• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Sáng sớm hôm sau, Alice đúng giờ xuất hiện ở quảng trường.

Vừa ngồi xuống, một nữ thám hiểm đỡ đồng bạn đi tới, đầy mặt lo lắng, “Chào cô, bạn của tôi bị trúng nọc ong, có thể chữa khỏi cho cô ấy không?”

Alice nhìn lướt qua, “Có thể trị, nhưng phải trả tiền chữa bệnh.”

Nữ thám hiểm cảm thấy kinh ngạc, “Phả trả tiền? Không phải nói là chữa trị miễn phí sao?”

Cũng không phải trong túi không có tiền, chỉ một mình cô trả tiền thì cảm giác bị hố.

Hộ vệ đúng lúc lên tiếng, “Nếu là cư dân của trấn nhỏ Clayton xin giúp đỡ thì hoàn toàn được miễn phí.”

Alice ngẩng đầu hỏi thăm, “Các người dự định định cư ở Clayton, trở thành cư dân của trấn sao?”

Ai sẽ vì khám bệnh mà định cư ở địa phương quê mùa chứ? Nữ thám hiểm chém đinh chặt sắt nói, “Tôi chọn trả tiền.”

“Thuốc giải độc Học viện Hoàng Gia bán ra, một bình 20 đồng bạc. Tôi giúp cô loại bỏ hết độc tố, tiền chữa bệnh liền tính theo như vậy, thế nào?” Alice đề nghị.

“Được.” Nữ thám hiểm thoải mái đồng ý.

Ý kiến đạt thành nhất trí, Alice lấy pháp trượng mới làm trong nhẫn không gian ra.

Chỉ thấy thân trượng đen như mực, hoa văn phức tạp, trông rất đẹp mắt.

Nữ thám hiểm nhìn thấy, con ngươi trong nháy mắt co lại. Nếu người bình thường nhìn thấy, nói không chừng cho rằng pháp trượng là làm từ gỗ sam đen, rất bình thường, không có chút giá trị nào.

Nhưng vì trong nhà mở nhà đấu giá, từ nhỏ cô đã tiếp nhận huấn luyện, ánh mắt sắc bén, vừa nhìn liền có thể nhìn ra hoa văn trên pháp trượng cũng không phải là sau này dùng phép thuật vẽ lên, mà là bản thân vật liệu tự có.

Vậy mà là nhánh cây Long Văn... Đây cũng không phải là vật liệu cao cấp mà tùy tiện ai cũng có thể lấy được!

Đúng, vị Pháp sư Quang Minh này tên là Alice, trên tay còn đeo nhẫn không gian.

Nữ thám hiểm thu lại tầm mắt hơi cúi đầu, che giấu kinh hãi trong mắt.

“Thanh lọc”, “Xua tan”, “Chữa trị”.

Ba phép thuật liên tiếp vung ra, qua trong giây lát, vết thương khép lại, bệnh nhân khôi phục năng lực hành động.

Nữ Pháp sư bị thương mừng rỡ không thôi, “Cảm giác khá hơn nhiều rồi.”

“Không sao là tốt rồi.” Nữ thám hiểm nhẹ nhàng thở ra.

Thanh toán tiền chữa bệnh xong, hai người dắt tay rời đi.

**

Người thám hiểm phần lớn trải qua sinh hoạt liếm máu trên lưỡi đao, trên người hoặc nhiều hoặc ít mắc phải các bệnh khó nói. Nghe nói trên quảng trường có vị Pháp sư Quang Minh vô cùng lợi hại, lúc này có người không nén được, liền chạy tới chữa bệnh.

Đợi đến nơi thấy được, nhất thời trợn tròn mắt, “Đây không phải chủ cửa hàng thực phẩm Alice sao? Sao lại thành Pháp sư Quang Minh?”

Người biết chuyện lộ ra, “Nghe nói cô ấy tinh thông phép thuật toàn hệ.”

“Cửa hàng thực phẩm gì đó thì không rõ, nhưng trình độ Pháp sư này tính ra khá tốt, thật nhiều người được cô ấy trị khỏi đó.” Lại một người thám hiểm nói xen vào.

Người tới thầm tự nhủ, cũng đúng, mặc kệ cô ấy là ai, có thể trị hết là được! Sau khi suy nghĩ cẩn thận, liền thành thành thật thật đi qua xếp hàng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Có người thật vất vả khôi phục, khóc ròng ròng, chủ động dâng lên tiền chữa bệnh; có người nghèo rớt mùng tơi, không có tiền chữa bệnh, tự nguyện định cư ở Clayton, dùng cái này để được nhận chữa trị miễn phí; có người bệnh nặng mới khỏi, vui vô cùng, nghe nói Alice mở cửa hàng thực phẩm, la hét muốn dẫn người nhà đến ăn...

Trong tiếng ồn ào, tiền bạc trong tay xếp thành núi nhỏ, hầu như muốn tràn ra khỏi hộp.

Alice nghĩ, theo tốc độ này, bảy ngày sau trong tay sẽ nhiều thêm một khoản tài chính không ít. Đến lúc đó mặc kệ làm gì, cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

**

Thời gian một ngày một ngày trôi qua.

Mọi người dần dần phát hiện, chỉ cần Alice chịu ra tay, liền không có bệnh nhân không chữa khỏi. Thế là thanh danh cô trở nên vang dội, nhất thời danh tiếng vô lượng.

Sau lưng, mọi người nghị luận ầm ĩ, “Là phép thuật hệ Quang Minh đặc biệt lợi hại, hay là phép thuật của tất cả các hệ đều lợi hại? Nếu là cái sau, vậy thì quá đáng sợ rồi.”

“Đã có ai từng học thuật Giám Định lặng lẽ đo chưa, quý cô Alice đến cùng cấp mấy?”

“Tôi thử rồi, không giám định ra. Đẳng cấp vượt qua người sử dụng từ 20 trở lên, thuật Giám Định sẽ mất đi hiệu lực. Thuận tiện nói một câu, bản nhân là Pháp sư hệ Phong, cấp 25.”

“Pháp sư Quang Minh cấp 45?” Rất nhiều người hô hấp cứng lại.

May mắn Pháp sư hệ Phong bổ sung một câu, “Nếu trên người mục tiêu giám định có đeo trang bị đặc thù, hoặc có được kỹ năng đặc thù, thì cũng có khả năng làm cho thuật Giám Định mất đi hiệu lực.”

Những người khác, “...”

Nói tương đương không nói. Gia hỏa này lải nhải nửa ngày, đẳng cấp của quý cô Alice đến cùng cao bao nhiêu, vẫn là không có ai biết.

Trong một mảnh nghị luận, Alice bản nhân mỗi ngày đúng giờ làm việc, không có chút ý định đáp lại nào.

Thẳng thắn mình là Pháp sư cấp 99, Kiếm sĩ cấp 99, sau đó sẽ biến thành thế nào đây? Có khả năng được sùng bái, được vạn người ngưỡng mộ; cũng có thể là từ nay về sau, mọi người gặp cô liền đi vòng.

Nhân tố không xác định quá nhiều.

Vì để tránh cho sự nghiệp kinh doanh của mình bị ảnh hưởng, Alice từ chối trả lời vấn đề có liên quan đến đẳng cấp, mặc cho đám người đoán đến đoán đi.

Bất tri bất giác, đến ngày thứ bảy.

Alice thấp giọng thì thầm, “Hết hôm nay, ngài Lãnh chúa hẳn là lên kế hoạch thoái vị rồi đi?”

Ý niệm mới vừa nổi lên, nơi xa vang lên tiếng phành phạch.

Nhìn theo tiếng động, chỉ thấy một đám Sư thứu đuôi đỏ đang vỗ cánh, nhanh chóng bay đến trấn nhỏ Clayton.

Sư thứu là ma thú trung cấp, có thân sư tử, móng vuốt bén nhọn, đầu và cánh ưng. Chẳng những khí lực lớn vô cùng, mà còn giỏi bay lượn.

Sơ sơ quét mắt một vòng, liền biết có chừng hơn hai mươi con Sư thứu bay tới. Lấy lực lượng thủ vệ trong trấn, số lượng ma thú trung cấp này, đủ để huyết tẩy Clayton!

Hộ vệ hoặc sợ đến mặt trắng bệch, hoặc bắp chân run lên. Bọn họ nhìn bầy Sư thứu, cứng người tại chỗ, không biết làm sao cho phải.

Đội trưởng đội Hộ vệ kịp phản ứng trước hết, nghiêm nghị hô to, “Cậu! Nhanh đi thông báo cho ngài Lãnh chúa! Những người khác đến từng nhà gõ cửa, mau kêu cư dân sơ tán ra!”

Đám Hộ vệ bừng tỉnh, vội vàng gật đầu, liền nhấc chân muốn chạy đi.

Lúc này, Alice lên tiếng đánh gãy kế hoạch của họ, “Đừng hoảng hốt, không phải Sư thứu hoang dã, là thuần dưỡng.”

Đội Hộ vệ đều sững sờ.

Alice nói tiếp, “Trên Sư thứu có người ngồi, có người bị trọng thương, đoán chừng là đến Clayton chỉnh đốn, mua thuốc.”

Đội trưởng đội Hộ vệ đầu tiên phái người đi báo tin cho ngài Lãnh chúa, sau đó nghi ngờ hỏi, “Sao ngài lại biết?”

Alice nói, “Tôi nhìn thấy.”

Đội trưởng đội Hộ vệ á khẩu không trả lời được. Cách xa như vậy, sao có thể thấy được? Cũng không phải là mắt ưng...

Anh đang muốn kêu thủ hạ hành động, thì đã thấy bầy Sư thứu đến gần ngay trước mắt, mắt thấy sắp đáp xuống.

Đội trưởng đội Hộ vệ rất ảo não. Nhưng bầy Sư thứu lại bay vòng quanh trên trấn, chậm chạp không đáp xuống.

Một người đứng trên lưng Sư thứu, cao giọng nói chuyện, “Ta là trưởng đoàn của đoàn thám hiểm Sư thứu đuôi đỏ, hy vọng có thể vào trấn chỉnh đốn.”

Hóa ra không phải là ma thú tập kích... Đội Hộ vệ thở dài một hơi.

Một lát sau, Gretel vội vàng chạy đến.

Trưởng đoàn của đoàn thám hiểm Sư thứu đuôi đỏ lặp lại lời nói lần nữa.

Người có tên, cây có bóng. Gretel từng nghe đến đoàn Sư thứu đuôi đỏ, cũng biết thành viên của đoàn này có nhân phẩm khá tốt.

Lúc này ông cất giọng nói, “Quý khách tôn kính, chào mừng ngài đến.”

Đạt được cho phép, bầy Sư thứu có thế này mới chậm rãi đáp xuống.

Sư thứu có hình thể khổng lồ, lại thêm hơn hai mươi con nhiều như rừng, vô cùng chiếm chỗ.

Nhìn lướt qua, trưởng đoàn quyết định đáp xuống quảng trường.

Sư thứu đuôi đỏ lần lượt vững vàng đáp xuống.

Trưởng đoàn một giây đều không muốn trì hoãn, nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh, “Gerry, đến tiệm tạp hóa mua hết tất cả thuốc trị thương.”

“Mary, đến quán trọ đặt phòng, sắp xếp cho đoàn viên bị thương nhẹ vào ở. Mặt khác tìm mảnh đất trống, an trí thích đáng bầy Sư thứu, đừng để chúng nhiễu dân.”

“Bryan, đi tìm dây thừng, chờ lát nữa tôi mang đoàn viên bị thương nặng đến Học viện Hoàng Gia chữa trị.”

Vừa dứt lời, ba người bị điểm danh lĩnh mệnh rời đi. Rất rõ ràng, ba người này chỉ hơi bị chút vết thương nhẹ, cũng không ảnh hưởng đến hành động.

Các thành viên khác máu me khắp người, vết thương chồng chất. Tựa như chỉ cần có động tác hơi lớn một chút, thì vết thương vừa khép lại liền sẽ nứt ra.

Gretel đúng lúc nhắc nhở, “Ngài Arthur, có vị Pháp sư Quang Minh mới tới Clayton, có lẽ có thể giúp một tay.”

Arthur đầu tiên là vui mừng, xem như không cần phải đến Học viện Hoàng Gia rồi. Nhưng đợi ý thức được nơi này là Clayton, ánh mắt lại trở nên ảm đạm —— cái gọi là Pháp sư Quang Minh, đại khái là học trò.

Pháp sư chân chính, ai sẽ nhàn rỗi không có chuyện gì làm, chạy đến lãnh địa của Nam tước? Ở lãnh địa màu mỡ, phồn hoa khác, kiếm tiền đồ cho chính mình không tốt sao?

Nghĩ tới đây, thần sắc hắn đạm mạc, “Cũng tốt, tìm người đến, sơ cứu trước.”

Alice liếc một chút, “Trước khi chữa trị, nói đến tiền chữa bệnh đã.”

Arthur liền giật mình.

Gretel ho nhẹ một tiếng, “Vị này chính là Pháp sư Quang Minh vừa rồi tôi nhắc đến —— Quý cô Alice.”

“Mỗi một người được chữa khỏi, sẽ trả 2 đồng vàng làm tiền chữa bệnh!” Arthur quyết định thật nhanh, cũng treo thưởng kếch xù.

Theo lý mà nói, tiền chữa bệnh không cần đến nhiều như vậy. Nhưng toàn bộ đoàn thám hiểm, người thì tàn, người thì thương, trạng thái thật sự rất tệ. Nếu lúc này bị kẻ thù quấn lên, chỉ sợ toàn đoàn đều sẽ chết.

So với tính mạng, 2 đồng vàng không tính là gì.

“Sư thứu thì sao? Tính thế nào?” Alice hỏi tiếp.

Arthur quả quyết nói, “Cũng là giá này.”

“Đồng ý.”

Một giây sau, vầng hào quang màu trắng sữa bao phủ cả khu vực. Vết thương nhanh chóng kết vảy, nhanh chóng khép lại, cuối cùng không cảm thấy đau đớn nữa.

“Là phép thuật chữa trị tập thể!” Trong đám người xuất hiện tiếng nghị luận ồn ào.

Làm người ta kinh ngạc chính là, không chỉ vết thương khép lại, mà tay chân bị gãy cũng lẳng lặng lành lại.

Có một đoàn viên vốn đã bị gãy chân phải, tắm rửa trong ánh sáng nhu hòa, không bao lâu liền khỏi hẳn.

Có con Sư thứu đuôi đỏ bị gãy chân trước, sau khi được ánh sáng bao phủ, rất nhanh tứ chi kiện toàn, khôi phục như ban đầu.

“Tổng cộng 24 con Sư thứu, 20 người bị thương, làm phiền thanh toán 88 đồng vàng.” Alice đòi thù lao.

Arthur không khỏi nhíu nhíu mày. Có thực lực này, ở đâu kiếm sống không được, tại sao phải chạy Clayton kiếm sống?

Anh nhìn Alice thật kỹ, “Cám ơn.” Kế tiếp trả đủ tiền chữa bệnh.

Alice ước lượng túi tiền, cảm giác ánh vàng rực rỡ đáng yêu không nói nên lời, “Nên là tôi cám ơn anh mới đúng.”

Khách hàng hào phóng, cũng không phải tùy tiện liền có thể gặp được.

Arthur đang định nói gì, bỗng nhiên, nơi xa vang lên tiếng hô hưng phấn, “Lão Đại! Trong trấn không chỉ có thuốc trị thương, còn có thuốc khôi phục! Tôi đã mua hết về, nhanh cho các anh em uống đi!”

Gerry cầm thuốc vui vẻ bừng bừng chạy về, nhưng khi nhìn thấy đồng đội đã khôi phục, liền lập tức hóa đá.

Đã nói là đợi thuốc trị thương cứu mạng mà, sao các người không rên một tiếng đã liền khỏi hẳn rồi?

**

Thuốc trị thương và thuốc khôi phục mua về cuối cùng vẫn là có chỗ dùng.

Gerry, Mary, Bryan bị phái ra chấp hành nhiệm vụ, không thể tiếp nhận trị liệu. Sau khi trở về thoa thuốc phấn, uống thuốc khôi phục, rất nhanh liền khôi phục về trạng thái toàn thịnh.

Bởi vì tinh thần mỏi mệt, thân thể cũng mệt mỏi, mọi người dựa theo kế hoạch vào ở quán trọ, dự định ở lại thị trấn một đêm.

Phân phòng xong, Gerry đi dạo, chạy tới gõ cửa phòng trưởng đoàn.

“Chuyện gì?” Arthur vừa tắm nước nóng xong, đang muốn nghỉ ngơi.

“Ở bên ngoài không tiện, đi vào nói.” Gerry mang một bộ dáng thần thần bí bí.

“Cậu tốt nhất là có chuyện khẩn yếu.” Mi tâm Arthur nhíu chặt.

“Em cam đoan, vô cùng vô cùng trọng yếu!” Gerry cường điệu.

Arthur nghiêng người, thả người vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK