• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Gia bận rộn không ngừng, chẳng biết xấu hổ nói: “Chúng ta làm lại một lần đi? Có lẽ lúc này có thể mang thai, ta suy nghĩ một chút, vẫn là muốn có một đứa bé.”

“……”

“Không được!”

Hoài Ngọc tức giận đẩy tay nàng ra, coi hắn là cái gì thế?!

Thẩm Gia truy vấn: “Vì sao không được?”

Hoài Ngọc nói: “Ta mệt mỏi!”

Thẩm Gia cẩn thận liếc mắt nhìn chỗ đó một cái, nói: “Không mệt a, cái này không đứng lên sao?”

“……”

Hoài Ngọc quả thực bị nàng phiền chết, nghiêng người đưa lưng về phía nàng: “Ta không có khí lực, ta muốn ngủ!”

Thẩm Gia ghé vào trên lưng hắn, nhỏ giọng nói với lỗ tai hắn: “Không cần chàng xuất lực, ta tự mình làm.”

Hoài Ngọc lúc này mới quay đầu đánh giá nàng một cái, thỏa hiệp: “Được rồi.”

Hắn chủ động mở tay chân ra, Thẩm Gia vui sướng bò lên, tự cung tự cấp nửa phút, không còn khí lực, ai ai kêu to mệt mỏi, bị Hoài Ngọc ‘tự xưng không có khí lực’ xoay người đè ở phía dưới.

Từ sau lần này, Thẩm Gia liền tẩu hỏa nhập ma, cả ngày lôi kéo Hoài Ngọc làm chuyện kia, khiến cho Hoài Ngọc thấy nàng liền trốn đi, hắn không phải không muốn làm, nếu Thẩm Gia là vì cầu hoan, hắn có một ngàn loại biện pháp làm nàng hài lòng, nếu mục đích mây mưa của nàng là vì chuẩn bị mang thai, Hoài Ngọc chắc chắn không dậy nổi.

“Tổ tông, ta cầu nàng tha cho ta đi! Suốt ngày giam ta trong phòng, nàng để cho người bên ngoài nhìn ta như thế nào? Lần trước Đàm Tử Du thấy còn chê cười ta!”

Lại một lần nữa Hoài Ngọc bị Thẩm Gia mạnh mẽ kéo vào khoang thuyền, cuối cùng bộc phát.

Thẩm Gia a một tiếng, ngây thơ nói: “Nhưng chúng ta trước kia không phải cũng như vậy sao?”

Hoài Ngọc mặc xong tay áo bị nàng kéo xuống một nửa, nghiêm mặt nói: “Trước kia là trước kia, ta hiện tại cảm thấy chúng ta nên cấm dục, cái gọi là dục trọng thương thân, sắc tức là không, không tức là sắc, phu nhân, chúng ta nên có chừng mực, không thể trầm mê với niềm vui khuê phòng.”

Thẩm Gia bị hắn giáo huấn có chút xấu hổ, thầm nghĩ gần đây hình như mình có chút sốt ruột, sờ sờ chóp mũi: “Được rồi.”

Hoài Ngọc nói: “Gần đến Hoài An rồi, ta dẫn nàng vào thành đi dạo nhé?”

“Thôi khỏi.”

Thẩm Gia mất hết hứng thú khoát tay áo.

Dọc theo đường đi, phàm là đi qua thành trấn tương đối lớn, quan viên địa phương đều sẽ mở tiệc chiêu đãi, Thẩm Gia làm vương phi, tự nhiên cũng phải tham dự, nhưng nàng rất không kiên nhẫn loại quan hệ đi tới đi lui này, không bằng ở trên thuyền không đi xuống thì tốt hơn.

Hoài Ngọc nghe xong, cũng không miễn cưỡng nàng: “Vậy tối nay ta về, mang đồ ăn khuya cho nàng.”



Sau khi Hoài Ngọc xuống thuyền, Thẩm Gia ở trong khoang thuyền, cảm thấy nhàm chán, liền gọi Tân Di và Đỗ Nhược vào nói chuyện.

Thấy Đỗ Nhược, nàng lấy làm kinh hãi: “Sao ngươi béo thế?”

Đỗ Nhược mới lên mười, đang tuổi ăn tuổi lớn, trên mặt mập mạp, nét trẻ con vẫn còn, giờ lại tròn thêm một vòng.

Tân Di cười liếc nàng một cái: “Quan Triều mỗi ngày mang theo đồ ăn ngon đến cho nàng ăn, sao có thể không béo?”

Đỗ Nhược thành thật nói: “Tiểu thư, đã lâu không gặp người, Quan Triều huynh nói người và Vương gia chơi trong khoang thuyền, hai người chơi cái gì?”

Thẩm Gia: “......”

Tân Di: “......”

Thẩm Gia tự động bỏ qua vấn đề khiến người ta xấu hổ này của Đỗ Nhược, như có điều suy nghĩ nói với Tân Di: “Ta cảm thấy Hoài Ngọc không yêu ta nữa.”

“……”

Tân Di miễn cưỡng mỉm cười: “Sao Vương phi lại nói vậy?”

Thẩm Gia sầu não nói: “Hắn hiện tại cũng không cùng ta cái kia, mặc dù hắn trước kia rất thích.”

Đỗ Nhược hỏi: “Cái kia là cái nào?”

“Vương gia đối với ngài tình thâm ý trọng đâu rồi, mới vừa xuống thuyền còn nghe hắn nói, muốn cho ngài mang cái gì mà món ăn nổi tiếng của Hoài Dương. Ở trong khoang thuyền lâu, dễ dàng miên man suy nghĩ, Vương phi, bên ngoài cảnh trí cũng đẹp, không bằng lên boong thuyền giải sầu đi?”

Thẩm Gia vừa nghe, nàng nói cũng có lý, liền đứng dậy ra khỏi khoang thuyền, đi đến boong tàu.

Thuyền neo đậu ở bến tàu Hoài An vào chạng vạng tối, hoàng hôn đang buông xuống, phản chiếu ánh sáng lung linh lên mặt nước, trên bờ đê trồng liễu rủ, theo gió nhẹ phất, hương hoa ngào ngạt.

Thẩm Như khoác một chiếc áo choàng trắng như tuyết, đứng ở mạn thuyền, ngơ ngác cúi đầu nhìn mặt nước.

Hỉ Nhi bên cạnh vẻ mặt đau khổ khuyên nhủ: “Phu nhân, trở về đi, đầu thuyền gió lớn, thân thể ngài vừa hồi phục, lại mang thai hài tử, chịu không nổi gió to đâu.”

Giọng Thẩm Như nhẹ như bay: “Hỉ Nhi, ngươi không nên đi theo ta.”

Hỉ Nhi nói: “Nô tỳ cam tâm tình nguyện, ta từ nhỏ đã bị cha mẹ bán vào Đông phủ, nhận hết ánh mắt lạnh lùng khi dễ, chưa từng có ai tốt như phu nhân đối với ta.”

Thẩm Như quay đầu, nắm tay nàng: “Ngươi yên tâm, trước khi ta chết, nhất định sẽ tìm cho ngươi một nơi tốt.”

Hỉ Nhi sợ tới mức không ngậm miệng lại được, thầm nghĩ dọc theo đường đi, đụng phải những bãi sông hiểm trở kia, phu nhân sẽ đi trên boong tàu, thất hồn lạc phách nhìn chằm chằm mặt nước, quả nhiên là có điều suy nghĩ.

Hỉ Nhi vừa định nói chuyện, phía sau liền truyền đến một thanh âm.

“Hai người làm gì ở đây?”

Thẩm Gia chạy tới, lòng còn sợ hãi nhìn Thẩm Như: “Ngươi không phải là lại muốn nhảy xuống nước đó chứ?”



Nâng vẫn còn ám ảnh sự kiện rơi xuống nước lần trước, nhìn thấy Thẩm Như đứng bên bờ liền sợ hãi, luôn cảm giác nàng ta sẽ nhảy xuống.

Thẩm Như còn chưa mở miệng trả lời, Hỉ Nhi liền quỳ xuống, níu lấy làn váy Thẩm Gia khóc ròng nói: “Tôn tiểu thư, cầu xin người cứu phu nhân nhà ta!”

*

Trong khoang thuyền, Hỉ Nhi quỳ trên mặt đất, khóc đến mặt đầy nước mắt: “Trần cô gia, thật sự là ác quỷ, ngày thường hơi không như ý, liền nổi trận lôi đình, đem phu nhân - một tiểu thư xuất thân tướng phủ như heo chó đối đãi, động một chút đánh chửi, tùy ý lăng nhục, Tôn tiểu thư mời xem…”

Đầu gối nàng di chuyển tới, vén ống tay áo Thẩm Như lên, chỉ thấy trên cánh tay gầy yếu tái nhợt kia, chằng chịt vết thương, bầm tím, vết bỏng, thậm chí còn có dấu răng.

