“Ha ha, nghe nói không? Rượu mà thương hội Tường Vi bán căn bản không phải tự mình ủ, mà là mua được từ bên ngoài! Nghe nói giá gốc là 4 đồng bạc một ly, cái này qua tay một cái, liền thành 30 đồng bạc.”
“Hiệu quả của rượu cũng không tốt như tuyên truyền. Vừa mới bắt đầu uống thật sự khá tốt, kiên trì uống, thời gian càng lâu hiệu quả càng không rõ ràng.”
“Trải qua thí nghiệm nghiên cứu, cấp 40 trở xuống, uống có hiệu quả. Cấp 40 đến 50, hiệu quả bình thường. Cấp 50 trở lên, có chút ít còn hơn không. Những tin tức trọng yếu này, thương hội Tường Vi lại cho tới bây giờ đều không có đề cập tới.”
“Họ đương nhiên sẽ không nhắc tới! Rượu không phải họ ủ, căn bản không rõ ràng cụ thể có hiệu quả gì. Đợi mai tôi phải đến hỏi rõ xem nơi sản xuất rượu là ở đâu, tranh thủ thời gian chuyển sang nơi khác uống rượu, quá hố!”
...
Lúc trước rượu cao cấp của thương hội Tường Vi cung không đủ cầu, xông ra thanh danh không nhỏ.
Vì giúp con cháu đề cao tốc độ tu luyện, các phụ huynh đi khắp nơi cầu mua rượu, quả thật là phí hết một phen mưu tính. Bây giờ nghe nói mình bị xem là dê béo làm thịt, nhất thời giận dữ, la hét muốn tìm thương hội tính sổ.
20 đồng bạc một ly rượu, giá bán không thấp. Ai ngờ thương hội Tường Vi lại lòng tham không đáy, mới qua nửa năm đã nâng giá lên đến 30 đồng bạc. Biết được giá gốc của rượu là 4 đồng bạc, rất nhiều khách hàng không nhịn được, xông đến cửa yêu cầu trả lại tiền.
Còn có người khắp nơi nghe ngóng nơi sản xuất rượu, lập thương đội, dự định nhúng tay vào cuộc mua bán này —— trải qua thương hội Tường Vi ra sức tuyên truyền, thanh danh rượu cao cấp đã khai hỏa. Chỉ cần chở về đồ vật giống vậy, phẩm chất như một, giảm giá liền rất dễ dàng bán được.
...
Thương hội Tường Vi.
Charlie đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, liều mạng suy nghĩ đối sách. Nhưng càng nghĩ, hắn càng cảm thấy sự việc khó giải quyết. Trước đó khách hàng tôn sùng rượu bao nhiêu, thì lúc này phẫn nộ bấy nhiêu.
Bình tĩnh mà xem xét, so với hiệu quả của rượu, giá 30 đồng bạc là không cao lắm. Vấn đề là, thứ này cũng không phải là thương hội Tường Vi sản xuất. Mua tại nơi sản xuất lại giá thấp kinh người, làm nổi bật lên thương hội Tường Vi bán giá quá cao không thể chấp nhận.
Tìm được thương phẩm mới, có lực hấp dẫn, hẳn là chuyện tốt, vì sao đến phiên hắn liền biến thành chuyện xấu?
Charlie trở nên hoảng hốt.
Nhớ kỹ lúc vừa về Vương đô, hắn báo cáo với cấp trên chuyện rượu đặc hiệu, cũng sắp xếp nhân thủ tiến hành kiểm nghiệm, dự định nghiên cứu rõ ràng rồi lại bán ra.
Không ngờ ngày thứ hai, Langdon tìm tới cửa, mở miệng chính là, “Nghe nói anh tìm được một loại rượu, uống vào có thể trợ giúp Pháp sư tăng nhanh quá trình tu luyện?”
Langdon là ai? Con trai độc nhất của ông chủ, người thừa kế kế tiếp của thương hội Tường Vi!
Charlie thấy đối phương chủ động tìm mình, không khỏi vui mừng, cung kính trả lời, “Đúng vậy, tôi đã cho mấy người uống thử, hiệu quả rất rõ ràng.”
Về phần công hiệu cụ thể, còn phải chờ kết quả kiểm nghiệm.
