• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới vách núi, mưa to tầm tã.

Thẩm Gia nín thở, một tay ôm lấy Hoài Ngọc, một tay quạt nước bơi vào bờ, ở dưới ơ lâu khiến cho thể lực của nàng tiêu hao nhanh chóng, rất nhiều lần nàng mệt đến mức không thể chịu được nữa, suýt nữa đã đánh mất Hoài Ngọc nhưng cuối cùng nàng vẫn cắn răng, dùng hết sức lực đưa hắn bơi vào bờ.

Nước mưa từ trên trời rơi xuống, rửa sạch mọi dấu vết trên mặt đất, Thẩm Gia nằm ngửa trên bờ sông, đôi mắt bị mưa dội xuống đến mức không mở ra được, chưa kịp thở được mấy hơi nàng đã ngồi dậy đánh lên mặt Hoài Ngọc.

“Hoài Ngọc, tỉnh tỉnh......”

Hai mắt Hoài Ngọc nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, giống như một cỗ thi thể.

Thẩm Gia sợ hãi, áp tai vào n.g.ự.c để nghe nhịp tim hắn, không biết có phải vì tiếng mưa quá lớn hay không mà nàng làm thế nào cũng không nghe được tiếng tim đập.

“Hoài Ngọc! Tỉnh tỉnh...... ngươi đừng làm ta sợ.”

Thẩm Gia luống cuống tay chân vừa ấn vào n.g.ự.c hắn, vừa không ngừng đánh vào mặt hắn, gọi tên hắn, vào lúc nàng không biết có nên hô hấp cho hắn hay không thì Hoài Ngọc ho khan thành tiếng, phun ra vài ngụm nước.

Nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của Thẩm Gia, hắn sâu kín nói: “Sợ cái gì? Ta c.h.ế.t rồi nàng không vui sao? Nàng có thể đi tìm nam nhân mà nàng thích.”

“....”

Thẩm Gia tức giận vỗ n.g.ự.c hắn một cái, giận dữ đứng dậy.

Hoài Ngọc khoa trương kêu đau một tiếng, cũng đứng lên theo, nhưng rất nhanh lại ngã vào trong nước, đau đến kêu lên, lúc này là đau thật.

Thẩm Gia cho rằng hắn còn đang nói đùa, cả giận nói: “Đừng giả bộ có được hay không!”



“Không giả bộ.” Hoài Ngọc cẩn thận nâng chân phải lên, đau đến nhíu mày, “Chân của ta hình như gãy rồi.”

Thẩm Gia: “...”

Hoài Ngọc xắn ống quần lên, xem xét vị trí bị sưng, xác nhận mình bị gãy xương.

Dưới vách núi này là một mảnh núi rừng rậm rạp, chỉ có một cái đầm Bích Ba xuyên qua rừng, hắn cùng Thẩm Gia chính là bởi vì rơi vào trong đầm nước, mới phúc đại mệnh lớn không bị ngã chết, gãy một chân đã là vết thương nhẹ đến không thể nhẹ hơn.

“Làm sao bây giờ? Đau lắm sao?”

Thẩm Gia thất thần nhìn hắn, ngay vào lúc này, nàng lại hoàn toàn không có chủ ý nào.

Hoài Ngọc nói: “Không c.h.ế.t được người, đi, nhặt cho ta mấy nhánh cây.”

Thẩm Gia lập tức đứng dậy nhặt, lại nghe thấy Hoài Ngọc ở sau lưng nàng hô: “Đừng đi xa! Đứng ở chỗ ta thấy được.”

Thẩm Gia đáp ứng một tiếng, rất nhanh nhặt về mấy cành cây.

Hoài Ngọc đã đem vạt áo bào ngoài xé thành mấy sợi vải, sau đó hắn cắn một cây gậy gỗ, hai tay sờ soạng bắp chân của mình, sờ đến vị trí xương gãy, dứt khoát vặn một cái, Thẩm Gia đều nghe thấy tiếng xương cốt kẽo kẹt kinh khủng kia, sợ tới mức dời mắt đi, Hoài Ngọc lại toàn bộ quá trình sắc mặt không thay đổi, dùng cành cây đem xương cốt đã nối xong cố định lại, sau đó dùng vải buộc chặt.

“Đi thôi.”

Hoài Ngọc đưa một tay ra, Thẩm Gia theo bản năng cầm lấy, kéo hắn từ trên mặt đất lên, sau đó đỡ lấy hắn.

“Đi đâu?”

“Tùy tiện tìm một chỗ tránh mưa, cũng không thể qua đêm ở đây được.”



Hoài Ngọc nhặt cành cây to nhất làm gậy, đem toàn bộ trọng tâm đặt ở trên đùi trái, bởi vậy Thẩm Gia tuy rằng đỡ hắn, nhưng không có cảm thấy phải cố hết sức.

Hai người theo dòng sông đi xuống, Hoài Ngọc có lẽ là cảm thấy nhàm chán, vẫn tìm Thẩm Gia nói chuyện: “Thẩm Gia, ngươi vừa rồi vì sao nhắm mắt?”

“Cái gì nhắm mắt?”

Thẩm Gia cẩn thận dìu hắn, tận lực tránh tảng đá trên bãi sông, bởi vì sắc trời không sáng, nàng cần rất chuyên tâm mới có thể thấy rõ đường dưới chân.

“Lúc ta chỉnh xương chân, ngươi vì sao nhắm mắt?”

“Ta không có nhắm.”

“Ngươi có,” Hoài Ngọc hừ một tiếng, cười nói, “Ngươi không dám nhìn, bởi vì ngươi sợ ta đau chết, đúng không?”

Thẩm Gia không muốn để ý tới hắn.

Hoài Ngọc cũng không chịu buông tha, tiếp tục trêu chọc nàng: “Ta c.h.ế.t không phải rất tốt sao? Nàng liền thành quả phụ, Thẩm Gia, ta c.h.ế.t nàng sẽ khóc sao? Nàng sẽ vì ta thủ tiết mấy năm? Ba năm? Năm năm? Sẽ không phải chưa qua một năm liền gả cho người khác đó chứ? Nếu thật sự là như vậy, ta liền cùng Diêm vương gia nói không đầu thai, ta muốn hóa thành lệ quỷ tới tìm nàng, mỗi ngày nằm sấp dưới giường dọa nàng, nàng có sợ hay không?”

Thẩm Gia: “.......”

“Sao nàng không nói lời nào?” Hoài Ngọc hỏi.

Thẩm Gia cúi đầu, suốt đoạn đường không nói thêm lời nào.

Hoài Ngọc tò mò cúi đầu nhìn, hắn thế mà lại nhìn thấy nước mắt đang lăn dài trên mặt nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK