Beta: Sakura
Hai người đột nhiên bị lôi điện đánh, không kịp chuẩn bị tâm lý, nhất thời như bị mộng.
Pháp sư hệ Hỏa nhấp rượu Hỏa Diễm xong, mắt sáng lên, lúc này “Ừng ực, ừng ực” nâng cốc rót vào bụng. Cuối cùng lau khóe miệng, thỏa mãn nói, “Tớ cảm giác trong thân thể có Hỏa Diễm đang thiêu đốt, từ trước đến giờ Ma lực chưa từng dồi dào như thế này!”
Hai Pháp sư hệ Lôi nghe thế, mặt không biểu tình, nuốt hết rượu xuống. Sau một lúc lâu, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ hô lên, “Thật sự có tác dụng!”
Trong tiếng cười vui, Emily lặng yên nâng chén rượu lên uống. Một giây sau, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh.
Cô không ngừng cường điệu số lượng rượu Tam Nhật ít ỏi, rất khó khăn mới mua được, vốn là muốn mượn cơ hội nâng cao giá trị bản thân, chứng mình năng lực của gia tộc mình.
Nằm mơ cũng không nghĩ tới, quán rượu Alice cũng bán rượu Tam Nhật, nếm thử còn giống hệt rượu ở Vương đô. Vì vậy, câu nói để khoe khoang bản thân bỗng chốc trở thành trò cười.
Sắc mặt Emily khó coi, âm thầm không muốn nói chuyện.
Vừa lúc này, một người nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi, “Emily, uống rượu Tam Nhật của Clayton có giống với rượu ở Vương đô không?”
“Cảm giác hơi kém, miễn cưỡng cũng uống được.” Emily lạnh lùng trả lời.
Cho dù biết mình bị hố, cô cũng phải trợn mắt nói dối, giữ gìn tự tôn.
“Không kém quá đi.” Người vừa hỏi vui hớn hở, “Chúng ta ở trong học viện Hoàng gia học, không có thời gian mỗi ngày chạy tới Vương đô.”
“Bạn nói đúng.” Emily lặng lẽ phụ họa, suýt chút nữa bóp nát chén rượu.
**
Chẳng biết lúc nào, trên trấn xuất hiện rất nhiều Pháp sư.
Bọn họ đi vào Clayton, mục tiêu rất rõ ràng, đi thẳng đến quán rượu Alice. Đến lúc uống xong rượu, ở lại khách sạn một đêm, hoặc mua chút lương khô ven đường, sau đó vội vàng rời đi.
Vô tình sản lượng tiêu thụ của quán rượu tăng lên mấy lần. Đến khách sạn, quán ăn vặt cũng ăn lên làm ra.
Taylor than lên không chỉ một lần, “Khách hàng nhiều lắm! Đại sảnh của quán rượu đều hết chỗ ngồi!”
“Vậy thì kê thêm mấy cái bàn ở ngoài cửa, lại khuyến khích khách hàng gói thức ăn mang về.” Alice trần định nói.
Đồng thời, Alice đang nghĩ thầm, cô còn chưa tuyên truyền, khách đã chen chúc mà tới, đại khái chính là câu “Hương rượu không sợ ngõ hẻm sâu” trong truyền thuyết đi.
**
“Oa!” Zoe ném kiếm gỗ xuống đất, thương tâm khóc lớn.
Bên cạnh, Lucas cắn chặt răng, cố nén nước mắt.
Stewart, Gretel nhìn nhau, hồi lâu không nói ra lời.
Qua một hồi, Stewart lựa chọn từ ngữ, chậm rãi nói, “Các cháu nói, mình đã vượt qua bài kiểm tra nhập học, cuối cùng lại bị loại?”
“Đúng!” Lucas lớn tiếng nói.
“Làm sao lại như vậy? Không đúng a…” Stewart ngẩn ngơ, nhất thời không nắm được trọng tâm.
“Có phải có hiểu lầm gì không?” Gretel hỏi thăm, “Các cháu làm sao biết mình vượt qua bài kiểm tra?”
Zoe nức nở giải thích, “Lúc kiểm tra, chúng cháu quen một người bạn. Cậu ta vượt qua bài kiểm tra nhập học, được kỵ sỹ của học viện đón đi. Thành tích của bọn cháu tốt hơn nó, sao lại không được vào?”
Không nhận người có thành tích tốt, ngược lại, lấy người có thành tích kém nhập học, hoàn toàn không giống với lẽ thường.
Gretel hỏi lại, “Có phải trong đó có sai lầm, bỏ sót hai ngươi?”
Lucas trầm giọng nói, “Cháu còn đặc biệt đến hỏi, bọn họ một mực đuổi chúng ta đi, căn bản không có ý kiểm tra lại.”
Trong lòng Gretel khẽ động, nhanh chóng ý thức được, hai đứa bé không được tuyển, không chỉ đơn giản là hiểu lầm, “Đi, theo ta đi gặp Lãnh Chúa.”
Một đoàn người đi vào phủ Lãnh Chúa, bị ngăn lại ở cửa ra vào.
Tuy nói Gretel là Lãnh Chúa tiền nhiệm, nhưng bây giờ đã từ nhiệm, đi vào phủ Lãnh Chúa cũng cần người thông báo trước.
May thay ông không có ý kiến gì về việc này, an tĩnh chờ ngoài cửa, đưa mắt nhìn hộ vệ gác cửa.
Stewart từng là một ứng cử viên của Lãnh Chúa, nhận biết không ít người. Giờ phút này dò xét một tên hộ vệ, mặt biến sắc, “Một thời gian không gặp, thực lực đề cao không ít!”
Hộ vệ cười hắc hắc, “Nhờ có ngài Alice bồi dưỡng.”
Tiếp theo, anh kể lại chuyện huấn luyện đặc biệt ba tháng tối tăm không thấy mặt trời.
Cuối cùng thổn thức không thôi, “Lúc đầu tất cả mọi người đều coi ngài Alice là nói đùa, hoặc là cố ý làm khó dễ, ai biết, nghiêm túc đi làm, dĩ nhiên thực sự làm được!”
“Cô ấy thực sự là người thừa kế xuất sắc.” Gretel hết sức vui mừng.
Lại trò chuyện một lát, không bao lâu, hộ vệ quay trở về, “Ngài Alice để tôi mang mọi người vào.”
Gretel gật gật đầu, đoàn người theo sau.
Trong phòng làm việc, Alice cùng Ryan đang thảo luận việc gieo trồng mùa xuân. Nhìn Lucas, Zoe đi vào, lập tức im tiếng.
Ryan ôn hòa nói, “Nói một chút, đến cùng xảy ra chuyện gì.”
Lucas, Zoe nhìn nhau, lắp bắp, đem chuyện bị từ chối nhập học nói một lần.
Ngón tay Alice khẽ chọc bàn, lâm vào trầm tư.
“Thực sự kỳ quái.” Ryan cau mày.
“Tình huống bình thường, hàng năm học viện Kỵ Sỹ sẽ tuyển một nhóm học sinh mới. Bình thường phương thức trúng tuyển là lấy theo xếp hạng thành tích từ cao xuống thấp.”
“Cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy, thành tích tốt không tuyển, lại tuyển thành tích kém.”
Ngón tay Alice đột ngột dừng lại, Alice ngước mắt, đặt nghi vấn, “Các em ghi danh vào học viện nào?”
“Học viện Kỵ Sỹ Thánh Peter.” Zoe rụt rè nói, “Thuộc phạm vi quản hạt của Bá tước Bork.”
“Trong các lãnh địa xung quanh, đây là học viện tốt nhất.” Lucas nói bổ sung.
Ryan, “…”
Trước đó không lâu, Bork bị ngài Alice đào hố. Nếu như nói cố ý nhúng tay vào việc nhập học của học sinh mới vì trả thù, cũng có khả năng.
“Hy vọng Lãnh Chúa tìm Bá tước Bork nói chuyện, mời ông ta hỗ trợ tra xét, đến cùng là xảy ra chuyện gì.” Gretel không biết nội tình, còn tưởng Alice và Bork là bạn bè.
Ryan ho nhẹ một tiếng, nói ra chuyện Bork cố ý tung tin đồn và nói xấu để có được công thức bánh sandwich.
Gretel nghe vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc, giống như lần đầu tiên biết Bork là hạng người như thế.
“Tuy nói tìm Bork nói chuyện, chắc chắn có thể nhét hai đứa bé vào học viện Kỵ sỹ Thánh Perter. Nhưng nếu giáo viên dạy không tận tâm, tiền đồ của đám trẻ sẽ bị chậm trễ.” Alice thấp giọng nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trong lòng Stewart chìm xuống một nửa, vội vã hỏi.
Trong ý nghĩ của anh, trừ phi có giáo sư dạy bảo, nếu không phải đến học viện.
“Nếu thực sự không được, liền để thêm một năm. Chờ đến sang năm, ta để bọn nhỏ ghi danh học viện khác.” Gretel trầm giọng nói.
Alice nheo mắt, tính toán, “Dù sao gần đây cũng không có gì bận rộn, không bằng xây dựng học viện Kỵ sỹ ở Clayton cho bọn nhỏ đi học?”
Gretel, Steward, “??”
Học viện Kỵ sỹ nói xây là xây được?
“Không được.” Gretel dẫn đầu phản đối, “Muốn xây học viện cần khoản tiền lớn, trước mắt Clayton không đủ sức.”
“Học viện không thuộc về Clayton, mà của riêng cá nhân ta, giống như tiệm thực phẩm, quán rượu.” Alice giải thích một câu, nhìn về phía quản gia, “Trước lễ hội ẩm thực đưa cho ông 200 đồng vàng, hiện tại còn không?”
“Còn.” Ryan thừa nhận.
“Việc xây dựng đường gần đây đã hoàn thành, đội công trình không có việc gì làm. Chờ một chút, ta sẽ vẽ một bản, dùng tiền còn lại mua vật liệu, để đội công trình xây học viện tốt một chút.” Alice ra lệnh.
“Cho dù có xây lên, cũng không có giáo viên.” Stewart nhắc nhở.
Alice cũng không lo lắng, “Việc này cứ giao cho ta. Đợi đến khi học viện Kỵ sỹ xây xong, ta sẽ tìm người thích hợp giảng dạy.”
Gretel, Stewart kinh ngạc nhìn Lãnh Chúa đương nhiệm, hoàn toàn đoán không ra cô muốn làm gì.
Alice nhìn về phía hai đứa bé, trấn an, “Không cần lo lắng, qua vài ngày nữa, lãnh địa chúng ta cũng sẽ có học viện Kỵ sỹ, đến lúc đó sẽ không bị bắt nạt.”
Zoe nhảy cẫng hoan hô, nhất thời quên đi u uất, “Không cần ra khỏi Clayton cũng có thể đi học? Quá tốt rồi!”
Trong mắt Lucas tràn đầy mơ ước, “Ngài Alice đã nói như vậy, em tin tưởng nhất định có thể làm được.”
**
Màn đêm buông xuống, Alice còn đang ở phòng làm việc.
Ryan khom người xin chỉ thị, “Đại nhân, tôi đi ra ngoài một chuyến.”
“Đi đi.” Alice cũng không ngẩng đầu lên, “Nếu ngài Gretel hỏi về chuyện cấp bậc, không cần giấu giếm.”
Động tác của Ryan hơi ngừng lại, sau đó gật đầu đáp ứng, “Tôi hiểu.”
**
“Clayton chỉ là lãnh thổ của Nam tước, vì sao lại muốn thành lập học viện Kỵ sỹ?” Stewart chán nản, trên đường về đã mua bia, vừa về chỗ ở liền uống liên tiếp.
“Ngài Lãnh Chúa không giống người tùy tiện, hẳn là đã suy tính kỹ.” Gretel tỉnh táo phân tích, “Còn nữa, tiền xây dựng học viện là của cô ấy, chúng ta cũng không tiện nói nhiều.”
“Ở trong lãnh thổ của Nam tước thành lập học viện, còn chưa đủ loạn sao?” Stewart hoài nghi nhân sinh.
“Ta càng hiếu kỳ, tiền của cô ấy lấy ở đâu?” Gretel vuốt ve chén trà, trong mắt hiện lên vẻ ngờ vực, “200 đồng vàng, bằng tiền thuế mười năm của Clayton!”
Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Stewart đứng dậy, mở cửa, phát hiện ngoài cửa chính là Ryan.
“Thật sự là khách quý hiếm gặp, mời vào!” Nói xong, anh nghiêng người qua.
Ryan cũng không khách khí, sau khi vào nhà tự tìm chỗ ngồi xuống, “Rất lâu không uống rượu với hai người. Hôm nay vừa vặn rảnh, tôi lại tới.”
Stewart là người thẳng thắn, trong lòng không giấu được chuyện. Vừa thấy có cơ hội, lập tức không kịp chờ đợi đặt câu hỏi, “Ngài quản gia, Lãnh Chúa Alice đến cùng là nghĩ gì? Cũng không thể nghe đứa bé nói bị bắt nạt, bị tước tư cách nhập học, liền quyết định thành lập học viện ở Clayton, không để bọn nhỏ bị thiệt thòi nữa?”
Ryan liên tục cười khổ, “Cậu đoán đúng, cô ấy thật sự là muốn như vậy.”
Stewart, “…”
Sao anh cảm giác ngài Lãnh Chúa ngàn chọn vạn chọn tìm được, làm việc không đáng tin cậy chút nào?
“Lý do làm vậy là gì?” Gretel hỏi.
“Không có lý do đặc biệt, chính là muốn làm thế, thế là đi làm.”
“Thật là quá bừa bãi! Clayton sớm muộn cũng bị loạn!” Stewart lo lắng.
“Đối với chúng ta, thành lập học viện Kỵ sỹ là việc rất khó, cần làm rất nhiều chuẩn bị. Nhưng ở trong mắt ngài Alice, đây chỉ là cọc việc nhỏ, không đáng giá nhắc tới.” Ryan nhìn xung quanh, sắc mặt nghiêm một chút, gằn từng chữ một, “Bởi vì cô ấy là Pháp sư toàn hệ, đẳng cấp Lv.99.”
“Khụ khụ.” Stewart đang uống rượu, không khỏi bị sặc.
Tầm mắt Gretel buông xuống, không biết suy nghĩ cái gì. Khi nghe những gì quản gia nói, ông bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ngón tay run rẩy, “ Ông nói đẳng cấp bao nhiêu?”
“Hai người không nghe nhầm, Pháp sư đẳng cấp Lv.99. Cho nên ở trong mắt ngài Alice, xây học viện và mở quán rượu không khác nhau, lo lắng của hai người đều là dư thừa.” Ryan nói trịnh trọng.
Trong nháy mắt, căn phòng cực kỳ yên tĩnh.
Ánh mắt Stewart đờ đẫn, khẽ nhếch miệng, cảm thấy ngạt thở.