần.

Khán giả không tiếc gân cổ hò reo. Trận chiến lần trước giữa Ám Hắc Đại Công và Trùm Bất Tử vẫn rõ mồn một trước mắt, vì vậy ai nấy đều rất hiếu kỳ về lần đụng độ này.

Nhưng không như họ tưởng, sau khi gia nhập vòng chiến, Ám Hắc Đại Công không nhào vào Trùm Bất Tử như hổ đói mà bắt đầu dọn dẹp chiến trường. Tần suất tan thành ánh sáng của Công hội Nhất Trụ Kình Thiên tăng đáng kể.

Tình hình chiến sự căng thẳng cứ đập vào mắt làm Quan Miên bắt đầu ngứa tay. Trong xương cốt của bất cứ gã đàn ông nào cũng có mầm mống hiếu thắng, nhưng với thân phận hội phó của Tinh Nguyệt, cậu chỉ có thể ngậm ngùi đứng xem Ám Hắc Đại Công biểu diễn tuyệt chiêu “mười bước giết một”.

Công hội Nhất Trụ Kình Thiên bị tàn sát dã man khiến Nhất Trụ Kình Thiên luôn trốn phía sau không thể không ra mặt, “Lòng Son Chiếu Sử Xanh, Ám Hắc Đại Công! Mấy người làm vậy là sao?!”

Màn lên sân khấu của anh ta rõ ràng không đủ khí thế, giọng nói cũng chẳng giống người làm đại tướng.

Hai vị “bị” chỉ đích danh vẫn vùi đầu vào chém giết chẳng buồn trả lời.

Nhất Trụ Kình Thiên triệt để nổi gận, “Mấy người còn biết cái gì là đạo nghĩa giang hồ không hử!”

“Mộng Đại Lục là thế giới huyền huyễn mà, đâu có theo phong cách kiếm hiệp.” Quan Miên lấy chiếc loa lần trước Bị Thịt Rỗng cho đứng bên cạnh trả lời.

Khán giả phá ra cười rần rần.

Ám Hắc Đại Công nhắm thẳng vào Nhất Trụ Kình Thiên đánh ra tiếng rồng gầm vang trời để hưởng ứng.

Nhất Trụ Kình Thiên chật vật tránh đi, giận dữ nói: “Công hội Tinh Nguyệt cũng muốn xen vào?” Vừa dứt lời anh ta lập tức hối hận. Hắc Diệu Thạch cộng thêm Đế Diệu thôi đã đủ khiến Nhất Trụ Kình Thiên trầy da tróc vẩy, nếu thêm cả Tinh Nguyệt thì đúng là hỏng bét.

May mà Quan Miên cũng không định mắc câu, cậu chỉ hờ hững trả lời: “Tôi chỉ nói sự thật.”

Nhất Trụ Kình Thiên trừng mắt Lòng Son Chiếu Sử Xanh, “Mấy người muốn ỷ đông hiếp ít, cậy mạnh ép yếu? Không dễ vậy đâu!” Anh ta lấy hai huyết tinh linh ra viết thư gửi đi.

Huyết tinh linh bay một vòng rồi đáp xuống giữa đám đông.

Khán giả đồng loạt quay đầu nhìn.

Hội trưởng Công hội Sa Mạc là Vua Sa Mạc và hội trưởng Công hội Tơ Mềm là Tinh Linh Hoa Hồng xuất hiện giữa biển người.

Như vậy ngoài hội trưởng Tinh Nguyệt là Tinh Phi Ngân vắng mặt, hội trưởng năm trong sáu công hội lớn nhất Mộng Đại Lục đều tụ họp đầy đủ ở đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK