Có đội bảo vệ NPC tuần tra, cả thôn trang như chìm trong bầu không khí nghiêm trang lạ thường.
Bị Thịt Rỗng hài lòng gật đầu, “Giờ em lại rất mong bọn họ đánh tới.”
Quan Miên nói: “Cậu có thể đi thông báo cho họ một tiếng.”
“Thông báo?” Bị Thịt Rỗng ngẩn ra rồi ngờ vực hỏi: “Lẽ nào anh biết bọn họ là ai?”
Quan Miên nói: “Chả khó đoán lắm.”
“Ai?”
Quan Miên: “Đầu tiên, không phải chúng ta.”
“Nói thừa.”
“Thứ nhì không phải Công hội Đế Diệu.”
Bị Thịt Rỗng hỏi bằng giọng điệu gây sự: “Mắc gì?”
Quan Miên trả lời: “Có chút não chỉ cần nghĩ tí xíu là ra. Cậu khẳng định muốn tôi nói cậu hay chứ không tự nghĩ thử?”
Bị Thịt Rỗng hừ lạnh, “Anh cứ nói trắng ra là tụi nào không phải được rồi sao?”
Quan Miên nói: “Khả năng là Công hội Sa Mạc bốn mươi phần trăm, Công hội Tơ Mềm ba mươi phần trăm, Công hội Nhất Trụ Kình Thiên (Một Cột Chống Trời) mười phần trăm, Công hội Hắc Diệu Thạch mười phần trăm, còn lại cũng mười phần trăm.”
Bị Thịt Rỗng nói: “Sao em cảm thấy ngoài loại công hội bọn mình cùng Đế Diệu ra, anh như chưa nói gì cả?”
Quan Miên nói: “Tôi đang phân tích.”
Bị Thịt Rỗng nói: “Phân tích đơn giản kiểu đó em cũng biết! Còn nữa, tại sao chính Công hội Hắc Diệu Thạch cũng có khả năng? Chẳng phải bọn họ là nạn nhân sao?”
Quan Miên nói: “Kẻ vừa ăn cướp vừa la làng trên đời này nhiều lắm.” Vật lộn cả ngày, khoảng cách giữa hai mí Quan Miên chỉ còn mỏng như sợi chỉ. Cậu đang chuẩn bị đăng xuất lại nghe Bị Thịt Rỗng nhận được thư rồi la hoảng lên: “Công hội Nhất Trụ Kình Thiên cũng bị đánh lén.”
Quan Miên lên tinh thần hỏi lại: “Công hội Nhất Trụ Kình Thiên?”
“Ừ.” Bị Thịt Rỗng nói: “Lần sau chả biết ai dính nữa đây?”
Quan Miên đáp: “Công hội Sa Mạc và Công hội Tơ Mềm. Rất có khả năng một trong hai sẽ gặp nạn.”
Bị Thịt Rỗng rầu rĩ hỏi: “Tại sao không phải tụi mình?”
Quan Miên đáp: “Cậu có thể đến chỗ Nhất Trụ Kình Thiên gửi thư mời bọn họ giúp đỡ.”
“Hả?” Đôi mắt trợn tròn vo của Bị Thịt Rỗng lóe lên hăng hái khó tả, “Ý anh là…”
Phớt lờ dáng vẻ hùng hồn tra hỏi của Bị Thịt Rỗng, Quan Miên thẳng tay kéo bảng điều khiển nhấn nút logout.
Hôm sau vừa lên mạng Quan Miên đã bắt gặp Bản Chất Minh Mẫn đang nhìn mình với bản mặt nhăn như khổ qua.
Gần đây Bản Chất Minh Mẫn khai thác quặng đến nỗi thấy núi là muốn khóc, công việc là khai thác quặng, game cũng khai thác quặng, thậm chí địa điểm mơ thấy cũng là khu mỏ. Anh ta bắt đầu nghi ngờ bạn đời của anh ta rất có khả năng chính là khu mỏ quặng này đây.
“Cậu có thể sắp xếp cho tôi nhiệm vụ khác được không?” Anh chàng đau khổ cố rặn ra một giọt nước mắt, “Cái gì cũng được, miễn đừng lại làm nghề quặng là được rồi.”
Quan Miên an ủi anh ta: “Ráng thêm dăm bữa thì đỡ ngay.”
“Ráng thêm dăm bữa là được đổi nhiệm vụ?” Bản Chất Minh Mẫn cảm thấy cuộc sống xuất hiện một tia sáng hy vọng chói lóa.
Quan Miên nói: “Ráng thêm dăm bữa là chai lì thôi.”
“…”
Sau khi chuyển từ chế độ công tác sang chế độ trò chơi, việc đầu tiên Quan Miên làm chính là giở báo ra xem.
Quả nhiên sự việc thôn trang hai của Công hội Đế Diệu Thạch cùng Nhất Trụ Kình Thiên bị đánh lén giật ngay tít trang đầu. Để thỏa mãn thị hiếu công chúng, rất nhiều game thủ còn đặc biệt đứng ra đăng hình làm chứng, số lượt xem vô cùng khổng lồ.
Bản Chất Minh Mẫn thò đầu qua hỏi: “Phá hủy thôn trang? Tại sao nhỉ?”
Quan Miên trả lời: “Chắc vì giành nhau vị trí xếp hạng.”
Từ ngày Mộng Đại Lục mở ra, vị trí thứ nhất và thứ hai luôn do Công hội Tinh Nguyệt cùng Công hội Đế Diệu cạnh tranh, còn vị trí thứ ba bị xâu xé vô cùng khốc liệt, nay công hội này mai công hội khác, đến hiện tại thì điểm của Công hội Sa Mạc hạng ba cùng Nhất Trụ Kình Thiên hạng tư mỗi lúc một sát, Công hội Hắc Diệu Thạch xếp thứ năm, Công hội Tơ Mềm thứ sáu. Vị trí thứ bảy có ba công hội, thực lực kém những công hội nêu trước rất xa, vẫn chưa đủ điều kiện nhận nhiệm vụ xây thành.
Bản Chất Minh Mẫn hỏi: “Nhưng xếp hạng công hội chẳng vào dựa vào tổng điểm sao? Liên quan gì đến thôn trang?”
Quan Miên đáp: “Nhiệm vụ xây thành cũng được tính trong tổng điểm. Nếu để thôn xây xong, khoảng cách giữa các công hội lại càng kéo giãn.”
Bản Chất Minh Mẫn chợt vỡ lẽ, “Chênh lệch giữa giai cấp có nhà và không nhà là đây.” Bởi phần lớn thành thị trong Mộng Đại Lục đều bị phá hoại, rất nhiều công hội không thể không chen chúc ở các tiểu trấn, thậm chí không ít nhà còn phải lang thang khắp nơi, xem bốn biển là nhà. So ra các công hội lớn có địa bàn riêng đương nhiên mang lại cảm giác đứng trên thiên hạ một bậc.
Quan Miên nói: “Tôi về thôn trông nom, anh cứ tiếp tục cố gắng.”
“…Hai ta có thể trò chuyện lâu thêm tí xíu không?” Vừa nghĩ đến khai thác khoáng sản, Bản Chất Minh Mẫn đã thấy cuộc sống tối tăm mờ mịt.
Quan Miên vỗ vai anh ta, đoạn nói: “Tăng ca thường xuyên không tốt lắm đâu.”
Bản Chất Minh Mẫn: “…” Anh ta muốn bãi công chứ muốn tăng ca hồi nào!
Hôm nay trong thôn đặc biệt đông người. Rất nhiều hội viên bình thường ra ngoài làm nhiệm vụ đều có mặt, anh một câu tôi một câu bàn tàn xôn xao chuyện Hắc Diệu Thạch cùng Nhất Trụ Kình Thiên bị đánh lén.
Theo đường đông tây Quan Miên đi đến thần điện Quang Minh, nơi được xem như bộ tư lệnh lâm thời.
Vô Song đứng trước cửa, vừa thấy Quan Miên liền bước qua ôm vai cậu cùng đi.
Quan Miên khó chịu tránh né nhưng không đủ sức thoát khỏi gọng kìm của anh ta.
Vô Song kéo cậu đến thẳng trước mặt Tinh Phi Ngân, “Người đây người đây.”
Bọn Tinh Phi Ngân và Minh Nguyệt Vô Ảnh cùng quay đầu lại.
Quan Miên cau mày hỏi: “Tài vụ xảy ra vấn đề?”
Tinh Phi Ngân đáp: “Không phải. Là Bị Thịt Rỗng nói anh cho rằng người đánh lén là Nhất Trụ Kình Thiên?”
Quan Miên nhìn sang tờ báo trong tay cậu ta, “Đối tượng tình nghi lớn nhất chẳng phải Công hội Sa Mạc sao?”
Bị Thịt Rỗng nói: “Em cảm thấy không phải Công hội Sa Mạc!”
Công hội Sa Mạc có “mỹ danh” là “cường đạo”, lúc Vanrell và Baute gặp chuyện, bọn họ đóng quân trong tiểu trấn Tây Côi Mạc tỏ vẻ ẩn cư không tranh với đời, nhưng thực tế lại chuyên thông đồng giết người cướp của, là công hội bị xỉ vả nhiều nhất và cũng là công hội khó trêu vào nhất. Hội trưởng Công hội Sa Mạc gọi là Vua Sa Mạc, tính tình nóng nảy táo bạo, từng cùng hội trưởng Công hội Hắc Diệu Thạch Diệu Minh xảy ra xung đột vô cùng nghiêm trọng, gã đã liên tục giết Diệu Minh hai mươi lăm lần trong vòng một tháng và huênh hoang tuyên bố sẽ giết đến khi Diệu Minh bỏ game. Nếu không phải sau đó Lòng Son Chiếu Sử Xanh đứng ra hòa giải, rất có thể Diệu Minh bấy giờ thật sự bị ép phải rời game, cũng không có Công hội Hắc Diệu Thạch ngày nay.
Tinh Phi Ngân hỏi: “Quan điểm của anh thì sao?”
Quan Miên đáp: “Tôi chỉ thấy nếu thật là Công hội Sa Mạc thì quá nhàm rồi.”
“…Quan điểm quái quỷ gì thế này?” Bị Thịt Rỗng la lối: “Có phải phim bộ không thể không đem XX quẳng vào giữa ân oán tình thù của OO đâu.”
Tinh Phi Ngân nói: “Hôm qua anh thuê NPC rất đúng lúc.”
Quan Miên nói: “Nên làm thôi.”
Sau đó lại tẻ ngắt.
Tinh Phi Ngân quay sang tiếp tục thảo luận bước cuối cùng trong công cuộc kiến thiết thôn trang với những người khác.
Quan Miên lại vùi đầu vào thế giới riêng của mình: Báo cáo tổng kết thu chi tháng này.
Bị Thịt Rỗng vẫn chưa bỏ cuộc, lân la đến gần Quan Miên rồi nói: “Em thấy câu ban nãy anh nói là qua loa lấy lệ với em thôi.”
Quan Miên: “Ừ.”
“Câu này của anh cũng qua loa lấy lệ đúng không?”
Quan Miên: “Ừ.”
Bị Thịt Rỗng nói: “Anh nói em biết đi mà, tạo sao anh cảm thấy Nhất Trụ Kình Thiên mới là đầu sỏ?”
Quan Miên ngước lên.
Bị Thịt Rỗng lập tức trưng ra bản mặt rửa tai lắng nghe.
Quan Miên hỏi: “Liên quan gì đến chúng ta?”
“Hả?”
Quan Miên nói: “Bọn họ đấu nhau liên quan gì đến chúng ta?”
“Tuy bảo không liên quan nhưng anh không tò mò chút nào sao?” Bị Thịt Rỗng muốn nhào qua túm lấy cổ cậu mà lắc, vừa lắc vừa hỏi xem cậu có phải con người hay không.
Quan Miên nói: “Với những chuyện IQ của tôi đủ để hiểu và giải quyết, tôi không hề thấy tò mò.”
Bị Thịt Rỗng: “…” Này chẳng phải đang xỏ xiên IQ của cậu ta không đủ cao ư?
Vậy mà cậu ta nghe hiểu được đấy?
Bị Thịt Rỗng âm thầm thán phục năng lực lý giải đang dần tăng cao của mình.
Một con huyết tinh linh từ ngoài bay vào.
Quan Miên vô thức nhìn lên song lại phát hiện nó bay về phía Tinh Phi Ngân.
Bị Thịt Rỗng loi choi chạy qua.
Một lúc sau Tinh Phi Ngân bước đến bên cạnh và hỏi Quan Miên: “Tối rảnh không?”
Quan Miên đáp: “Làm báo cáo.”
Tinh Phi Ngân nói: “Tám giờ cùng tôi qua tiểu trấn Mithra. Hội trưởng Công hội Hắc Diệu Thạch Diệu Minh mời hội trưởng năm công hội cùng đến bàn chuyện.”
Quan Miên cau mày. Đây là chuẩn bị giải quyết vấn đề trên bàn đàm phán?