Beta: Sakura
“Một xe phế phẩm thếnày mà cô muốn mua?” Chủ tiệm hoài nghi mình nghe lầm.
Không ngờ Alice gật đầu, nghiêm túc nói, “Cái này có thể là đồ tốt. 50 đồng vàng, nếu có thể mua, rất có lời.”
“... Các cô sẽ không phải là một phe đi?” Ánh mắt chủ tiệm qua lại giữa hai người quan sát, vẻ mặt nghi ngờ.
Thiếu niên mấp máy môi, hé miệng, nói lại là, “Cô không cần bởi vì đồng tình tôi, cố ý tiêu tiền uổng phí mua lấy khoáng thạch.”
Alice dở khóc dở cười, “Tôi thật lòng muốn mua, không nói đùa. Trên thực tế, nếu lấy giá 50 đồng vàng thành giao, là tôi chiếm tiện nghi.”
Chủ tiệm, “...”
Hắn thầm nói, người này điên rồi.
Thiếu niên hơi do dự, “Trước kia tôi từng bắt gặp có người bán khoáng thạch phép thuật. Một xe như thế, giá bán mới có 30 đồng vàng.”
Cũng bởi vậy, cậu mới học theo, báo giá 20 đồng vàng. Trong lòng nghĩ, rẻ dễ bán.
... Dù vậy kết quả lại là hoàn toàn không bán được.
Alice nghiêm mặt nói, “Hàng của cậu khác, xem như khoáng thạch quý hiếm, giá cả hơi cao rất bình thường.”
Thiếu niên cẩn thận từng ly từng tí, thử thăm dò, “Nếu cô thật muốn mua, không cần 50 đồng vàng, ấn giá đã báo trả là được rồi.”
Alice theo lời thanh toán 20 đồng vàng, sau đó hỏi, “Khoáng thạch tôi mua. Mặt khác mỏ ở đâu? Dẫn tôi tới.”
Thiếu niên nhận tiền, lắc đầu, “Là mỏ nghèo, đào một xe khoáng thạch đã không còn thừa cái gì.”
Nghe vậy, Alice không khỏi thất vọng thở dài.
“Đợi đã, hai người chờ đã!” Chủ tiệm không nhìn được, không nhịn được đánh gãy, “Đây rốt cuộc là khoáng thạch phép thuật gì?”
Alice không thể hiểu nôi, “Biết là biết, nói cho ông làm gì?”
Chủ tiệm nghẹn lời.
Nghĩ nghĩ, anh ta hứa hẹn, “Nếu cô có thể chứng minh đây là khoáng thạch quý hiếm, có giá trị cực kỳ cao, tôi có thể trả 10 đồng vàng!”
“Hào phóng như vậy?” Alice nhíu mày. Với người bình thường, 10 đồng vàng cũng không phải là số tiền nhỏ.
“Xem như giao học phí.” Chủ tiệm hất cằm, “Nhưng mà điều kiện tiên quyết là, cô có thể chứng minh.”
Nói cho cùng, hắn không tin mình đã nhìn nhầm.
Thiếu niên gãi gãi đầu, trung thực thừa nhận, “Kỳ thật tôi cũng không biết khoáng thạch này làm được gì... Chính là thấy nó lóe sáng, không giống phàm phẩm, mới phí hết khí lực đào nó ra.”
“Được rồi.” Alice miễn cưỡng đồng ý.
Cô vừa đồng ý, chủ tiệm liền không kịp chờ đặt câu hỏi, “Thứ này có tính chất siêu mềm, có thể dùng làm gì?”
Alice nghiêng đầu, chậm rãi nói, “Đá này tên là ‘Ảm thạch’, trời sinh có đặc tính phá phép, bình thường dùng để làm mũi tên, cũng chính là ‘Tên phá phép’ thường gọi.”
Nghe vậy, chủ tiệm chinh lăng.
Ngây người một hồi lâu, hắn bác bỏ, “Tên phá phép cứng rắn vô cùng, không thể nào là do thứ đồ chơi này làm thành!”
Alice không quá để ý, “Cứng rắn là bởi vì trộn lẫn với nguyên liệu khác, có thể phá phép, thì là bởi vì có chứa ‘Ảm thạch’.”
“Tôi không tin!”
“Thử một chút liền biết.” Alice ngước mắt hỏi, “Có thể mượn dùng cửa tiệm không?”
“Được.” Chủ tiệm nhường đường.
Alice cũng không khách khí, tùy ý chọn khối ảm thạch trên xe, đặt nó và sắt nguyên chất bình thường cùng luyện, chế tạo thành mũi tên.
“Biết sử dụng phép thuật không?”
Chủ tiệm không nói hai lời, mở ra khiên Hỏa Diễm.
Alice cầm lấy nỏ trên kệ hàng, kế đó nhắm chuẩn, bắn.
“Hưu —— ”
Chỉ thấy mũi tên tuỳ tiện đánh vỡ khiên, sướt qua khóe mắt, cuối cùng cắm vào tường.
Trên mặt chủ tiệm bỗng nhiên xuất hiện một vết máu.
Anh ta không lo được để ý tới, xoay người, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm mũi tên, trong mắt toát ra không dám tin —— toàn bộ quá trình luyện chế, anh nhìn ở trong mắt, nếu chỉ chứa sắt nguyên chất, mũi tên đụng vào khiên, hẳn là bất lực rơi xuống mới đúng! Vì sao tăng thêm hòn đá màu đen này, liền có thể phá xuyên khiên?
“Vẫn chưa rõ sao?” Tiếng nói của Alice đúng lúc vang lên, “Dùng loại nguyên liệu này chế tác vũ khí, đối phó với Pháp sư có hiệu quả.”
“Có người thậm chí lấy ‘Ảm thạch’ làm thành vũ khí xưng là ‘Khắc tinh của Pháp sư ‘.”
“Nếu không phải cậu ấy chọn tiệm này, đi đấu giá có khả năng tuỳ tiện đánh ra giá cao hơn 100 đồng vàng.”
Thiếu niên khẽ nhếch miệng, kinh ngạc đến không nói ra lời.
Chủ tiệm vẫn chưa từ bỏ ý định, “Cậu ta nói ánh sáng là sao? Vì sao lúc có lúc không? Cũng không thể chỉ có một mình cậu ta là có thể trông thấy.”
“Loại nguyên liệu Ảm thạch này, có tính ngụy trang và che giấu cực mạnh. Trong vòng một ngày, chỉ có lúc tia nắng ban mai và hoàng hôn chiếu vào, mới có thể chiết xạ ra ánh sáng. Bình thường nhìn vào, chính là một hòn đá đen bình thường.” Alice bình tĩnh nói.
Thiếu niên kinh hô, “Đúng rồi, lúc phát hiện khoáng mạch đúng lúc là hoàng hôn!”
Con mắt chủ tiệm trừng còn lớn hơn cả chuông đồng, triệt để tắt tiếng.
“Nếu còn chưa tin, mũi tên cho anh, lúc hoàng hôn tận mắt nhìn xem, rốt cuộc có lóe sáng hay không.” Alice không để ý nói.
Chủ tiệm rốt cuộc tin. Anh thở hổn hển nửa ngày, nói với thiếu niên, “... Tôi rất xin lỗi.”
Thiếu niên vội vàng nói, “Mọi người đều không nhận ra, cũng khó trách sinh ra hiểu lầm.”
Alice bĩu môi, “Đừng nói những thứ vô dụng kia, 10 đồng vàng học phí, giao ra đây.”
Chủ tiệm có chơi có chịu, thống khoái ném túi tiền ra.
Alice mở ra, nhìn lướt qua. Xác định số lượng không sai, liền quay đầu ném cho thiếu niên.
“Ai, đây là...” Thiếu niên luống cuống tay chân tiếp được, có chút bối rối.
“Tôi không thiếu tiền, cho cậu.” Nói xong, Alice thu một xe Ảm thạch nguyên chất này vào không gian giới chỉ, phất phất tay, tiêu sái rời đi.
**
Ba ngày sau, George rốt cuộc sửa sang xong tin tức, liệt kê ra một danh sách.
Alice thuận miệng nói, “Trên tay tôi có nửa xe Ảm thạch nguyên chất, muốn trao đổi nguyên vật liệu quý hiếm với người khác. Nhớ kỹ thả ra ý, xem có người thích hợp có thể giao dịch hay không.”
Sở dĩ là nửa xe, mà không phải là một xe, là bởi vì cô cảm thấy thứ này rất tốt, dự định để lại một phần, miễn cho ngày sau cần, lại đi đầy đường cũng tìm không ra nguyên vật liệu.
“Được.” George miệng đầy đáp ứng.
Xem xét danh sách, chỉ thấy mở đầu viết, “Tam hoàng tử điện hạ, yêu cầu đặt làm một thanh kiếm, yêu cầu cụ thể như sau... Thù lao như sau...”
Cô không nhìn kỹ, trực tiếp lật qua.
Nguyên nhân không muốn để ý tới Tam hoàng tử có rất nhiều.
Thứ nhất, ấn tượng của cô với người này trong hội đấu giá.
Thứ hai, ông ngoại của Tam hoàng tử là Công tước Aigues. Công xưởng Rehmann cho cô thêm không ít phiền phức, thân là họ hàng gần với người phụ trách, không được chào đón là đương nhiên.
Về phần thứ ba...
Alice nghĩ đến Noah, luôn cảm thấy khi còn bé anh ấy bị xa lánh, người đồng lứa là không thoát khỏi liên quan. Bởi vậy, Tam hoàng tử điện hạ – Người thừa kế hoàng vị hợp pháp thứ nhất, tuổi tác tương tự, tính khí nóng nảy dễ giận liền lộ ra rất khả nghi.
Dù sao người đợi chọn đông đảo, nguyên vật liệu quý hiếm, không cần chọn gia hỏa không được yêu thích.
Nghĩ vậy, Alice yên tâm thoải mái xem tiếp.
Lật xem danh sách hai lượt, cô định ra khách hàng, “Liền Đoàn kỵ sĩ thứ tư đi.”
Hoàng gia tổng cộng có bốn Đoàn kỵ sĩ.
Đoàn kỵ sĩ thứ nhất phụ trách an toàn của Vương cung.
Đoàn kỵ sĩ thứ hai phụ trách bảo vệ Vương đô.
Đoàn kỵ sĩ thứ ba, thứ tư thường xuyên ra ngoài, tiêu diệt nguy hiểm tiềm ẩn.
Cô nghĩ đến, Đoàn kỵ sĩ thứ tư lệ thuộc Hoàng gia, lại thường xuyên ra ngoài làm việc, vô cùng cần vũ khí đặt riêng tiện tay, để bảo vệ dân chúng.
Ai ngờ quyết định vừa ra, sắc mặt George biến đến có chút cổ quái.
“Thế nào?” Alice không hiểu.
George ho nhẹ một tiếng, hàm súc biểu thị, “Trưởng đoàn đương nhiệm của Đoàn kỵ sĩ thứ tư, là Đại hoàng tử điện hạ...”
Hoàng đế đương nhiệm có ba vị hoàng tử.
Đại hoàng tử Michelle do Hoàng hậu chết bệnh sinh, nhậm chức Trưởng đoàn Đoàn kỵ sĩ thứ tư.
Nhị hoàng tử Noah là con trai của Trắc phi, nhậm chức giáo sư học viện Hoàng gia.
Tam hoàng tử Richard là con trai của Kế hậu, cháu của Công tước Aigues, tạm thời còn đang học tập.
George nhỏ giọng nói, “Nghe nói Đại hoàng tử vốn có thể đến Đoàn kỵ sĩ thứ nhất hoặc Đoàn kỵ sĩ thứ hai, nhưng ngài ấy khăng khăng cự tuyệt, chủ động tiến vào Đoàn kỵ sĩ thứ tư. Tựa như là...”
Vì phủi sạch quan hệ với hoàng vị, tận lực rời xa, miễn cho ngại mắt một ít người.
Alice, “...”
Chiếu theo như vậy, chỉ cần cô không chọn Tam hoàng tử, đều sẽ bị người có tâm nhớ thương?
Hàng này sao lại phiền toái như vậy? Tâm nhãn quả thực còn nhỏ hơn cả lỗ kim! Tương lai để hắn kế nhiệm Hoàng đế, thật sự không có vấn đề sao?
“Với ngài, có lẽ sự việc rất đơn giản, chỉ là chế tác trang bị cho khách hàng vừa ý. Nhưng ở trong mắt ít người, lại là đang lựa chọn chỗ đứng.” George nói với giọng ý vị thâm trường.
“Nếu kết quả không hợp tâm ý bọn họ, không chỉ chúng ta có phiền phức, liền ngay cả Đại hoàng tử điện hạ cũng sẽ bị liên luỵ.”
Alice trầm ngâm một lát, đổi giọng nói, “Này, này, này... Những đơn đặt riêng này sẵn sàng nhận!”
George liếc nhìn, có chút im lặng —— trừ Tam hoàng tử và số ít mấy vị cho thù lao thực sự không đáng để ý ra, toàn bộ những người còn lại đều bị đại sư chọn trúng.
Ông hoài nghi một phen phân tích vừa rồi, đại sư căn bản không nghe được. Sao có thể chỉ chừa lại mỗi Tam hoàng tử đây? Đây chính là người thừa kế hợp pháp thứ nhất! Qua mấy năm nữa, chính là chủ nhân của Đế quốc!
“Dựa vào quyền thế mới có thể bức bách người khác làm việc cho hắn, vậy làm người thất bại đến cỡ nào a?” Alice thấp giọng nói, “Nếu hắn rộng lượng một chút, không so đo, thì thôi, nếu bức ta đến mặt đối lập...”
Alice cười lạnh, trong lòng tự nhủ, tương lai hối hận không biết là ai.
Dù nói không chỉ mặt gọi tên, nhưng ý chỉ tương đương rõ ràng.
Tâm tình George lẫn lộn, thầm nghĩ, hai người này rốt cuộc có thù gì oán gì? Vì sao đại sư luôn đối nghịch với Tam hoàng tử điện hạ vậy?
**
Tam hoàng tử Richard gần đây mọi việc không thuận, mỗi ngày đều rất không như ý.
Đại sư thần bí của nhà đấu giá Vera rốt cuộc nhả ra, biểu thị đồng ý nhận đơn hàng đặt riêng, chỉ là phải dùng nguyên vật liệu quý hiếm làm trao đổi.
Richard vui sướng, vội vàng phái người đến nhà đấu giá Vera thương thảo.
Hắn nghĩ đến, địa vị của mình siêu nhiên, hứa hẹn thù lao phong phú, nhất định sẽ được chọn. Ai ngờ trái đợi phải đợi, đều không đợi được mời.
Về sau đợi không kiên nhẫn, phái người tới cửa hỏi, mới biết không được chọn.
Richard suýt nữa giận điên lên.
Hắn là ai?
Người thừa kế hoàng vị hợp pháp thứ nhất!
Đứa con được Hoàng đế đương nhiệm yêu thương nhất!
Hoàng đế hạ nhiệm ván đã đóng thuyền!
Ngay cả hắn đều không được chọn, còn có ai có thể được chọn?
Nhưng tiếp tục truy vấn, nhân viên của nhà đấu giá Vera liền nói “Danh sách may mắn không tiện lộ ra”, kế tiếp điềm nhiên như không có việc gì đổi đề tài.
“Nhà đấu giá Vera” Richard mỗi chữ mỗi câu, nghiến răng nghiến lợi, “Tốt, các người rất tốt!”
Hiển nhiên là ghi hận.
Tâm tình mười phần ác liệt, vừa vặn mới qua mấy ngày, Jonathan tới báo cáo, “... Tất cả chiêu số trước đây đều thuận lợi, dùng trên thân tiệm vũ khí Alice lại mất đi hiệu lực. Mặc kệ làm gì, chính là không thể chinh phục được đối phương.”
“Về sau Lãnh chúa Alice ép đến cửa, yêu cầu so tài cùng công xưởng Rehmann ở trước mặt mọi người. Hoàn toàn bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý.”
“Trước đó nghĩ không ít biện pháp, nhưng... Cuối cùng vẫn thua, thậm chí bị ghi hình.”
Jonathan dùng giọng nhẹ nhàng, một năm một mười thuật lại chuyện đã phát sinh.
Cái gì? Thua? Công xưởng Rehmann thua một xưởng nhỏ ở nông thôn?
Richard tức đến nổ tung, mất lý trí, không cần nghĩ ngợi giận mắng, “Đồ vô dụng!”‘