"Đó là Hoàng Phủ Tử Y? Người đi cùng sao lại ngồi trên xe lăn?" Nghi hoặc xuất hiện trong lòng của rất nhiều người, mãi đến khi một nhà báo nào đó có thâm niên trong lĩnh vực tài chính kinh tế nhớ được liền nói toạc ra.
"A, Sở Ngao Dư, đó là Sở Ngao Dư, anh ta vậy mà cũng tham gia buổi đấu giá, lại còn không mang mặt nạ, bạn gái anh ta là ai vậy, sao tôi chưa từng thấy?”
Đứng trước cửa hội trường có rất nhiều phóng viên, có phóng viên giải trí, cũng có phóng viên mảng tài chính kinh tế, giữa hai bên vẫn còn có chút khác biệt, giống như phóng viên giải trí phần lớn đều biết Hoàng Phủ Tử Y, mà phóng viên tài chính kinh tế lại không hiểu ra sao, dựa vào người bên cạnh phổ cập ngoài phổ cập một chút, mọi người bù đắp cho nhau, sau cùng mới xác định thân phận của hai người này.
Trước đó đã có sự tương tác lẫn nhau qua Weibo, sau lại có tin tức bát quái của phóng viên, bây giờ lại công khai cùng nhau đi tham gia buổi đấu giá từ thiện, Sở Ngao Dư và Hoàng Phủ Tử Y xem như triệt để xác nhận tin đồn thân mật. Mà Sở Ngao Dư cũng vì vậy mà từ hậu trường đi về phía trước, bị mọi người nhìn rõ, mà Sở Ngao Dư là người tàn tật, đồng thời trên mặt lại có chút khiếm khuyết, cũng đã trở thành tiêu điểm đàm luận của mọi người.
Vào lúc đám phóng viên cảm thấy đào được tin tức động trời này, lại lo lắng nên viết như thế nào, Hoàng Phủ Tử Y và Sở Ngao Dư đã đi vào hội trường, lại một lần nữa làm kinh diễm mọi người, sau đó được bồi bàn dẫn lên vị trí đầu tiên, ngồi cùng bàn còn có ba người, đều dùng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên mà nhìn bọn họ.
"Sở thiếu, anh cũng tới đây sao, mặt trời hôm nay mọc ở phía tây rồi hả?" Giọng điệu hoàn toàn trêu chọc, xem ra cũng là người nói nhiều, mà ánh mắt người này cũng không thành thật, ánh mắt đảo đi đảo lại giữ Sở Ngao Dư cùng Hoàng Phủ Tử Y, giống như là đang nhìn cái gì đó vô cùng hiếm lạ.
"Đúng vậy, thật sự là khó có được, không nghĩ tới ở chỗ này có thể nhìn thấy Sở thiếu." Một người khác mở miệng, mang theo cảm giác hào hoa phong nhã, thoạt nhìn không có cái gì không đúng, nhưng bạn gái bên cạnh anh ta, bên trong ánh mắt mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu, đồng thời còn nhìn vết sẹo ở đầu lông mày của Sở Ngao Dư rồi nhíu mày, khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.
"Hạnh ngộ*." (May mắn được gặp gỡ) Sở Ngao Dư nhìn hai người đàn ông vừa mở miệng một cái, sau đó liền dùng hai chữ cắt đứt luôn cuộc nói chuyện của hai người kia, còn về phần người phụ nữ còn lại kia, ngay cả nhìn anh cũng không nhìn, trực tiếp không thèm để ý đến.
Tại kiểu đấu giá như thế này, phần lớn những người có thể được sắp xếp ngồi cùng một chỗ đều có thân phận tương đương, giống như hai người ngồi cùng bàn này, đều là những công tử nổi tiếng ở thành phố Bắc Kinh, hơn nữa còn là loại nắm giữ thực quyền, xác định là người thừa kế của gia tộc, cùng với Sở Ngao Dư hoàn toàn nắm giữ thực quyền, liền xem như kém hơn một chút, cũng không nhiều lắm.
"Ha ha, Sở thiếu vẫn kiệm lời ít nói như thế, không giới thiệu một chút cho chúng tôi biết vị tiểu thư xinh đẹp này sao?" Người nói nhiều kia mở miệng lần nữa, còn nháy mắt với Hoàng Phủ Tử Y, mặc dù không dẫn theo bạn gái đến, nhưng nhìn so với vị kia còn có vẻ phong lưu hơn.
"Cận Hưởng." Sở Ngao Dư nhìn về phía người kia, trong giọng nói mang theo một tia hết sức không vui.
Cận Hưởng, con trai độc nhất nhà họ Cận, một vị công tử phong lưu thành tính, chỉ là người này tuy phong lưu, nhưng lại chỉ trong âm thầm, bên ngoài tuy nói nhiều một chút, nhưng cũng rất chú ý ảnh hưởng, những việc làm ra bên ngoài cũng rất khá, công là công, tư là tư, có khả năng cũng thả xuống được, nhìn như đa tình nhưng lại là vô tình nhất.
"Ôi, tức giận, bảo anh giới thiệu anh liền tức giận, anh thật đúng là không hài hước, tôi không hỏi nữa có được hay không?" Cận Hưởng liếc mắt nhìn, lại hết sức thức thời từ bỏ truy vấn, nhưng trong lòng lại rất muốn biết.
Giống như là mặt nạ trên mặt Sở Ngao Dư, tại sao lại không đeo nữa?Có điều ngược lại nhìn lại càng thuận mắt hơn một chút, coi như đầu lông mày còn có vết sẹo, nhưng cũng lộ ra hương vị đàn ông, làm anh cảm thấy ghen tỵ