_____________
Lam U Niệm dẫn đám người Trương Lâm vào thành Lạc Nhật, bởi vì khoảng cách giữa tòa thành này quá xa kinh thành phồn thịnh cho nên vẫn luôn mang dáng vẻ xa xưa kèm theo chút cảm giác mông lung, lúc trước xây dựng Vô Tình các ở thành Lạc Nhật là vì muốn bảo vệ Y Cốc, bảo vệ người nhà.
Trong rừng sâu núi thẳm, cổ mộc che trời, che lấp thời gian. Vì khu rừng kia nhìn quá âm trâm đáng sợ lại thần bí khó lường, hơn nữa theo cách nói của dân bản xứ có rất ít người dám vào khu rừng này, dù có vào cũng không thấy đi ra. Nguyên nhân chính khiến mảnh đất này ngăn cách cùng bên ngoài vì bên trong rừng rậm là đầm lầy. Hắc Ám Sâm Lâm âm trầm khủng bố, bên ngoài có cực ít người dám tiến vào. Ngẫu nhiên cũng sẽ có người to gan xông vào, có điều cuối cùng lại bị đầm lầy ngăn cản. Xuất phát từ bản năng sống còn nên mọi người sẽ không đến, dần dần không bao giờ đặt chân đến nữa.
Lam U Niệm dẫn mọi người vào Hắc Ám Sâm Lâm, nàng có thể cảm nhận được cảm giác căng thẳng của mọi người, nàng sẽ không lên tiếng an ủi mà tiến về phía trước không nói một lời. Sau lưng, mọi người chăm chú nhìn theo bước chân của nàng, rất sợ đi nhầm một bước sẽ bị khu rừng nuốt chửng, trở thành một đống xương trắng.
Khi bọn họ đến gần trung tâm rừng rậm mới phát hiện ở đó đã có một nam tử đứng đợi từ lâu, nhìn không mấy đẹp nhưng thân hình rất rắn chắc, khí tức âm trầm, màu da rám nắng, chỉ cần lẳng lặng đứng đó, cũng đã là cảnh đẹp đặc biệt khiến người ta sôi trào.
Khi nam tử kia nhìn thấy Lam U Niệm, sắc mặt băng hàn đó lộ ra chút ấm áp cùng vui vẻ.
Lam U Niệm đi đến trước mặt nam tử, nhu thuận cười gọi "Nhị ca!"
Trên người Quỷ Nhị còn mang theo sát khí tản mát lúc huấn luyện, nhưng khi ở trước mặt Lam U Niệm hắn lúc nào cũng là vị Nhị ca ngây ngốc chân chất, khi Quỷ Nhị mỉm cười gọi "Tiểu sư muội!" khí chất ủ dột đó lập tức thay đổi. Trong giọng nói tràn ngập yêu thương.
"Sao Nhị ca lại đợi ở chỗ này?" Lam U Niệm nhìn cẩm y đơn bạc trên người Quỷ Nhị, rừng núi sâu thẩm luôn lạnh hơn bên ngoài, cho dù thân thể Quỷ Nhị rất tốt, nhưng người làm muội muội như nàng vẫn phải sót mà lên tiếng trách cứ.
Quỷ Nhị cười hắc hắc lộ ra hàm trăng trắng tinh, không thèm để ý đến y phục trên người nói "Nhận được thư nói tiểu sư muội đến, cho nên ta tới chờ muội!"
Lam U Niệm cười cười, chỉ mười mấy người đứng ở phía sau: "Là bọn họ!"
"Toàn bộ đều muốn huấn luyện sao?" Quỷ Nhị không xác định hỏi lại, bởi vì hắn nhìn thấy trong đám người đó có cả Lam Khúc và Lam Vũ, hai người này là tỳ nữ thiếp thân của tiểu sư muội, bình thường nàng rất yêu quý bọn họ, nếu các nàng bị thương mất mạng không biết tiểu sư muội lại đau lòng cỡ nào?
Lam U Niệm nhìn Lam Khúc và Lam Vũ đứng trong một đám nam nhân, hôm nay cả hai đều thay đi váy ngắn màu xang mà mình thích, mặc trang phục nam tử màu đen, nhìn qua cũng có anh khí riêng, ánh mắt không có nhút nhát chỉ có khát vọng trở nên mạnh mẽ.
"Ừ, không cần lưu tình, đối xử như nhau!" Lam U Niệm nói xong thì đi đến trước mặt các thị vệ.
"Mấy ngày tới chính là ngày các ngươi tiếp tục huấn luyện, từ lúc các ngươi bước chân vào đây cuộc chiến đã bắt đầu." Lam U Niệm khoác tay đứng ở đó còn muốn làm cho người ta tin phục hơn cả nam tử: “Ở chỗ này nếu các ngươi không cố gắng hết sức rất dễ mất mạng, ta huy vọng lúc ra khỏi đây vẫn nhiều người như thế này!”
"Dạ!" Kiên định đồng thanh đáp, khiến một đám chim chóc trên cây kinh sợ bay đi.
Hôm nay nàng mặc hắc y bó sát người, mái tóc đen thật dài buộc lại sau lưng, nhìn lên giống như nam tử chân chính, không có bất kỳ lời nói nào cùng Quỷ Nhị chậm rãi tiến vào huấn luyện.
Ngày đầu tiên huấn luyện trường bào, nơi được chọn để chạy bộ là nơi gập ghềnh uốn lượn, cho nên độ khó tăng lên rất nhiều, quan trọng hơn nữa là trong rừng bố trí không ít bẫy rập, không cẩn thận sẽ rơi vào bẫy bị thương, mười lăm người cộng thêm Lam Vũ và Lam Khúc tổng cộng mười bảy người chỉ có một người bị thương.
Ban đêm lặng lẽ đến, Lam U Niệm cũng không để bọn họ mang theo lương khô, cho nên việc ăn uống đều do bọn họ tự mình giải quyết, chỉ là bọn họ lại nhìn thấy tiểu thư của mình vốn nên ở U Niệm các đánh đàn ngắm trăng lại nhóm lửa đi săn, dù chạy theo bọn họ cả ngày cũng không có bất kỳ câu oán hận nào, mọi người càng thêm bội phục nàng.
Trong mười bảy người bết bát nhất chính là Lam Khúc và Lam Vũ, hai người vốn là nữ tử võ công lại không cao, hiện tại trải qua một ngày cả người đã mệt mỏi vô cùng, nhưng từ lúc bắt đầu Lam U Niệm vẫn không lên tiếng giúp câu nào, hai người này cũng coi như không chịu thua kém không chịu nhận thức ăn mọi người chia sẻ, tự mình kéo tấm thân mệt mỏi đi tìm thức ăn.
Tất cả mọi người nghỉ ngơi trong rừng, nửa đêm Quỷ Nhị dẫn theo một đám người tập kích, xung quanh đều là sát chiêu. Đám người Trương Lâm chật vật tiếp đòn nhưng vẫn liều mạng chống cự, Lam U Niệm thì đứng bên cạnh xem bọn họ chém giết, đánh liên tục đến quá nửa đêm mới đem người rút lui.
Lam U Niệm phát cho bọn họ chút thuốc trị thương, sau đó bay lên cây nghỉ ngơi. Người ngốc cũng hiểu việc tập kích đột ngột này chính là huấn luyện, không thể không nói, hành trình tiếp theo tất cả mọi người đều vô cùng nâng cao cảnh giác.
***
Editor: Bộ Yến Tử - DĐLQĐ
Truyện được đăng chính thức tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn
***
Rất nhiều ngày sau đó Lam U Niệm vẫn huấn luyện cùng mọi người, nhưng bất đồng là bọn họ gặp khó khăn và nguy hiểm nàng vẫn không nhúng tay vào, cứ lạnh lùng đứng đó nhìn, nhìn bọn họ bò ra từ nghịch cảnh.
Có một lần nghiêm trọng nhất, Lam Vũ rơi vào bẫy rập bị gai nhọn sắc bén trong bẫy đâm khắp người, nàng bị treo ở trong bẫy, gai nhọn đâm ngược khiến nửa người Lam Vũ bị đâm thủng máu tươi đầm đìa, khi đó Lam U Niệm đứng bên cạnh chỉ cần nàng vươn tay kéo là có thể cứu Lam Vũ ra, nhưng nàng không có ra tay, Lam Vũ bị đâm ngược liên tục thét chói tai nhưng không có mở miệng cầu cứu.
Đến cuối cùng Lam Vũ đã dùng hết sức lực dùng tay nắm lấy tảng đá bên cạnh bẫy từng từng từng bước bò lên, hai bàn tay bị ma sát trầy hết da, vết thương lớn nhỏ chồng chéo đan xen, khi nàng bò đến trước mặt vị tiểu thư thấy chết không cứu nàng không hề cảm thấy đau lòng mà là cười thật tươi khoe với nàng ấy, bởi vì nàng đã dần dần trở nên mạnh mẽ, nàng lại tiến thêm một bước gần với tiểu thư nhà mình.
Máu trên người Lam Vũ vẫn còn chảy nhưng khi đó nàng đứng trước mặt Lam U Niệm cao hứng gọi "Tiểu thư!"
Lam U Niệm hiểu được niềm vui của nàng, cảm động vì lòng trung thành của nàng, nhưng trên mặt lại không chút dao động, lấy ra chút thuốc trị thương ném cho nàng rồi đi nghỉ ngơi. Qua hôm đó cũng có vài thị vệ đến hỏi Lam Vũ, tiểu thư như vậy nàng có tức giận không, họ còn nhớ rõ lúc đó Lam Vũ đã trả lời rằng: “Tại sao phải tức giận? Ta là tỳ nữ của nàng sinh tử của ta đều là của nàng, hơn nữa bây giờ tiểu thư đã cứu ta, sau khi rời khỏi đây chỉ sợ ta sẽ chết trong tay kẻ địch, khi đó ai tới cứu ta?”
Câu nói này của Lam Vũ đã khiến tất cả bọn họ hiểu rõ dụng ý của Lam U Niệm, đi theo nàng trên đường luôn tràn ngập nguy hiểm, nếu chỉ những thứ này đã khiến bọn họ lùi bước sau này sẽ không thoát khỏi chữ chết, làm vậy chi bằng chết vinh quang ở chỗ này, đỡ khiến nàng phải quan tâm.
Ngươi có thể nói Lam U Niệm lạnh lùng, cũng có thể nói nàng tàn nhẫn, nhưng ngươi không thể nói quan điểm của nàng sai, bởi vì nàng phải suy tính lâu dài?
Ngay từ đầu tất cả mọi người bị huấn luyện cường độ cao làm cho toàn thân đều mệt mỏi, cả người đau nhức, nhưng càng đến mức cuối tinh thần của bọn họ lại ngày càng tốt, ứng phó tất cả tập kích ngày càng thuần thục, ở trong rừng rậm mỗi người bọn họ đều tìm được phép tắc cuộc sống.
Ngày cuối cùng tinh thần bọn họ vô cùng khẩn trương, trải qua hơn mười ngày rèn luyện dáng vẻ bọn họ thay đổi từ trong ra ngoài, hiện tại thân thể đám thị vệ càng thêm kiên cường dẻo dai, còn Lam Vũ và Lam Khúc thì trên lông mày cũng mất đi chút mềm mại của nữ tử.
Quả nhiên ngày cuối cùng nghênh đón bọn họ là chém giết chưa bao giờ có, thời gian trước mặc dù cũng có rất nhiều người tập kích, nhưng rõ ràng không hạ tử thủ, hiện nay thì khác, những người đó là thực tâm muốn giết chết bọn họ.
"Đứng đó làm gì? Chỉ khi các ngươi đến được chỗ an toàn, các ngươi sẽ nhận được thành quả huấn luyện những ngày nay!" Lam U Niệm nói xong liền cùng Quỷ Nhị tìm một chỗ sạch sẽ so quyền cước.
"Nhị ca càng ngày càng lợi hại!" Lam U Niệm bị Quỷ Nhị đánh một quyền trúng khóe miệng, hứng thú trong mắt ngày càng đậm.
"Ta đã nói sau này sẽ bảo vệ muội, đương nhiên sẽ càng thêm lợi hại!" Quỷ Nhị cũng là phần tử hiếu chiến, cho nên mặc dù đau lòng nhưng lại không chịu nhân nhượng nửa bước.
Lam U Niệm cười sung sướng, nàng nhớ lại khi xưa võ công Quỷ Nhị không phải quá tốt, có một lần thấy nàng bị thương trở về thì đau lòng cực kỳ, thề rằng nhất định sẽ luyện võ thật giỏi để sau này bảo vệ nàng, không nghĩ tới Nhị ca vẫn còn nhớ.
Hai người đánh vô cùng hăng hái, bởi vì không sử dụng nội lực, cho nên đều là đụng chạm quyền cước, khó tránh khỏi sẽ bị chút thương ngoài da.
Người trong Vô Tình các đến truy sát cũng bị thương rất nhiều, chỉ qua một lát đã bị thương một nửa, điều khiến nàng vui mừng chính là bọn họ trợ giúp lẫn nhau, không có bỏ sót ai.
Có một thị vệ bị thương rất nghiêm trọng, hiện tại không chỉ không thể giúp ngược lại bắt đầu cản trở, hắn hói với Trương Lâm: "Trương đầu, các ngươi đi đi, nếu như không đi tất cả mọi người sẽ chết, làm vậy sẽ cô phụ bồi dưỡng của tiểu thư!"
Trương Lâm không chịu từ bỏ, những người khác cũng vậy, ngay cả Lam Vũ và Lam Khúc cũng thế, bọn họ cùng nhau kéo người bị thương chạy tới điểm tập kết, bởi vì vừa phải dẫn theo người bị thương còn phải chống lại tập kích nên bị thương vô số.
Dần dần, một người, hai người, lần lượt chạy đến nơi an toàn Lam U Niệm đã chỉ định, mà người cuối cùng chính là Trương Lâm, trên người hắn đã có vô số vết thương, hắn làm rất tốt chức trách của người dẫn đầu, dẫn dắt mọi người vượt qua huấn luyện.
Lam U Niệm và Quỷ Nhị đã so chiêu xong, đi đến trước mặt bọn họ. Tất cả bị thương hay không bị thương đều đứng lên, đứng thẳng tắp, nhìn nữ tử đứng trước mặt mình, chủ tử của bọn họ, tiểu thư của bọn họ, người mà sau này bọn họ muốn theo đuổi.
Màu da của bọn họ thay đổi từng ngày, e là chỉ có mình Lam U Niệm vẫn trắng nõn như lúc ban đầu. Mỗi người bọn họ đều thay đổi, sau này bọn họ mới chân chính là thị vệ của nàng.
"Chúc mừng các ngươi đã vượt qua kiểm tra!" Lam U Niệm cười sáng lạn, tiếng cười trong trẻo, mềm mại thấm vào lòng người.
"A!" "A - -" Tiếng gào thét hưng phấn vang vọng trong rừng, rõ ràng mới mười lăm ngày nhưng bọn họ lại cảm thấy như đã qua vài năm, rất đáng giá.