Ở vòng ngoài dãy núi U Minh, ba nhà thám hiểm ngồi bệt trên đất gặm lương khô thiếu mùi vị.
Một kiếm sĩ uống ngụm nước suối chịu không được đề nghị, “Ở gần dãy núi U Minh có một thị trấn nhỏ tên Clayton, nghe nói đồ ăn ở đó ngon nhất thiên hạ! Hay là trên đường quay về, chúng ta ghé qua nhìn thử nhỉ?”
Pháp sư nhếch miệng tức giận bảo, “Thị trấn nhỏ cái gì chứ? Ai cũng nói, tuy Clayton không lớn, nhưng còn thịnh vượng phát đạt hơn cả vương đô đấy!”
“Tôi từng đi qua một lần rồi, toàn là người không hà, đi là đụng.”
“Nhưng mà đồ ăn thì quá là ngon! Gà hoàng kim, bánh mì nhân, kem ly, Cocacola, còn hai món mới ra là cánh gà mật ong, đùi gà Orléans nữa.”
Nói tới đây, nước miếng chảy ra, càng làm cho bánh mì trên tay càng thêm nhạt nhẽo.
“Thật không?” Kiếm sĩ như tìm được tri kỷ, hưng phấn nói, “Dù sao công việc cũng đã xong, giờ còn sớm, chúng ta mau đi dạo một vòng, ăn chút đồ ngon đi.”
“Ngày nào cũng mạo hiểm tính mạng làm việc nguy hiểm, thời gian này đúng là đuối sức lắm rồi.”
Pháp sư cân nhắc một chút, cuối cùng cũng bị đồ ăn ngon dụ dỗ, “Ta cũng đi.”
Còn một đồng bọn của bọn họ chẳng nói chẳng rằng gì cả, sau khi nuốt xong miếng bánh mì, “Mấy người đi dạo đi, ta không đi đâu. Mai còn phải dậy sớm, ta nghĩ sẽ tìm khách sạn để nghỉ ngơi.”
“Cậu chưa ăn qua, căn bản không biết đồ ăn Clayton ngon thế nào!” Kiếm sĩ nói những lời chân thành, muốn mang bạn mình đi mở rộng tầm mắt.
Không ngờ người ta lắc đầu quầy quậy, “Không có hứng thú.”
Kiếm sĩ đành chịu thua.
Trong ba người, chỉ có người này là Ma kiếm sĩ, đồng thời tinh thông cả kiếm thuật và ma pháp.
Sở dĩ danh tiếng của nhóm nhỏ này không tệ, mỗi lần làm việc đều hoàn thành xuất sắc, cũng là nhờ có vị này.
Lại nói…
Kiếm sĩ cẩn thận liếc qua. Nhìn thấy trên mặt từ trán đến cằm bạn mình có những vết sẹo nặng đáng sợ, chợt căng thẳng trong lòng, vội đổi giọng, “Vậy thì không cần miễn cưỡng. Charles, nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
“Uh.” Ma kiếm sĩ gật đầu.
Nghỉ ngơi xong, đoàn người đi đến Clayton. Sau khi đặt xong phòng ở khách sạn, kiếm sĩ và pháp sư hào hứng dắt tay nhau đi dạo.
Charles quay về phòng, ngồi phịch xuống ghế sa lông thất thần.
Tam hoàng tử của đế quốc Richard, hiện dùng tên “Charles”, những chuyện trải qua không khác gì một giấc mộng.
Sau khi bị biếm làm thứ dân, hộ vệ của cậu ta kéo ra khỏi cung, vứt đại trên đất.
Muốn quay về phòng ngủ để thu thập hành lý cũng không được, rằng cậu ta đã mất đi thân phận hoàng tộc.
Định xin mấy quý tộc có quan hệ tốt giúp đỡ, quản gia thông báo là gia chủ đi du lịch không ở nhà, thì cũng phái người đuổi cậu ta đi, không nể mặt chút nào.
Ngoài quần áo trên người, đồ trang sức đeo sẵn, cùng với thanh kiếm bên hông, cậu ta hoàn toàn tay trắng.
Trong chớp mắt, Richard tưởng mình gặp ác mộng. Cậu ta đứng ngơ ngác ở góc đường, không biết nên đi đâu, làm gì.
Đúng lúc này thì tiệm thời trang tìm được cậu ta.
“Tam điện hạ, ngài đặt quần áo ở tiệm chúng ta, khoản còn lại chưa thanh toán đâu đấy!” Thái độ người kia cực kỳ cung kính, nhưng lại ẩn chưa lời cảnh cáo trong đó.
Từ trước đến giờ Richard luôn cao ngạo, lòng tự trọng siêu mạnh, căn bản không chịu nổi ánh mắt khinh bỉ của đối phương. Bởi vậy không hề do dự gỡ trang sức ma pháp trên người để trả nốt phần còn lại.
Người kia ước lượng chiếc nhẫn với vòng cổ, sau cùng mới thỏa mãn mà rời đi.
Đến lúc này, vốn Richard còn có chút tài sản, giờ còn sót lại chỉ có quần áo thời trang hoa mỹ trên người, cùng với một thanh kiếm trang sức.
Cậu ta ngồi chồm hổm ở đầu đường rất lâu, trong đầu rối như tơ vò, nấn ná cả buổi cũng chưa hồi thần. Cho đến khi bụng reo lên ùng ục, cậu ta mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.
Không tiền tài, không địa vị, chẳng quyền thế, nhưng vẫn phải sống tiếp chứ.
Bất đắc dĩ, Richard phải đem bộ đồ thời trang đi bán lấy tiền mặt, đổi thành chút lương thực và tiền lẻ. Sau đó cậu rời khỏi vương đô, mai danh ẩn tích, bắt đầu tìm việc làm.
“Biết tính toán sao? Biết làm sổ sách không?”
“Biết!” Richard hưng phấn, nghĩ rằng bất hạnh đã qua, may mắn sắp đến.
Không ngờ người kia nhỏ giọng, thần thần bí bí mà hỏi tiếp, “Biết làm giả sổ sách không?”
Richard nhìn trân trối, đờ người ra.
“Xem ra không được rồi.” Người kia phất tay xua đuổi, ra hiệu Richard biến nhanh cho khuất mắt.
Lại có lần, dựa vào giá trị vũ lực hơn người, tìm được công việc làm hộ vệ. Làm chưa được mấy ngày. Tử tước thuê cậu ta gọi vào phòng.
Đó là một nữ quý tộc, vừa thấy cậu ta đã nhào vào lòng rồi dịu dàng thỏ thẻ, “Charles, sau này làm kỵ sĩ thủ hộ của ta nhé.”
“Kỵ sĩ Thủ hộ?” Không muốn mất công việc khó khăn lám mới tìm được, Richard nhẫn nại hỏi lại.
“Đúng, bất kể ta đi đâu, đều sẽ do cậu bảo hộ ta. Tối cũng canh ở phòng ngủ của ta để tránh có kẻ xâm nhập.” Tử tước vừa cười vừa nói, lại dịu dàng đưa tay sờ sọang một chút, ý tứ hàm xúc rõ ràng.
Richard nhịn lại nhịn, rốt cục nhịn không được nữa. Cậu ta đẩy người kia qua một bên rồi đi thẳng không hề ngoái đầu lại.
Những gì có thể bán lấy tiền đều đã bán, lương thực cũng đã ăn sạch sẽ, toàn thân cũng chỉ có mỗi một đồng bạc, công việc mới lại chẳng biết đến khi nào mới tìm được.
Không còn cách nào khác, Richard đành mua bánh mì đen để ăn.
Vừa đưa bánh mì lên miệng, một mùi chua mặn hôi hôi xộc tới.
Richard nhíu mày, mém chút là quăng luôn miếng bánh.
Nhưng vừa nghĩ tới túi tiền quắt queo của mình, bụng thì đói, không thể không tiếp tục nhét bánh mì vào miệng mà nhai.
Nghịch cảnh làm con người trưởng thành rất nhanh.
Vì sống sót, Richard gia nhập vào tiểu đội mạo hiểm, lấy việc hoàn thành nhiệm vụ của người thuê mà sinh sống. Cuối cùng dựa vào sức mình kiếm ăn, cũng kéo dài được rất lâu.
Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính.
Trong một lần đi tìm kiếm dược thảo hiếm có, tiểu đội mạo hiểm tình cờ gặp phải một đàn sư tử sấm. Vì yểm hộ cho đồng đội rút lui, cậu ta không thể không cản ở phía sau.
Sư tử sấm là ma thú trung cấp, số lượng đông đúc lại mạnh mẽ, rất nhanh chúng đã cào rách mặt Richard.
Lúc khốn cùng đó, ngay cả bình thuốc hồi phục cũng không mua nổi, chỉ bôi chút thuốc bột. Sau khi miệng vết thương khép lại, máu ngừng chảy thì đã thành vết sẹo vĩnh viễn.
“Thời trước sống tốt đẹp không biết quý trọng, cho nên giờ mất đi cũng là đáng đời mình.” Richard tự giễu rồi cười cười, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
**
Từ khi xây dựng truyền tống trận khắp nơi, sinh hoạt của dân chúng thuận lợi hơn nhiều.
Hôm nay, Hầu tước Byron rảnh rỗi, mang hộ vệ đi dạo.
Vừa đến truyền tống trận, nghe giọng hộ vệ dõng dạc, “Mỗi lần dịch chuyển tối đa 25 người, mỗi người 4 đồng vàng.”
Có người lần đầu dùng truyền tống trận, thấy tò mò, hỏi, “Nếu nơi mọi người muốn đến khác nhau thì sao?”
Hộ vệ trả lời, “Mỗi lần truyền tống trận cần trả 100 đồng vàng, một người dịch chuyển thì phải chịu hết phí tổn. Hai người cùng đi thì chia đôi, mỗi người 50 đồng vàng.”
Nghe vậy, tên kia cực kỳ lo lắng, sợ đến nơi vắng vẻ, không ai đi cùng.
Hầu tước Byron chẳng quan tâm. Ông ta định đi Clayton, không lo việc không có đủ người.
Chờ một lúc, một người chủ động chào hỏi, “Hầu tước Byron, chào ngài.”
Hầu tước Byron quay đầu, thấy quá khó tin, “Công tước Austin? Thật tình cờ, sao ở đây lại gặp được ngài nhỉ.”
Đừng tưởng Austin là công tước, Byron chỉ là Hầu tước, tuy đẳng cấp quý tộc hơn kém một bậc. Nhưng lúc bệ hạ còn là hoàng tử, Byron từng giúp đỡ nhiệt tình.
Chỉ cần phần nhân tình này, cũng đủ để các quý tộc khác phải xem trọng Byron rồi.
Cũng bởi vậy nên công tước mới chủ động chào hỏi trước.
“Ông đinh đi đâu vậy?” Công tước Austin hỏi bâng quơ.
Hầu tước Byron cười mà đáp, “Đi Clayton, gặp con gái của ta.”
“Không phải cô bé làm giáo viên ở học viện Hoàng Gia sao?” Công tước Austin ngẩn người.
Hầu tước Byron trả lời đương nhiên, “Lúc không có lớp, nó hay chạy tới Clayton mua sắm. Ta chỉ cần đi Clayton, nhất định sẽ gặp được!”
Công tước Austin á khẩu, “Vậy thì… chúc hai cha con gặp được nhau ở Clayton.”
Đúng lúc hộ vệ thông báo, “Truyền tống trận sắp mở, ai đi Clayton chuẩn bị sẵn sàng.”
“Đến tôi rồi, hẹn gặp lại.” Hầu tước Byron khách khí chào.
Nhóm pháp sư vận ma lực, kích hoạt truyền tống trận.
Các lữ khách lần lượt đi vào truyền tống trận, mắt hoa lên, không lâu sau đã đến nơi.
**
Carson là một tên trộm, hôm nay hắn cực kỳ xui xẻo.
Vốn đã không cẩn thận ngã trúng vũng bùn, cả người bẩn thỉu với hôi thối. Đã thế còn gặp phải ma thú nhím cao cấp, bị đuổi như chó chạy.
Đây là vòng ngoài dãy núi U Minh! Sao lại gặp được ma thú cao cấp chứ?
Rốt cục Carson nghĩ mãi không ra tại sao.
Nhưng mà con nhím lại cứ cố chấp mà đuổi theo bằng được, nhìn qua chả khác gì muốn lấy hắn làm thức ăn hết.
Carson co đầu rụt cổ, dùng hết sức bình sinh mà chạy, mãi cũng không quay đầu lại.
Sau lưng, con nhím thì cũng “hồng hộc” mà đuổi theo, một chút ý định bỏ cuộc cũng không có.
Carson thì hận mình thất sách, không có quyển trục dịch chuyển. Thế nên giờ gặp nguy, chạy hoài không thoát.
Tiếng thở ngày một gần, giống như đã sát bên tai.
Tim Carson đập thình thịch, nghĩ chắc chết đến nơi rồi!
Ai ngờ con nhím tiếp xúc hắn không phải bằng miệng mà là dùng cái đầu cọ cọ hắn.
Một lát, sau hai vòng lăn trên đất, ý thức được mình không bị thương, hắn ta bất chấp tất cả, lại lồm cồm bò dậy mà chạy.
Con nhím lại tiếp tục đuổi theo, cố chấp không bỏ.
Một chạy, một đuổi, một lúc lại dùng đầu cọ cọ, một người một thú cứ thế mà đến thẳng Clayton.
Carson thì không muốn dẫn ma thú cao cấp vào thị trấn, thế nhưng chạy muốn ná thở rồi, mà xung quanh không có cái thôn trang nào khác cả. Cùng đường, chỉ còn mỗi hi vọng có cao thủ ở trên thị trấn sẽ liên thủ công kích hạ gục con nhím.
Để cảnh báo, chưa tới gần, hắn đã cực lực la lớn, “Cứu mạng! Có ma thú cao cấp đuổi tới!”
Bên ngoài tường thành, các du khách đều bối rối. Bọn họ không phải cao thủ, đến giờ còn chưa từng thấy ma thú cao cấp nữa là. Nghe vậy, chân run lẩy bẩy, xém chút ngã lăn ra đất.
Thủ vệ nhanh chóng xác định phân công việc cho từng người.
Đoàn mạo hiểm Sư Thứ đuôi đỏ mang Sư Thứ nghênh chiến, đội hộ vệ thì chạy vào trong thị trấn tìm người cứu viện.
Chỉ là chưa kịp hành động, con nhím đã di chuyển ánh mắt sang đám du khách.
“Dừng tay!” Gerry chỉ vừa định ngăn lại, thấy xung quanh đột nhiên xuất hiện một cái khiên khổng lồ. Toàn bộ Clayton, tất cả du khách và kiến trúc xung quanh, kể cả Carson, tất cả đều được bảo vệ bên trong.
Con nhím đang kích động lao tới, thì “Bùm” một cái đâm sầm vào khiên đến mức nổ đom đóm.
Chuyện bất ngờ xảy ra làm tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt.
Ai cũng bàn tán xôn xao, “Sao lại xuất hiện khiên ma pháp vậy? Ai làm vậy?”
“Bao bọc được cả thị trấn, cái này cần tốn bao nhiêu ma lực đây? Quá khủng khiếp.”
“Clayton…Luôn làm người ta kinh ngạc!”
Tiếng rì rầm bên trong, không gian bị mở ra, Alice bay trên không trung.
Nhìn xung quanh, một lúc sau cô đã hiểu rõ vấn đề. Không nói lời nào, cô liền quăng một quả cầu nước lên người Carson.
“Bụp” – Carson bị quăng trúng, toàn thân sũng nước.
“Lãnh chúa đại nhân, rốt cục có chuyện gì xảy ra vậy?” Tim Gerry như bị cào xé, rốt cục không nhịn được hỏi.
Alice tiện tay chỉ, “Cái tên đó bị dính nước tiểu của nhím cái đang động dục, cho nên mới bị con nhím đực đuổi theo đòi giao phối.”
“Cảm ứng được thị trấn gặp nguy hiểm, ma pháp trận do ta vẽ tự khởi động, sẽ mở ra khiên phòng thủ, bảo vệ cư dân an toàn.”
“Ta thấy ma pháp trận khởi động, vì thế chạy sang đây xem thử tình hình. Còn chuyện gì khác không?”
Gerry nghẹn lời. Lãnh chúa đại nhân vừa như đã giải thích rất rõ ràng, nhưng lại làm cho người ta càng thắc mắc nhiều hơn nữa.
Nghe nói trên người mình có mùi nước tiểu, Carson nhớ lại mình ngã vào cái vũng bùn kia, cả mặt đổi màu xanh lè.
Hắn chủ động yêu cầu tẩy rửa, khẩn cần lãnh chúa đại nhân ném thêm cho mấy quả cầu nước.
Alice không khách khí mà thỏa mãn mong muốn của hắn.
Sau vài lần tẩy rửa, mùi cũng dần mất.
Con nhím hít hít mấy cái nghi ngở, cuối cùng không ngửi thấy gì nữa. Nó không cam tâm, lòng vòng bên ngoài khiên phòng hộ một lúc. Mãi đến khi mùi hoàn toàn biến mất, mới không tình nguyện rời khỏi.
Sự việc giải quyết xong, Alice phất tay thu lại khiên phòng hộ, dịch chuyển đi mất.
**
Lãnh chúa đại nhân là pháp sư toàn năng.
Lãnh chúa đại nhân giỏi nấu ăn, giỏi cất rượu, giỏi nướng thịt, giỏi rèn, giỏi chế trang sức ma pháp, giỏi chế quyển trục, giỏi chế dược, giỏi vẽ ma pháp trận.
Như vậy vấn đề cần hỏi là, lãnh chúa đại nhân đến tột cùng là cái đẳng cấp gì chứ?
Toàn bộ Clayton cực kỳ ngạc nhiên, cư dân một lòng cùng nghiên cứu.
Nhóm [Giám định sư] tụm lại một chỗ bàn bạc, “Tôi đã dùng thử giám định thuật, nhìn không ra cấp bậc của ngài ấy.”
“Tôi cũng thế.”
“Tôi cũng vậy.”
Tất cả đều trả lời một lần, ngơ ngác nhìn nhau.
…
Đạo tặc, pháp sư tụ vào một chỗ, thì thầm, “Khí tức che dấu quá tốt, nhìn không ra thực lực.”
“Ma lực giấu kín, cảm giác cứ như người bình thường không biết pháp thuật.”
“Nếu không tận mắt nhìn thấy ngài ấy, căn bản không nhận ra được sự hiện hữu của ngài. Tôi nghi ngờ lãnh chúa đại nhân thực chất là một vị đạo tặc siêu cấp!”
Lời này vừa được phát ngôn, những người khác dùng ánh mắt như nhìn kẻ tâm thần bảo, “Anh điên rồi chắc?”
“Đại nhân Alice sao có thể là đạo tặc được chứ?”
“Trước khi nói không thèm động não suy nghĩ à?”
Người kia im lìm, chỉ bảo, “Trước khi đại nhân Alice dùng pháp thuật, các người biết cô là pháp sư không?”
Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, tất cả mọi người đều cùng lắc đầu.
“Cô ấy có được kỹ năng ẩn dấu hơi thở siêu cấp, sao không thể là đạo tặc chứ? Dù sao có một sự thật là, các người làm cách nào cũng không phát hiện được.” Người kia hót như khướu.
Mọi người cùng im lặng. Bọn họ chợt nhận ra, vậy mà chính mình cũng bị thuyết phục mới ghê!
…
Bất chấp thế giới ngoài kia tranh luận kịch liệt như thế nào, người trong cuộc chưa bao giờ trả lời trực tiếp.
Ba mươi năm sau, Alice làm lãnh chúa đã đủ, liền truyền tước vị cho người khác. Sau đấy cô cùng bạn đồng hành của mình đi du lịch khắp nơi trên đế quốc.
Cho đến tận lúc này, mọi người mới được chính miệng bệ hạ Michelle cho biết, “Phu nhân Alice là pháp sư toàn năng Lv 99, Kiếm sĩ Lv 99, Đại sư rèn Lv 99. Dược tề sư Lv 99, Đầu bếp Lv 99.”
Nghe xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến sững sờ, rất lâu không nói nên lời.
“Bạn lữ của cô cũng không kém, cũng là pháp sư toàn năng Lv 99, Kiếm sĩ Lv 99, Thích khách Lv 99. Luyện kim thuật sư Lv 99, Dược tề sư Lv 99.” Bệ hạ Michelle rất vui sướng bổ sung thêm.
Dân chúng đế quốc đẳng cấp thấp đã hạn chế sự tưởng tượng của ta, chân tướng sự việc hóa ra còn kinh dị hơn nhiều.