"Mới bị ăn thức ăn cho chó, giờ lại bị quyến rũ, cuộc sống đi theo bệ hạ quả thật phong phú!"
"Thú cưng của bệ hạ tên là Tiểu Ngao Ô sao? Thật dễ thương!"
"Bệ hạ có Tiểu Ngao Ô, Sở tiên sinh có ghen không á?"
"Hỏi một chút, ở trong lòng bệ hạ, Sở tiên sinh với Tiểu Ngao Ô ai quan trọng hơn?"
"Đặc biệt nhớ tới bóng ma trong lòng Sở chính cung, có lẽ sẽ cảm thấy bị thất sủng đó!"
"Ai da, Sở chính cung quả thật đáng thương, vừa mới có danh phận đã bị yêu tinh đoạt mất ân sủng, có khi nào vào lãnh cung không?"
"Bệ hạ lăng nhăng quá, vừa có Sở chính cung mà còn đi tìm yêu tinh, sau này coi chừng gặp báo ứng!"
Cùng lúc đó Sở Ngao Dư vừa về đến nhà, nhìn thấy bài đăng này, trong lòng đương nhiên không bỏ qua những bình luận đó, trong nháy mắt sắc mặt đen thui!
Sở Ngao Dư cau mày, từ khi nào mình trôi lạc tới mức phải tranh sủng với một con thú cung? Sau đó suy nghĩ một chút thì lại buồn cười, trong lúc quét mắt sang tay mình, chiếc nhẫn trên tay đập vào mắt, đúng là một giấc mộng đẹp, khiến người khác không muốn tỉnh lại.
Nếu như cầu hôn thật thì tốt biết mấy, nếu như cơ thể mình bình thường thì tốt biết mấy, trong đáy lòng Sở Ngao Dư không nhịn được than thở, nhưng rất nhanh chóng tỉnh táo lại, khoảng thời gian này có thể sống chung với Tử Y, anh nên thỏa mãn mới đúng.
Hoàng Phủ Tử Y cầu hôn Sở Ngao Dư, từ khóa tìm kiếm đứng đầu trong ngày hôm nay, cả buổi tối mọi người đều bàn luận về vấn đề này, cho đến sáng sớm thứ hai, các báo giải trí và tin tức truyền thống đều đăng về chuyện này, nhất là chuyện Hoàng Phủ Tử Y tự mình cầu hôn, vẫn còn rất nhiều người không tin nổi.
Mà sau màn cầu hôn tối qua, điện thoại của Hoàng Phủ Tử Y và Sở Ngao Dư muốn vỡ nát, người nhà, bạn bè, phóng viên đều quấy rầy.
Hoàng Phủ Tử Y không biết làm thế nào đành đưa điện thoại cho trợ lý của mình, bản thân thì ngồi đọc sách trên ghế salon, cô chỉ có hai ngày để nghỉ ngơi.
"Cô chủ, có một người tự xưng là em họ của cô gọi tới, tên là Vân Phiêu Phiêu, hy vọng có thể gặp cô, cô thấy sao?" Sáng sớm Tiểu Đinh nhận được điện thoại, đã bận đến sứt đầu mẻ trán, cũng không hiểu được những người này tìm số điện thoại ở đâu, mấy cái trò ân cần nịnh nọt kia, vừa nhìn đã biết là báo lá cải tìm tới, còn dám nói là họ hàng của cô chủ, cô còn cảm thấy nếu nói là kẻ thù của cô chủ thì đúng hơn!
Vân Phiêu Phiêu? Nghe thấy ba chữ này, Hoàng Phủ Tử Y chợt ngồi dậy, không tự chủ nghĩ tới cuộc sống trước kia, cô vẫn đang bận kiếm tiền, vậy mà quên mất những tiện nhân này!
Vân Phiêu Phiêu, Mã Bỉnh Thừa, còn có Lô Á Viên nữa, đây là những người đã hại chết cô, ban đầu cô không muốn hành động, nhưng nếu Vân Phiêu Phiêu đã tự mình tìm tới, cô không làm gì thì thật có lỗi với bản thân!