Quan Miên khoanh tay hỏi: “Tại sao?”
“Tại sao cái gì?” Tội Lỗi Quá Xá nghe hỏi chả hiểu mô tê.
Quan Miên đáp: “Bọn họ chỉ thuật lại sự thật.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Được anh đồng ý gọi là ‘thuật lại sự thật’, còn chưa được anh đồng ý thì chính là ‘đào bới đời tư’! Đừng nói vậy mà anh cũng nhịn nha? Anh đừng có Thánh phụ (1) quá được không vậy? Sinh nhật anh không phải cũng là 25 tháng 12 (2) đó chứ?”
Quan Miên đáp: “Tôi chỉ là không thích giải quyết vấn đề theo cảm tính thôi.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Nếu bảo giải quyết vấn đề theo cảm tính ấy hả, em có mà đòi đi san bằng cái công hội đó, em sẽ đi mở concert hát hò cho sướng!” Hiện nay trung tâm giải trí của thành phố vào cũng có hạng mục chuyên mở concert biểu diễn. Ai cũng có thể bỏ tiền ra mở concert, nhưng đương nhiên khán giả cũng là nhân tạo mà thôi.
“Báo thù là chuyện rất đơn giản.” Ám Hắc Đại Công đột nhiên chen lời.
Tội Lỗi Quá Xá vẫn còn kiêng dè Ám Hắc Đại Công đôi chút nên thái độ nói chuyện cũng không hùng hồn như ban nãy, “Biện pháp gì mà đơn giản?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Đánh cho bọn họ phải giải tán mới thôi.”
Nghe vậy hai mắt Tội Lỗi Quá Xá lập tức sáng bừng, “Bạo lực thì hơi bạo lực tí đấy, cơ mà tôi thích. Hê hê hê hê…”
Quan Miên nói: “Theo tôi được biết thì công hội vẫn chưa được thiết kế chức năng giải tán do bị đánh quá nhiều.”
Tội Lỗi Quá Xá phản đối: “Chỉ cần tụi mình liên tục xử họ, hội viện họ chịu hết nổi sẽ rút hết thôi.”
Quan Miên hỏi: “Đánh bao lâu?”
Tội Lỗi Quá Xá đáp: “Chắc cỡ mười ngày nửa tháng gì đó.” Cậu ta ngẫm nghĩ rồi lại nói tiếp: “Có điều lúc đó chắc em lại phải nhập học. Hay rút gọn thời gian nhỉ? Nhưng đánh ít quá lại không hiệu quả cho lắm.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Chi bằng đợi đến lúc chiến tranh giữa các thành bắt đầu.” Hiện tại nếu muốn tàn sát Nhất Trụ Kình Thiên thì cùng lắm chỉ có thể đánh cho họ rớt cấp. Chỉ khi nào hệ thống thành chiến mở ra mới có thể đánh vào lợi ích cơ bản, làm dao động lòng tin của hội viên đối với một công hội. Những lúc như đánh thành mà công hội nào không thể đưa ra lợi ích sẽ kém hơn công hội khác một cách đáng kể, rất khó để duy trì.
Tội Lỗi Quá Xá cau mày, “Chứ phải đợi tới ngày tháng năm nào?”
Quan Miên nói: “Không lâu nữa đâu.” Với tiến độ hiện tại của Vanrell, rất có khả năng chỉ cần hai tháng nữa là một Vanrell mới toanh sẽ được hoàn thành!
Tội Lỗi Quá Xá lập tức phản đối: “Không được!”
Quan Miên nhìn tròng mắt cậu ta đảo lia đảo lịa là biết ngay cậu ta lại đang động não nghĩ ra những chiêu trò lệch lạc nào đó, “Thay vì lo nghĩ cách làm sao để kéo thành chiến đến ngay kỳ nghỉ, hay là cậu hãy nghĩ cách làm sao để kiếm đủ tín chỉ còn có lý hơn đi?”
Tội Lỗi Quá Xá xụ mặt đáp: “Nhưng mà thi khó lắm í anh.”
Quan Miên hỏi: “Cậu có biết điều kiện chủ yếu để làm một chuyên gia kế toán là gì không?”
Tội Lỗi Quá Xá cao giọng trả lời hết sức hùng hồn: “Không làm sổ sách giả!”
Quan Miên lắc đầu đáp: “Thi đậu bằng chuyên gia kế toán.”
“…” Tội Lỗi Quá Xá bỗng dưng cắn răng đáp: “Anh yên tâm, học kỳ tới em nhất định sẽ ráng thi lấy điểm xuất sắc luôn, thi cho ra bằng chuyên gia mới được!”
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Cậu học kỳ sau thi chuyên gia?”
Tội Lỗi Quá Xá hắng giọng một tiếng, “Chưa, tôi nói vậy thôi. À phải, mấy anh đi dâu thế?”
Ám Hắc Đại Công cười đáp: “Hẹn hò, cậu muốn đi chung không?”
Tội Lỗi Quá Xá nhìn Quan Miên bằng ánh mắt tiếc nuối vì chưa trui rèn cậu thành người, “Anh sa đọa rồi.”
Ám Hắc Đại Công nhìn cậu ta, trông anh như đang cười nhưng lại chẳng giống cười cho lắm, “Hửm?”
“Sa đọa xuống vực thẳm hắc ám. Cơ mà sa đọa một cú quá đẹp.” Tội Lỗi Quá Xá xoay người trèo lên lưng sư thứu rồi bảo với Quan Miên: “Những người đó đã dám vạch trần thân phận thật của anh trong game thì sẽ còn nghĩ ra nhiều trò khác nữa. Anh đừng nhường họ quá, có gì cứ gọi em một tiếng, đừng ngại phiền. Dù sao xưa giờ em luôn ngứa tay với lũ rờ rờ!”
Miệng Quan Miên khẽ nhoẻn lên, “Được.”
Tội Lỗi Quá Xá cưỡi sư thứu bay lên trời. Ám Hắc Đại Công bấy giờ mới hỏi cậu: “Không để ý chút nào thiệt à?”
Quan Miên nhún vai đáp: “Nằm trong dự liệu, cũng không đến nỗi nào.” Lúc tên thanh niên hôm nọ nói chuyện như kiểu dằn mặt cậu trước cửa cục cảnh sát, cậu đã đoán được gã muốn làm gì. Nhắc tới chuyện giao lưu tình cảm chỉ tổ làm mất mặt bọn họ, nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ còn chuyện cậu từng ngồi tù. Dẫu sao chuyện đó cũng không phải khó điều tra gì lắm.
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Giả sử tôi bảo tôi có chút tò mò thì đằng ấy có thể giúp tôi bớt tò mò không?”
Quan Miên hỏi: “Giả sử tôi không nói, anh có tự điều tra không?”
“Không đâu.” Ám Hắc Đại Công trả lời không chút do dự.
Quan Miên khẽ mỉm cười, đáp: “Có thời gian sẽ kể anh hay.”
Chuyện trên báo rốt cuộc vẫn không gây ra sóng gió quá lớn. Phản ứng đầu tiên của rất nhiều người sau khi biết chuyện cậu từng ở tù là xem thường cậu, nhưng đến khi biết rõ đầu đuôi ngọn ngành thì đều dựng ngón cái tỏ lòng khâm phục. Ở bất kỳ thời đại nào, những người dám làm việc tốt luôn nhận được sự tán thưởng từ tận đáy lòng của mọi người, dù rằng việc đó có vi phạm pháp luật chăng nữa.
Thời gian sinh hoạt của Quan Miên trở lại bình thường, vào game làm công, dọn dẹp phế tích, làm nhiệm vụ, thoát game thì cùng Phồn Tinh Hữu Độ thay phiên nhau nấu cơm và làm việc nhà.
Dù hai người cùng sống dưới một mái nhà nhưng cũng không trao đổi với nhau là bao. Có lẽ hai người đều biết quan điểm của họ khác nhau, vì tránh tranh chấp nên cũng bớt nói chuyện phiếm. Đôi khi hai người có trò chuyện đôi câu nhưng chỉ khi vừa bắt đầu nhận ra sự bất đồng trong quan điểm, cả hai đều nhanh chóng lái sang chủ đề khác. Hai người đều là người thông minh, không thích những tranh chấp vô vị, và cũng không dễ dàng thỏa hiệp.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Tội Lỗi Quá Xá vừa mò lên game ăn mừng thi lại thành công, Tinh Phi Ngân đã tò tò theo sau thông báo ba ngày tới nhập học.
Tất cả mọi người có mặt đều may mắn được chứng kiến một gương mặt đang từ mode “lên tiên” chuyển ngay sang mode “lên chảo”. Bốn trong số những nhân vật may mắn ấy còn được chủ nhân của gương mặt – Tội Lỗi Quá Xá – chấm trúng để đi càn phó bản với cậu ta. Còn suất cuối cùng không phải do cậu ta chọn mà là tự động báo danh: Tinh Phi Ngân.
Về sau nghe người đi phó bản hôm ấy kể lại, đó chính là lần đánh phê nhất trong đời họ.
Dẫn quái: Tội Lỗi Quá Xá.
Đỡ quái: Tội Lỗi Quá Xá.
Đánh quái: Tội Lỗi Quá Xá.
Bơm máu: Tội Lỗi Quá Xá.
Những người trong đội sôi nổi bày tỏ rằng lần đầu tiên bọn họ phát hiện thì ra phong cảnh trong phó bản lại đơn sơ nhường ấy, tướng tá mấy em quái lại phì lũ nhường ấy, còn răng của boss hình như hơi vàng… Nói chung những chi tiết bé cỏn bé con thường ngày không có thời gian quan sát lần này cả bọn đều may mắn được ngắm lại hết một phen.
Có điều đó cũng là lần cuối cùng bọn họ tổ đội với Tội Lỗi Quá Xá.
Ngày hôm sau, Tội Lỗi Quá Xá tuyên bố vô cùng trịnh trọng rằng cậu ta sẽ dốc hết sức lực để hòa mình vào biển tri thức mênh mông, tạm thời không thể không cuốn gói khỏi game. Nhưng cậu ta cũng tin rằng với thành tích của mình, cậu ta chẳng mấy chốc sẽ có thể lại về với game.
Với lần ra đi này của Tội Lỗi Quá Xá, mọi người, bao gồm cả Vô Song thỉnh thoảng mới ló mặt vào, đều bày tỏ tất cả rất hoan nghênh cậu ta về thăm người thân khi kỳ nghỉ bắt đầu.
Nếu so ra thì thái độ của Quan Miên phải nói là vô cùng trực tiếp. Quan Miên cổ vũ: “Thay vì hằng ngày rêu rao không làm sổ sách giả, chi bằng cậu hãy sớm học biết sổ sách giả phải làm như thế nào, nhé?”
Tội Lỗi Quá Xá: “…”
Trong khoảng thời gian này, tiến độ phát triển của Baute cũng rất nhanh. Đầu tiên là đống hoang tàn đã được dọn dẹp sạch sẽ, tiếp theo là tường thành cũng xây xong năm mươi phần trăm. Đây là đề nghị của Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc, bởi vì trước mắt nhiệm vụ họ nhận là nhiệm vụ trấn, vẫn chưa rõ nhiệm vụ thành sẽ ra sao. Nếu bảo Baute hiện tại có gì khác với Baute ngày xưa thì chính là nửa phần tường thành đã được mở rộng và dễ tu sửa hơn.
Ngắm những kiến trúc mọc lên ngày một nhiều bên trong tường thành, Tinh Phi Ngân bảo với Quan Miên: “Chúng ta nên suy xét tới chiến tranh giữa các thành rồi.”
Quan Miên hiểu ý, đáp: “Ý cậu là chuẩn bị vật liệu?”
Tinh Phi Ngân gật đầu, “Thành lập quân đội, tích cóp trang bị.”
Quan Miên đáp: “Cậu trình bày ý tưởng với tôi, về phần trang bị để tôi lo.” Thân là nguyên lão tài chính, việc này nằm trong phận sự của cậu.
Tinh Phi Ngân nói: “Tôi muốn tìm một, hai người chỉ huy quân đội thường trú.”
Quan Miên đáp ngay chẳng buồn nghĩ ngợi: “Cậu và Phồn Tinh Hữu Độ.”
Tinh Phi Ngân nói: “Bọn họ vẫn chưa buông tha cho anh tôi.”
Quan Miên hỏi: “Các cậu định trốn tới khi nào?”
Tinh Phi Ngân đáp: “Một trong hai bên chịu thỏa hiệp.”
Tuy không quen ông nội hai người nhưng nghe kiểu hai người họ nói chuyện, Quan Miên biết rằng tình thế bây giờ vẫn đang là giằng co. Cậu nói: “Cậu từng bảo cậu là người thứ sáu có tư cách thừa kế. Vậy tức là ngoài Phồn Tinh Hữu Độ vẫn còn những người thừa kế khác à?”
Tinh Phi Ngân đáp: “Một khi sức khỏe và tâm lý anh tôi đều trong tình trạng khỏe mạnh, bọn họ sẽ không đổi người thừa kế.” Cậu ta ngừng lại một lúc rồi mới nói: “Làm phiền anh rồi.”
Quan Miên nói: “Tôi rất vui vì có thể kiếm thêm vài phần thu nhập ngoài lề.”
Tinh Phi Ngân đáp: “Chuyện quân đội anh có thể bàn bạc với anh của tôi. Dạo này tôi hơi bận, có gì cứ để anh tôi cho ý kiến là được rồi. Vô Song và Thanh Sam đều không ở đây, Minh Nguyệt bữa giờ cũng bận, vì vậy tôi muốn để anh lên tạm thay chức hội phó.”
Quan Miên cau mày. Quyền hạn của hội phó chẳng khác hội trưởng là bao, nói cách khác, sau này những việc linh tinh như nhận hội viên, đá hội viên, khảo sát hội viên đều do cậu một tay gánh vác.
Tinh Phi Ngân nói: “Lương gấp đôi.”
“Hoàn tất giao dịch.”
Chú thích của hiệu đính:
(1) Thánh phụ: Ý chỉ nhân vật thiện lương, bác ái, hoàn hảo không tỳ vết và có mức độ khoan dung tốt bụng cao tới mức hư cấu level max.
(2) 25/12: Ngày Chúa sinh ra đời!