• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoài Ngọc mang theo Thẩm Gia tới chùa Báo Ân, hai người lên bảo tháp trong chùa, tòa bảo tháp này là do Thành Tổ năm xưa xây dựng, tháp cao chín tầng, trong ngoài tháp thiết lập một trăm bốn mươi sáu ngọn đèn dài, đỉnh tháp do ngói lưu ly trải thành, là kiến trúc cao nhất thành Kim Lăng, ngồi ở đỉnh tháp có thể quan sát cả tòa thành thị.

Hoài Ngọc ôm Thẩm Gia, leo lên đỉnh Lưu Ly, hai người sóng vai mà ngồi.

Thẩm Gia còn chưa hoàn hồn lại, nhìn độ cao dưới đỉnh tháp, tựa hồ ngã xuống sẽ ngã chết, có chút sợ hãi, nàng đã tới tháp Báo Ân, nhưng là lần đầu tiên leo cao như vậy.

“Ngươi đưa ta tới đây làm gì?”

“Xem pháo hoa.”

“Có pháo hoa à?”

Thẩm Gia nghi hoặc, nàng ở thành Kim Lăng bảy năm, chưa từng nghe nói Thượng Nguyên hôm nay sẽ b.ắ.n pháo hoa.

“Có.” Hoài Ngọc ngữ khí rất khẳng định, “Ta bảo bọn họ đốt.”

“……”

“Hẹn giờ Hợi, hai ta đến sớm, chờ một chút đi.”

Vừa rồi ở trên thuyền, hắn cũng không phải muốn đi gặp Lục Uyển Nhu, mà là đang vụng trộm tính toán canh giờ, sợ không theo kịp, lần đầu tiên làm loại chuyện này, khó tránh khỏi có chút khẩn trương, luôn sợ xảy ra các loại tình huống ngoài ý muốn, cuối cùng quả nhiên xảy ra tình huống.

Hoài Ngọc quay đầu nhìn Thẩm Gia, tim đập như nổi trống, ngón tay nhịn không được co giật, lòng bàn tay thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, may mà có bóng đêm yểm hộ, mặt đỏ không quá rõ ràng.

“Thẩm Gia, ta......”

Hoài Ngọc dừng lại một lát, tim đập đến cổ họng đến nơi, hắn sợ mình vừa mở miệng, trái tim sẽ nhảy ra, đành phải âm thầm điều chỉnh hô hấp một chút, mới tiếp tục nói: “Ta thích nàng.”

Thẩm Gia: “......”



Rốt cục nói ra miệng, tim Hoài Ngọc bình tĩnh trở lại, hắn nhìn Thẩm Gia, ánh mắt trước nay chưa từng nghiêm túc như vậy.

“Ta cũng không muốn ép buộc nàng phải thích ta, từ trước đêm nay, ta đã hạ quyết tâm rằng vô luận nàng thích ai, trái tim này của ta, đều là của nàng, mặc kệ nàng muốn vứt bỏ chơi đùa, hay là cái gì khác, đều tùy nàng. Nhưng... Nhưng vừa rồi ở sông Tần Hoài, nàng nói... nàng cũng thích ta, ta…”

Thẩm Gia: “......”

Hoài Ngọc nói xong, lại có chút kích động, nói năng lộn xộn, hắn nhanh chóng hít sâu một hơi, sau khi tim đập bình tĩnh lại, mới nói tiếp: “Châu Châu, ta rất vui, ta sống đến bây giờ, chưa có thời khắc nào hạnh phúc như vậy. Ta muốn nói...... Ta muốn nói, nếu như nàng cũng có ý với ta, vậy chúng ta chính là vợ chồng, không phải loại vợ chồng trên dãnh nghĩa, mà là vợ chồng chân chính. Nếu...... Nếu như nàng nguyện ý, cả đời này của ta, không có gì không thể vì nàng mà làm, nàng chỉ cần nói một câu, ta chắc chắn sẽ vì nàng lên trời xuống biển, vì nàng mà c.h.ế.t cũng có thể.”

Thẩm Gia: “......”

Hoài Ngọc nói tới đây, mới phát hiện sự trầm mặc dị thường của người đối diện, hắn bắt đầu bất an nghiêm trọng, cẩn thận hỏi: “Ta nói nhiều như vậy, nàng có gì muốn nói không?”

Thẩm Gia: “!!!”

Thẩm Gia “A” to một tiếng, chỉ vào hắn nhảy dựng lên.

Hoài Ngọc sợ nàng ngã xuống, vội vàng giữ chặt lấy, thầm nghĩ đây là phản ứng gì.

Thẩm Gia kêu lên: “Ta biết ngươi có chỗ nào không đúng! Ngọc bội của ngươi đâu? Ngọc bội của ngươi không thấy rồi!”

Hoài Ngọc: “Nàng đừng nóng vội, ta......”

“Sao có thể không vội?!”

Biểu tình của Thẩm Gia quả thực giống như trời sập, xong rồi xong rồi! Ngọc bội biến mất rồi! Ngọc bội này chính là vật mà hắn cầm chặt trong tay ngay khi sinh ra, từ nhỏ đã luôn đeo bên người, như vật bất ly thân rồi, vậy mà lúc này lại không thấy! Đây chính là chuyện còn nghiêm trọng hơn cả trời sập, Thánh Thượng sẽ g.i.ế.c bọn họ đi!

Thẩm Gia thở dài một hơi: “Ngươi cẩn thận ngẫm lại, ngươi bỏ nó ở đâu rồi? Lúc ra cửa có đeo không? Hình như không đeo! Trời ạ! ta không nhớ rõ!”

Hoài Ngọc nói: “Nàng bình tĩnh một chút, nghe ta nói......”



Thẩm Gia ôm đầu gấp đến độ xoay quanh: “Làm sao bây giờ? Rơi ở đâu? Không phải rơi ở trong sông Tần Hoài chứ? Chúng ta mau đi xuống, dọc đường tìm xem, tháp này làm sao xuống a? Hoài Ngọc! Xong đời rồi!”

Hoài Ngọc không thể nhịn được nữa, rốt cục rống ra một câu: “Không mất!”

Thẩm Gia sững sờ nhìn hắn.

Hoài Ngọc từ trong n.g.ự.c móc ra hai cái ngọc bội, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Ở chỗ này.”

Dây chuyền ngọc được xâu bằng dây đỏ, được điêu khắc thành hình bươm bướm, dưới bóng đêm lưu động ánh sáng ôn nhuận, chính là do ngọc bội chi dương của hắn cắt lại mà thành.

Thẩm Gia khiếp sợ đến hoàn toàn nói không ra lời, nói: “Ngươi......”

“Quà sinh nhật tặng nàng, thích không? Nhưng mà, dù nàng có không thích cũng không thể sửa lại nữa rồi.”

Hoài Ngọc xốc áo choàng của nàng lên, đem ngọc buộc ở trên lưng nàng, sau đó cũng buộc lại cho mình.

Thần sắc Thẩm Gia phức tạp, trong lòng tự nhủ đây hình như không phải là chuyện có thích hay không.

“Cái này...... Có thể sao? Thánh thượng biết thì làm sao bây giờ?”

Hoài Ngọc lơ đễnh: “Đây là ngọc bội của ta, xử trí nó thế nào, do ta định đoạt.”

Hắn kéo Thẩm Gia ngồi xuống lần nữa, oán giận nói: “Nàng cũng quá nóng vội, kế hoạch đều bị nàng làm rối loạn hết cả, ta vốn định xem pháo hoa xong sẽ cho nàng.”

Sắc mặt Thẩm Gia đỏ bừng, quanh co nói: “Ta...... ta không biết a......”

“Ta có thể hôn nàng không?” Hoài Ngọc đột nhiên ngắt lời, hỏi.

“Cái, cái gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK