“Mùi vị không tệ.” Giọng của Hoàng Phủ Tử Y có chút khàn, giọng điệu lại có chút đùa giỡn, giống hệt như những người phụ nữ xấu ăn xong lau sạch, còn phải trêu đùa đối phương nữa, thật là không giống người tốt chút nào.
Cả người của Sở Ngao Dư cứng đơ, mặt đỏ ửng, bộ não đã loạn thành bột nhão, căn bản là không biết nên phản ứng như thế nào, sau một hồi lâu, chợt có một cách nghĩ: Tử Y, chính là kiếp số của anh!
“Em, sao em lại hôn anh?” Khi lần đầu tiên bị hôn ở trên xe, anh tưởng là ảo giác của mình, nhu nhược mà lựa chọn trốn tránh; tiếp theo là đến lúc Tử Y nói trong điện thoại là thích anh, anh cũng tưởng là ảo giác của mình, đồng thời cũng nhu nhược mà lựa chọn trốn tránh.
Chỉ là lần này, Tử Y nhiệt tình như lửa vậy, thân mật đến nỗi khiến tim của người ta đập nhanh, cảm giác chân thật như thế, làm sao anh có thể tiếp tục trốn tránh.
“Anh đoán thử xem?” Hoàng Phủ Tử Y vô cùng tồi tệ mà hỏi ngược lại, chẳng có ý cho Sở Ngao Dư một cái đáp án.
Trong lòng của Sở Ngao Dư, đồng thời tồn tại sự vui mừng và rầu rĩ, mong đợi và khủng hoảng, hỏi ra câu đó, đã lấy hết dũng khí của anh, kêu anh đoán đáp án, anh dám đoán, nhưng không có dũng khí nói ra sự suy đoán của mình!
Lẽ nào Tử Y thích anh thật? Có lẽ đây là đáp án mà Sở Ngao Dư muốn đoán ra nhất, nhưng cũng là đáp án mà anh không dám đoán ra nhất, dù sao đối với anh mà nói, Tử Y không thích anh cũng không sao, dù sao ở trong lòng của anh, Tử Y vốn tồn tại ở trên cao, là trụ cột tinh thần của anh, là nơi chốn tình yêu của anh, anh có thể đuổi theo, có thể hướng tới, có thể mọi tình cảm đặt lên người của Tử Y, nhưng không được kỳ vọng quá mức, bởi vì anh vốn không có tư cách kỳ vọng!
Anh sẽ chết! Anh sẽ chết rất sớm! Cơ thể tàn tạ như vậy, còn có tư cách gì kỳ vọng sự yêu thích của Tử Y!
Cho nên, nếu như Tử Y thích anh thật, mới là sự đau khổ nhất của anh, muốn đáp lại, nhưng không có cách nào đáp lại, rõ ràng là yêu thương nhau, nhưng không thể ở bên nhau, thậm chí còn không thể tình yêu thương đó biểu hiện ra ngoài, vả lại còn phải nhịn đau mà từ chối, còn có chuyện gì đau khổ hơn chuyện này không?
“Tử Y ……” Giọng của Sở Ngao Dư có chút run run mà gọi Hoàng Phủ Tử Y, biểu cảm đang vô cùng chịu đựng, dưới đáy mắt lại là sự bi ai và đau khổ vô tận.
“En?” Hoàng Phủ Tử Y bật ra một âm mũi, lùi nhẹ về phía sau, chừa lại một khoảng cách đủ để hai người nói chuyện.
Sở Ngao Dư muốn nói với Hoàng Phủ Tử Y, đừng làm chuyện khiến anh hiểu lầm, đừng đùa giỡn với mình, đừng xem tình cảm như là trò chơi; Cũng muốn nói với Tử Y, họ sẽ không có tương lai, dù cho anh căn bản cũng không biết Tử Y có ý đó không!
Nhưng những lời này, anh đều không thể nói ra miệng, cuối cùng chỉ có thể giãy giụa mà nói: “Thời gian không còn sớm nữa, em nghỉ sớm đi, anh đi đây.”
Trốn vậy, hỏi rõ rồi thì thế nào, dù sao cũng không có kết quả tốt, bất luận là tình cảm của Tử Y đối với anh như thế nào, hai người nhiều nhất cũng là ở quan hệ tình bạn, nếu đã như vậy, cũng không cần phải làm rõ nữa.
Lần thứ hai Sở Ngao Dư muốn rời khỏi, lần này Hoàng Phủ Tử Y không hề ngăn cản, chỉ là nói với giọng điệu nhè nhẹ: “Chỉ cần anh đồng ý, chúng ta có thể ở bên nhau.”
Đùng một tiếng, Sở Ngao Dư cảm thấy cả thế giới lắc lư một cái, dù cho anh đang ngồi, cũng có chút không vững, rất là muốn đảo đảo một cái, cũng chính vào lúc này, trên mặt của anh cũng lóe qua thần sắc như vui như buồn, đó là biểu hiện của vui mừng và tuyệt vọng, là lúc hạnh phúc nhất, cảm nhận được mùi vị đau khổ nhất.
“Anh ……” Anh gì đây? Có lẽ cả Sở Ngao Dư, cũng không rõ là mình nên nói cái gì.