Con mắt Langdon hơi sáng lên, lấy giọng điệu không thể nghi ngờ nói, “Lô hàng này do tôi phụ trách tiêu thụ!”
Charlie lại không tình nguyện. Rượu là hắn phát hiện, lẽ ra phải do hắn phụ trách bước phổ biến kế tiếp.
Nhưng nghĩ lại, đứng ở trước mặt anh ta không phải ai khác, mà là Langdon! Đừng nói một sản phẩm mới, toàn bộ thương hội đều là của nhà hắn ta! Từ bỏ một cơ hội lộ mặt, ôm được đùi của người thừa kế, có gì không tốt?
Nghĩ tới đây, Charlie thoải mái, miệng đầy đồng ý.
Sự thật chứng minh, Langdon hoàn toàn chính xác là rất có thủ đoạn. Sau khi tiếp quản toàn diện, chỉ tốn một tuần, liền long trọng giới thiệu bốn loại rượu làm thương phẩm chủ yếu của thương hội Tường Vi.
Có đoạn thời gian, mặc kệ Charlie đi đâu, đều sẽ nghe thấy trong miệng dân chúng Vương đô toát ra các loại danh từ như “Rượu Hỏa Diễm”, “Rượu Thanh”.
Mức tiêu thụ tăng nhanh, công trạng tốt đẹp, Langdon nhìn Charlie với vẻ mặt ôn hoà, nghiễm nhiên coi anh ta là tâm phúc.
Charlie xuân phong đắc ý, tháng ngày trôi qua thoải mái cực kỳ. Trừ mỗi tháng bí mật đi Clayton mua một lần, nhưng lúc khác đều không có việc gì cũng không ai quản.
Hắn còn cho là mình rốt cuộc gặp phải vận may, lại vạn vạn không nghĩ tới, rượu đột nhiên xảy ra chuyện.
Charlie sững sờ xuất thần, nghĩ thầm, chuyện giá bán gấp mấy lần tạm thời không nói đến, nhưng tuyên truyền giả dối là chuyện gì xảy ra? Trước khi phổ biến, hắn rõ ràng đã sắp xếp nhân thủ tiến hành kiểm nghiệm mà.
Đang suy nghĩ, Langdon xuất hiện ở trước mặt hắn.
Charlie cuống quít đứng lên, liên thanh truy vấn, “Thiếu gia, rượu đặc hiệu không có hiệu dụng lớn với cấp 40 trở lên, cái này là thật sao? Vì sao trước đó không có kiểm nghiệm ra?”
Langdon mặt không biểu tình, lạnh giọng nói, “Có thật hay không, chính ngươi không biết?”
“Ngài không phải toàn quyền tiếp nhận, không cho phép tôi hỏi đến sao?” Charlie buồn bực.
Langdon lại nói, “Giỏi cho Charlie! Ta xem anh làm bạn tốt, vậy mà anh cố ý hố ta! Trách ta tuổi trẻ, dễ dàng tin tưởng người khác, lúc này mới mắc bẫy của anh.”
Charlie, “???”
Thiếu gia rốt cuộc đang nói gì vậy? Vì sao một câu hắn cũng không hiểu?
Charlie kinh ngạc nhìn Langdon, bỗng nhiên hiểu ra —— đây là muốn đẩy toàn bộ trách nhiệm cho hắn.
Lúc tuyên truyền, cố ý không nói rõ là nơi khác sản xuất, rượu chỉ là thương hội tiêu thụ giùm; cố ý không nói rõ hiệu dụng của sản phẩm có hạn, cấp 40 trở lên uống chỉ có hiệu quả bình thường.
Lúc không bị phát hiện, thương phẩm bán chạy, chính là Langdon có năng lực mạnh, tuyên truyền làm tốt. Một khi bị phát hiện, chính là hắn bị kẻ gian che đậy, mới làm ra quyết định sai lầm.
Trên thực tế, nếu không phải gần đây rượu nâng giá, tất cả sự thật cùng bị giũ ra, thì mặc dù thương hội Tường Vi sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng không đến mức ầm ĩ đến không có cách bình ổn.
Langdon quá nóng lòng muốn làm ra một phen thành tích, được người tán thành. Nhưng hắn không chờ nổi từng bước một từ từ sẽ đến, thế là không ngừng dùng cân não nghiêng, đi đường tắt.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, tay chân Charlie băng lãnh, như rơi vào hầm băng.
Langdon ném câu tiếp theo, “Anh phạm vào sai lầm lớn, bị thương hội sa thải, dọn dẹp một chút rồi rời đi đi.”
Nói xong, không chút do dự quay người rời đi.
Nếu lúc trước không nghĩ ôm đùi thì tốt rồi... Charlie nở nụ cười đắng chát.
Sau khi sự việc lên men, trong 3 ngày ngắn ngủi, đã có 5 thương đội lần lượt thành lập, xuất phát đến Clayton.
Thương hội Tường Vi cực lực giải thích, cực lực vãn hồi, vẫn không cải biến được ấn tượng của dân chúng về họ. Lòng dạ hiểm độc, vô lương, thất đức, về sau cho dù là ai nhắc đến thương hội Tường Vi, thì đều muốn theo mọi người mắng một tiếng “Phi”.
Danh tiếng mất hết, nhân viên rời đi. Sau 3 năm vất vả chống đỡ, thương hội cuối cùng vẫn đóng cửa, nhưng mà những cái này đã là chuyện sau này.
**
Cùng lúc đó, Alice đang ở nhà đấu giá Vera trò chuyện với George.
“... Đá không gian đã hết, Trái tim của biển cũng hết, Đá dung nham thì còn lại ba khối. Đại sư, ngài muốn đều là nguyên vật liệu quý hiếm, tồn kho vốn cũng không nhiều.” George cẩn thận từng ly từng tí giải thích, rất sợ làm đối phương tức giận.
Từ khi hợp tác với đối phương đến nay, nhà đấu giá cấp tốc trở nên nổi tiếng, rất nhanh đoạt lại địa vị ngày xưa.
Quá khứ, rất nhiều người âm thầm giao lưu đều nói, nhà đấu giá Vera đã hết thời, mãi mãi sẽ không lật người nổi. Bây giờ lại bưng lấy đồng vàng, nguyên vật liệu quý hiếm, ăn nói khép nép cầu tới cửa.
Thái độ trước sau chuyển biến là bởi vì ai, trong lòng George hiểu rõ vô cùng. Cũng bởi vậy, hắn kiên quyết không muốn đắc tội đồng bạn hợp tác, hết thảy lấy nhu cầu của cô ấy làm đầu.
Alice lâm vào suy nghĩ, ngón trỏ vô ý thức khẽ gõ mặt bàn.
Một lát sau, cô hỏi, “Nhớ không lầm, có khách hàng hy vọng tôi dựa theo yêu cầu của họ đặt làm trang bị?”
“Đúng là vậy.” George gật đầu, “Trước đó ngài nói phiền phức, cho nên đều từ chối. Nhưng trên thực tế, ủy thác cho tới bây giờ vẫn không ngừng, tất cả mọi người đều chờ ngài có thể phá lệ ra tay.”
Alice tính toán một lát, nghiêm túc nói, “Tôi có thể nhận đơn đặt hàng, điều kiện là, thù lao nhất định phải dùng nguyên vật liệu quý hiếm để thanh toán.”
“Làm phiền anh phái người ghi lại yêu cầu đặt làm, tin tức của người đặt làm và thù lao thanh toán, liệt kê ra danh sách. Nếu có phù hợp, tôi sẽ nhận làm.”
“Không có vấn đề.” George âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đừng thấy ông ta nói mây trôi nước chảy, kỳ thật ủy thác không dễ từ chối như vậy.
Luôn có người cảm thấy mình là giai cấp đặc quyền, không giống với những người khác. Mình sai khiến làm việc chỉ có thể tiếp nhận, không thể từ chối. Hết lần này tới lần khác nơi này là Vương đô, loại người tự tin này không phải là số ít.
George một lần lại một lần chịu đựng áp lực rất lớn. Nhưng ôngđều không nói gì, cắn răng gánh xuống dưới.
Hiện tại tốt, đại sư bắt đầu nhận đơn đặt hàng. Cái này nếu còn không được chọn, vậy chỉ có thể trách người trong cuộc không có bản lãnh, kiểu gì cũng không trách được lên đầu ông.
George vui vẻ trong lòng, trên mặt không hiện, “Liên quan tới dùng nguyên vật liệu quý hiếm để thanh toán, có yêu cầu gì không?”
