• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ ngày đó sau khi Trần Thích nôn ra máu, hắn liền bệnh không dậy nổi, gầy gò không còn nhận ra người lúc trước nữa, giống như hoàn toàn buông xuôi.

Thẩm Gia nói cho Thẩm Như, nàng nghe xong chỉ thản nhiên nói: “Hừ, yên tâm đi, dương thọ của hắn còn dài, sẽ không xuống địa ngục nhanh như vậy đâu.”

“……”

Thẩm Gia á khẩu không trả lời được, nghe được tiếng bước chân phía sau, Hoài Ngọc lặng lẽ tiến đến, nàng mới nói: “Ta cảm thấy Trần Thích... cũng rất đáng thương, Thẩm Như đối với hắn, thật sự là quá vô tình.”

Hoài Ngọc liếc xéo nàng một cái, tức giận nói: “Lòng trắc ẩn của nàng lại nổi lên à? Lúc hắn ta đánh người, sao nàng không cảm thấy hắn ta đáng thương?”

Thẩm Gia nghĩ cũng đúng, lại hỏi: “Vậy chàng cảm thấy, Trần Thích từng yêu tỷ ấy sao?”

Mấy ngày nay Thẩm Như thờ ơ lạnh nhạt, thật sự là nhìn không rõ, nếu nói Trần Thích không yêu Thẩm Như chút nào, vậy tại sao sau khi nàng c.h.ế.t hắn lại khóc đến tan nát cõi lòng như vậy? Bộ dạng kia của hắn, cũng không giống giả vờ.

Nếu nói hắn yêu Thẩm Như, vậy tại sao lúc nàng còn sống, lại không đối xử tốt, ngược lại ngày ngày hành hạ, tra tấn nàng?

Hoài Ngọc thở dài, nói: “Có yêu có hận, yêu và hận, cho tới bây giờ cũng không phải là một chuyện có thể nói rõ ràng.”

Thẩm Gia thổn thức không thôi, cảm thán bọn họ đều sống quá phức tạp, quá mệt mỏi rồi.

Lúc Trần Thích bị bệnh, Thôi Văn Thăng tự mình mời cao tăng pháp sư trong miếu tới, ở bên bờ sông làm đạo phép ba ngày, lại mở một cái quan tài bằng gỗ lim tơ vàng, liệm t.h.i t.h.ể ‘Thẩm Như’ vào, tìm một mảnh đất phong thủy bảo người hạ táng, dựa theo cách nói của địa phương, người c.h.ế.t do đuối nước nhất định phải an táng ngay tại chỗ, không thể đỡ linh cữu về quê nhà, nếu không người c.h.ế.t sẽ bị dính khí tức hung sát, làm cho nhà cửa không yên.

Hỉ nhi là một hạ nhân trung thành, tự nguyện nhận thủ lăng cho phu nhân.

Ngày hạ táng quan tài, cho dù biết người nằm bên trong không phải Thẩm Như, Thẩm Gia vẫn chảy nước mắt.

Mưa to tầm tã, rơi không ngừng, Hoài Ngọc che dù đứng ở bên cạnh nàng, thay nàng che mưa trên đỉnh đầu, nàng quỳ đem tiền giấy ném vào chậu than, lửa cháy tứ phía, như từng con đom đóm, lại bị nước mưa dập tắt, biến thành một nắm tro tàn.

“Bất luận ngươi là ai, đều có thể yên nghỉ rồi.”

Nàng vỗ về tấm bia đá mới được lập kia, nói khẽ với người trong mộ.

Sau bảy ngày, họ không thể tiếp tục ở lại và phải lên phía bắc theo kế hoạch ban đầu.

Để đưa Thẩm Như đi an toàn, Thẩm Gia bảo nàng thay quần áo của Tân Di, lại đeo mạng che mặt, che kín từ đầu đến chân, chỉ tuyên bố với bên ngoài là Tân Di bị nhiễm bệnh dịch, trên mặt nổi mẩn, muốn vào thành khám bệnh.

Trần Thích chưa khỏi ốm, lại không ai dám hỏi thăm chuyện của vương phi, bởi vậy đoàn người Thẩm Gia thuận lợi xuống thuyền, đi tới một tiền trang ở thành Hoài An, Thẩm Như và Hỉ Nhi hội họp.

Thẩm Gia nói với chưởng quỹ tiền trang: “Chú Lưu, ta giao người cho chú.”

Chưởng quỹ tên đầy đủ là Lưu Bá An, tiền trang này cũng dưới trướng thương hành Tạ thị, từ ngày hạ táng, Hoài Ngọc liền mượn cớ đi tới nơi này, mọi người cứ thế đi theo hắn như tùy tùng hộ tống.

Tạ Dực năm xưa có ân với Lưu Bá An, bởi vậy khi Lưu Bá An biết được Thẩm Gia muốn cầu ông thu lưu hai nữ tử, không nói hai lời liền đáp ứng.

“Tôn tiểu thư, ngài yên tâm đi, ta sẽ sắp xếp xe ngựa đưa hai cô nương đến trà trang.”



“Chờ một chút.” Thẩm Gia ngăn lại, “Ở đây ta có một phong thư, chờ sau khi chúng ta rời đi, chú giúp ta gửi cho cữu cữu.”

Hoài Ngọc nhắc nhở một câu: “Tốt nhất là an bài người thỏa đáng đi đưa tin, Kim Lăng cách Hoài An không xa, nhiều nhất mấy ngày sẽ tới nơi.”

“Vâng cô gia, thư này ta tự mình đi đưa.”

Lưu Bá An đem thư giấu vào trong tay áo, đi ra hậu viện.

Hoài Ngọc cúi đầu hỏi: “Đi nói chuyện với tỷ tỷ nàng không? Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây sẽ là lần cuối cùng gặp mặt.”

Thẩm Như đứng dưới một gốc cây táo, trên đầu phủ lụa mỏng, gió thổi qua, phác họa ra thân hình gầy yếu.

Hỉ Nhi đứng ở phía sau nàng, lưng đeo hành trang đã được chuẩn bị sẵn.

Thẩm Gia do do dự dự đi qua.

“Ừm...... ngoài Hoài An thành sáu mươi dặm, có một mảnh đất của Vương gia, cữu cữu ta ở nơi đó có tòa trà sơn, trên núi xây thôn trang, tên là ‘Bích Hàn sơn trang’, ta khi còn bé đi chơi qua, mặc dù là nông thôn, nhưng phong cảnh rất tốt...... Ngươi tới đó hãy chăm sóc bản thân thật tốt. Ta viết thư cho cữu cữu, nhờ ngài ấy chiếu cố ngươi.”

Thẩm Như ở dưới khăn che mặt khẽ mỉm cười: “Tiểu muội với ta, ân đồng tái tạo*, ta sẽ ở trước Phật, đốt một ngọn đèn dài, cả đời ăn chay, vì ngươi cùng tiểu vương gia cầu phúc, phù hộ các ngươi bạch đầu giai lão, ân ái cả đời.

(*) 恩同再造: có nghĩa là ân huệ tái sinh con người; ví dụ như ân tình rất lớn, giống như cứu mạng mình vậy (nguồn: baike.baidu.com).

Hoài Ngọc nói: “Mọi chuyện trước kia quên hết đi, ngươi tìm được đường sống trong chỗ chết, từ nay về sau liền thoát thai hoán cốt, là một con người hoàn toàn mới.”

Thẩm Như trầm ngâm một lát, nói: “Đã là tái sinh, cũng nên có một cái tên mới. Xin hỏi tiểu vương gia, vị cô nương kia là ai? Tên là gì?”

Chuyện này ngay cả Thẩm Gia cũng không biết, nàng tò mò nhìn về phía Hoài Ngọc.

Hoài Ngọc suy nghĩ một chút, nói: “Người đó cũng giống như ngươi, là một người số khổ, họ Doãn, tên Doãn Tú Nhi.”

“Doãn Tú Nhi….”

Thẩm Như ở trên môi lẩm nhẩm cái tên này vài lần, cuối cùng nói: “Được, từ nay về sau, ta tên là Doãn Tú Nhi.”

Hoài Ngọc gật gật đầu, nói với Thẩm Gia: “Chúng ta nên đi thôi.”

Thẩm Gia bị hắn nắm tay, một khắc đi ra cửa viện kia, mũi cay cay, nước mắt bỗng dưng tuôn ra, buông tay hắn chạy trở về, nhào vào trong lòng Thẩm Như.

Thẩm Như giật mình, không dám ôm lại, tay do dự đặt lên vai nàng.

“Tiểu muội......”

“Ngươi nhất định phải sống thật tốt!”

Thẩm Gia khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng, nàng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, mình vốn chán ghét Thẩm Như như vậy, đến ngày thật sự phải ly biệt, nàng lại không nỡ như vậy.

Ngửi mùi thơm thoang thoảng trong lòng Thẩm Như, nàng bỗng nhiên nhớ tới, chính là tỷ tỷ khiến người ta chán ghét này, sau khi Tạ Như quyết định đưa nàng về Tạ gia, cùng nàng ngồi ở ngưỡng cửa, ngày qua ngày chờ thuyền lớn phía nam tới đón nàng, sau khi bị nàng nổi giận đuổi đi, còn trốn ở khe cửa, lén lút nhìn nàng. Chính là người tỷ tỷ đáng ghét này, sẽ lẻn vào phòng nàng dỗ nàng ngủ khi trời mưa sấm sét, an ủi khi nàng bị ác mộng dọa cho tỉnh lại.



“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ tỷ......”

Như là sợ hãi cuộc đời này sẽ không còn cơ hội được gặp lại, Thẩm Gia gọi liên tục không ngừng, mỗi một tiếng đều vang dội núi trời.

Thẩm Như lấy lại tinh thần, tay chạm vào đầu vai nàng, đôi mắt dưới mạng che mặt, dịu dàng cong thành trăng lưỡi liềm, gọi một xưng hô mà bản thân đã mong ngóng bao lâu nay.

“Muội muội.”

*

Sau cơn mưa trời lại sáng, một vầng mặt trời rực rỡ điểm xuyết ở chân trời, bên bờ sông cỏ dại xanh mướt, lau sậy xào xạc, mùi bùn đất thơm ngát sau cơn mưa, các thuyền nhân vừa ôm đệm chăn vừa buồn bực vì toàn đồ sắp mốc meo vẫn phải đem ra phơi nắng.

Trần Thích chống gậy, ở trên boong thuyền, vừa hỏi: “Ý ngươi là, chỉ khi Hỉ Nhi hô lên câu “Phu nhân tự sát”, mới biết được đó là phu nhân ta, nhưng vẫn chưa nhìn thấy mặt nàng ấy?”

“Đúng vậy, Trần đại nhân.”

Tưởng Bách Hộ cúi đầu đáp, trong lòng không ngừng oán giận, đã hỏi bao nhiêu lần rồi, người cũng đã hạ huyệt an táng, còn hỏi cái gì, không ngại phiền sao? Ngươi chưa hỏi chán, nhưng lão tử ta đều chán hơn con gián rồi!

Trần Thích chỉ phương hướng: “Ngươi nhìn chỗ đó đi.”

Tưởng Bách Hộ nhìn qua, chỉ thấy đoàn người Vương gia Vương phi, có chút khó hiểu: “Làm sao vậy?”

“Ngươi không phát hiện, trong bọn họ thiếu một người sao?”

“Có sao?”

Tưởng Bách Hộ không quá chú ý, luôn cảm thấy vị Trần đại nhân trước mắt này từ sau khi phu nhân chết, biến thành thần thần quỷ quỷ.

“Có.” Trần Thích lẩm bẩm nói, “Không đúng, nhất định có chỗ nào không đúng......”

Hắn ngơ ngác ngác đi đến bên lan can thuyền, nhìn chằm chằm mặt nước đến xuất thần.

Tưởng Bách Hộ nhận được quân lệnh của Đàm Miểu, phải một tấc cũng không rời, cho nên cứ thế nhìn hắn, phải đảm bảo hắn không tự sát, khẩn trương theo sau, đỡ người khuyên nhủ: “Trần đại nhân, đầu thuyền gió lớn, chúng ta vào khoang thuyền đi?”

“Quá sạch sẽ, quá sạch sẽ......”

Trần Thích trong miệng không ngừng lặp lại những lời này.

Tưởng Bách Hộ nổi da gà, đây là bị quỷ nhập vào người sao?

“Cái gì quá sạch sẽ?”

“Thi thể... t.h.i t.h.ể quá sạch sẽ.” Trần Thích lẩm bẩm, giống như tẩu hỏa nhập ma, “Thiếu cái gì vậy? Trâm, đúng, trâm, thiếu cây trâm hoa hồng mà nàng ấy thường đeo…”

—END PHẦN IV—

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK