Sở Ngao Dư lo lắng và căng thẳng bao nhiêu thì Hoàng Phủ Tử Y lại vững vàng bấy nhiêu, chẳng những không an ủi, ngược lại còn trêu rằng: “Người đi gặp phụ huynh là em chứ không phải anh, anh khẩn trương như vậy để làm gì?”
Sở Ngao Dư bặm môi, có chút cảm thấy oan ức đến thế, khẩn trương đến thế để làm gì, đương nhiên là lo lắng sở Tử Y chịu uất ức rồi!
“Anh không căng thẳng là đươc rồi.” Tử Y luôn bình tĩnh như thế, giống như chẳng có việc gì làm khó được cô, trong chốc lát khiến anh nảy sinh suy nghĩ,nếu như Tử Y có thể vì anh mà hồi hộp khẩn trương một chút thì tốt biết bao nhiêu.
Hoàng Phủ Tử Y nhìn dáng vẻ Sở Ngao Dư như cô con dâu như thế nên nhịn cười không được cảm thấy rất vui, chẳng biết bắt đầu từ khi nào, người đàn ông luôn tỏ ra lạnh lùng như thế,nhưng cô lại được nhìn thấy rất nhiều biểu cảm khác nhau ở anh khi ở bên cô, tính ra cũng khá thú vị.
Đại Sở Trang Viên là nơi ở lâu nay của Sở gia, dựa theo lí mà nói, ông chủ Sở đáng lí ra phải ở trong đây, nhưng ông chủ Sở đã nghỉ hưu, nhà nước cũng sắp xếp nơi ở cho họ, nơi được bảo vệ hết sức nghiêm mật, với lại xung quanh toàn những thành phần lãnh đạo, cho nên ông chủ Sở luôn không về, nhưng lần này là vì nhìn mặt cô con dâu, mới đến Đại Sở Trang Viên.
Bởi vì phụ trách kinh doanh ở nước ngoài nên cha mẹ của Sở Ngao Dư luôn phải đi khắp nước, lâu lắm mới được về một lần, và lần về này chủ yếu cũng bởi vì Hoàng Phủ Tử Y, cho nên khi Hoàng Phủ Tử Y đến, là đã thấy cả nhà bốn người đang đợi ở đại sảnh, chỉ vì màn chào đón long trọng này.
“Tử Y, đây là Ông nội của anh, Cha, Mẹ và Em trai anh.” Sở Ngao Dư giới thiệu trước với Hoàng Phủ Tử Y, sau đó quay qua nói với người nhà rằng: Dạ đây là Hoàng Phủ Tử Y.”
Sở Ngao Dư nhìn ánh mắt của người nhà hết sức nghiêm nghị, thậm chí còn có một chút cảnh giác và phòng hờ, khiến một số người lớn tuổi của gia đình họ Sở cảm thấy khó chịu, thằng nhóc này vốn là có vợ thì quên mẹ rồi, họ vốn là xem xem cháu dâu (con dâu) có cần phải đề phòng họ đến vậy không?
“Ông chủ Sở, ông Sở, bà Sở, còn có em trai, mạo muội đến làm phiền có gì sai xót xin bỏ qua.” Hoàng Phủ Tử Y chọn cách xưng hô chính thức, đồng thời còn mang đến một phần quà, quà là bộ pha trà cho ông chủ Sở, ngài Sở là bộ cờ tướng, Sở phu nhân là một chiếc khăn, quà của em trai là một bộ biến hình kim cang, là những món quá bình thường, không quá quý giá hay đặc biệt.
Người nhà họ Sở vốn không khước từ những món quà ấy, cả nhà đón nhận vui vẻ.
“Tử Y khách sáo rồi, dì kêu con bằng Tử Y thì con nên gọi ta là dì là được?” Người mở miệng nói trước là mẹ của Sở Ngao Dư, Doãn Nhiễm, thật ra tính cách của Doãn Nhiễm là một người khá lạnh lùng, chỉ là con vì con trai bà vất vả mới đưa bạn gái về ra mắt, nên bà cũng không thể biểu hiện lạnh lùng được, nhưng không ngờ rằng, người mà con trai bà chọn lại còn lạnh lùng hơn cả bà ấy.
“Dì ơi.” Hoàng Phủ Tử Y từ tốn dịu dàng, vốn chẳng có ý định từ chối, thái độ của cô ta vốn tùy vào thái độ của đối phương mà thay đổi, ai đối xử tốt với cô thì cô sẽ đối xử tốt ngược lại.
“Cô bé này khá thú vị nhỉ, nếu như cùng sống với Sở Ngao Dư rồi, dự định khi nào sẽ kết hôn đây?” Giọng ông chủ Sở ôn hòa, nhưng lời nói ra như viên đạn thiếu tí nữa khiến Sở Ngao Dư choáng váng.