Alice thuận miệng trả lời, “Ưu tiên cho khoáng thạch phép thuật, chủng loại trân quý, quý hiếm.”
Lúc nói chuyện, trong lòng lại nghĩ, như vậy, có lẽ có thể góp đủ nguyên vật liệu cần thiết để chế tác vật phẩm đấu giá cho tiệm trang bị.
“Rõ.” George trầm giọng đáp.
**
Biện pháp thông qua đặt làm trang bị đổi lấy nguyên vật liệu quý hiếm đương nhiên là tốt, nhưng bắt tay làm lại cần thời gian.
Trong lúc thương thảo, Alice đi dạo bốn phía, muốn nhìn xem có bán khoáng thạch phép thuật hay không. Dù giá cả đắt một chút, nhưng mua về làm thành trang bị cũng không lỗ vốn gì.
Đi trên đường, đột nhiên, một người thất tha thất thểu đụng trúng cô.
Alice vô thức bắt lấy đối phương, không ngờ đối phương ngẩng đầu, nhìn cô cảm kích cười một tiếng, như là cảm ơn cô đã đỡ.
“Sao vậy?” Alice không khỏi thả lỏng.
Người đến là một thiếu niên 15 – 16 tuổi, trên mặt, trên tay bẩn thỉu, khắp nơi đều là bụi đất.
“Lúc đi săn ma thú, vô tình phát hiện một mỏ khoáng thạch, dưới ánh mặt trời lóe ra tia sáng kỳ dị. Tôi liền mua cây cuốc, đào khoáng thạch ra, mang về. Không nghĩ tới...” Nói xong lời cuối cùng, âm thanh của cậu càng ngày càng thấp.
“Ánh sáng kỳ dị gì chứ!” Chủ tiệm thở phì phì.
“Tôi còn nói sắt nguyên chất với bạc nhà ta đều phát ra ánh sáng bạc, như vậy liền có thể bán sắt nguyên chất bằng với giá bạc sao? Đùa gì vậy!”
“Cầm mấy cục đá màu đen liền dám vào tiệm thét giá cao, rõ ràng là cố ý gây sự! Nói cho cậu biết, khoáng thạch ngươi mang về không đáng một đồng, không khác gì hạt sạn nhặt ở ven đường cả!”
Thiếu niên cúi đầu, trên mặt hiện lên một tia chật vật.
Alice nghĩ nghĩ, hỏi, “Khoáng thạch đâu? Có thể cho tôi xem một chút không?”
Chủ tiệm không nói hai lời, liền đẩy ra một xe đá đen.
Alice đi lên trước, cầm một khối khoáng thạch tiện tay thảy chơi. Cô phát hiện mấy hòn đá này có tính chất mềm mại, hơi dùng chút sức liền sẽ vỡ vụn.
Cô dùng ngón tay dính chút vụn đá, đưa đến gần mũi ngửi ngửi. Một giây sau, ánh mắt lóe sáng lấp lánh.
Chủ tiệm còn đang liên miên lải nhải, “Muốn gạt người, cũng không tìm lý do tốt một chút. Mấy hòn đá đen này, nào có ánh sáng gì? Nếu ngươi có thể làm ra, ta liền thừa nhận mình nhìn nhầm!”
Thiếu niên không nhịn được phản bác, “Trước khi đào, đúng là có.”
Chủ tiệm liếc mắt, “Đào khoáng thạch ra khỏi mỏ, ánh sáng liền không có? Ngươi nghe lời này đi, nói ra chính mình tin được không?”
Thiếu niên nghẹn lời, đành phải lặp đi lặp lại, “Tôi không có gạt người... Thực sự nói thật...”
Về phần rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hắn cũng không biết được.
“Một xe khoáng thạch này, cậu muốn nghĩ bán bao nhiêu?” Alice thình lình mở miệng.
Ánh mắt thiếu niên tránh né, không nói chuyện.
Chủ tiệm còn tưởng rằng là người qua đường muốn giúp mình, lập tức cáo trạng, “Một đống phế phẩm như vậy, cậu còn có mặt mũi đòi 20 đồng vàng!”
Alice cười tủm tỉm hỏi, “Tôi ra 50 đồng vàng, cậu bán khoáng thạch cho tôi, thế nào?”
Nghe vậy, chủ tiệm ngây người, thiếu niên kinh ngạc không thôi.