Thẩm Gia cùng Tân Di, Đỗ Nhược hít ngược một hơi khí lạnh.

Hỉ Nhi lại kéo cổ áo Thẩm Như xuống, đầu vai gầy trơ xương, vết thương cũ mới từ bả vai lan tràn tới ngực, dấu răng càng thêm rõ ràng, có chút đã phai nhạt, lưu lại dấu vết sâu như vậy, có thể thấy được lúc ấy cắn nặng bao nhiêu, nàng không chỉ bị đánh, còn bị ngược đãi.

Mấy người trong khoang thuyền đều nhìn đến giật mình, hoặc thán phục, hoặc tức giận, hoặc thương hại, duy chỉ có Thẩm Như nhìn qua như đó là chuyện không liên quan đến mình, ngồi ở trên ghế, giống như tượng đất điêu khắc gỗ, không hề có phản ứng.

Thẩm Gia đập bàn đứng lên, phẫn nộ đi tới trước mặt nàng, chất vấn: “Ngươi vì sao không nói?! Vì sao phải cố gắng chịu đựng? Cho dù ngươi không muốn nói cho ta biết, vì sao không nói cho Thẩm Như Hải, để hắn thay ngươi làm chủ?”

Thẩm Như nhướng mí mắt, thản nhiên nhìn nàng: “Muội cho rằng ta chưa nói sao?”

“Cái gì?”

“Vào ngày đầu tiên sau khi bị bạo hành, ta đã nói, nhưng muội có biết, cha nói gì với ta không?”

Thẩm Như cười rộ lên, cười đến bi thương: “Ông ấy nói, [Duẫn Nam không phải người như vậy], người gả cho hắn là ta, người bị đánh cũng là ta, nhưng ông ấy lại nói, học trò của ông ấy không phải là người như vậy. Muội muội tốt, muội còn không biết cha chúng ta là người như thế nào sao? Thể diện trong lòng ông ấy lớn hơn trời, ngay cả con gái ruột cũng không bằng.”

Thẩm Gia trầm mặc.

Không ai hiểu rõ thái độ làm người của Thẩm Như Hải hơn nàng, một ngụy quân tử cực độ vì tư lợi, dối trá, giả đạo học, không háo sắc nhưng lại hám lợi, tham lam cái "danh", con đường làm quan và thanh danh quan trọng hơn bất cứ thứ gì, cho dù Thẩm Như chứng minh Trần Thích quả thật đánh nàng, ông ta cũng sẽ không làm gì, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, ngược lại ông ta sẽ khuyên Thẩm Như trở về sống thật tốt với Trần Thích, làm một hiền thê tam tòng tứ đức.

“Cho nên ngươi muốn tìm chết? Lần đó cũng là cố ý nhảy xuống nước?”

Thẩm Như lẩm bẩm: “Nghe người ta nói, đó là cách c.h.ế.t không thống khổ nhất.”

“Vậy ngươi nghĩ sai rồi.” Thẩm Gia tùy tiện nói, “Chết đuối là thống khổ nhất, sau khi c.h.ế.t t.h.i t.h.ể còn phải ở lại trong nước ngâm phồng lên, vớt lên cũng khó coi, tội gì phải thế? Uống thuốc độc còn đỡ hơn, đi tìm đại phu phối độc dược uống không thống khổ, một liều thuốc đi xuống liền thăng thiên......”

Thẩm Gia nói tới đây, mạnh mẽ dừng lại, bỗng nhiên phản ứng lại, sao mình lại dạy cho Thẩm Như biện pháp để c.h.ế.t chứ. Nàng hẳn là khuyên nhủ Thẩm Như sống sót mới đúng.

Sắc mặt Thẩm Như trắng bệch, cười khổ nói: “Đều giống nhau, ta chỉ cầu c.h.ế.t nhanh.”

Thẩm Gia hỏi nàng: “Ngươi nhất định phải chết?”

Thẩm Như không trực tiếp trả lời, mà hỏi ngược lại: “Muội có biết cảm giác sống cả đời với người mình không thích là như thế nào không? Muội muội, mỗi giờ mỗi phút ta đều cảm thấy nghẹt thở, cuộc sống như một cái lồng, ta bị nhốt bốn phía đều là tường cao, đi thế nào cũng không thoát ra được, có lẽ chỉ có cái c.h.ế.t mới có thể khiến ta thực sự được giải thoát.”

Thẩm Gia trầm ngâm một lát, nói: “Được, vậy ngươi đi c.h.ế.t đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK