__________
Nữ tử Phong Lâm Triệt chỉ chính là Lam U Niệm, nàng mặc bạch y ngồi cạnh Phong Dực Hiên, phong thái tao nhã như nước chảy mây trôi.
Đột nhiên Phong Dực Hiên quay đầu lại nhìn Phong Lâm Triệt, thấy ngón tay hắn ta vẫn đang chỉ Lam U Niệm, gương mặt anh tuấn của Phong Dực Hiên bỗng chốc phát lạnh, đôi mắt thâm thúy lạnh lẽo có chút tàn nhẫn, khiến cho Phong Lâm Triệt sợ hãi rụt tay lại.
"Sao lại chọn nàng? Nữ tử này còn chưa trưởng thành mà?" Lâm quý phi không hiểu, thật ra bà ta đã có hứng thú với đích nữ Lam phủ từ lâu, lần trước có thể tránh được chuyện hoàng hậu tính kế không nói còn chỉnh Đại công chúa thật thảm, nhất định nàng là người bản lĩnh, cho nên hôm nay khi vừa đến yến tiệc bà ta liền chú ý tới nàng, vốn chỉ muốn thu lấy để lợi dụng, nào ngờ nhi tử lại muốn thú nữ tử này làm chính phi.
"Mẫu phi, nàng là ái nữ của Lam tướng quân. Muội muội mà Lam Mặc Huyền yêu thương nhất." Đôi mắt âm trầm của Phong Lâm Triệt chợt lóe lên mưu tính.
"Con muốn lôi kéo Lam phủ, nhưng con phải nghĩ cho kỹ Lam phủ đã đứng về phía Minh Vương, hơn nữa nữ tử này còn bị hủy dung, có người tận mắt nhìn thấy dung nhan như ma quỷ của nàng, đáng sợ lắm!" Lâm quý phi không đồng ý, nhi tử của bà là hoàng tử sao có thể thú nữ tử như vậy làm chính phi?
"Cho nên mới phải thú nữ tử này làm phi. Nếu nàng quan trọng với đám người Lam tướng quân như vậy chỉ cần nắm chặt nàng, rất dễ dàng lôi kéo Lam phủ, hơn nữa nữ tử này còn quan hệ thân thiết cùng quận chúa và thế tử, cưới nàng chỉ vì muốn thân cận với bọn họ thôi!" Phong Lâm Triệt nói ra dự định của mình, xem Lam U Niệm như một nữ tử rất dễ bị mê hoặc khống chế.
Thấy Lâm quý phi vẫn không đồng ý, Phong Lâm Triệt tiếp tục nói: "Hơn nữa, mẫu phi nói có phần đúng, đích nữ Lam phủ dung mạo xấu xí không xứng làm phi của ta, nhưng nếu nàng chưa thành niên, hiện tại có thể tranh thủ định ra hôn sự lôi kéo Lam phủ, chuyện sau này ai có thể nói chính xác?”
"Ý con là..." Mắt Lâm quý phi trở nên âm trầm.
"Đúng vậy, chỉ cần giành lấy sự ủng hộ của Lam phủ, vị đích nữ Lam phủ này vô tình chết đi, chẳng phải mọi việc bản vương có thể kiểm soát sao?” Phong Lâm Triệt bóp nát điểm tâm trong tay, nói nốt dự định của mình.
"Vẫn là con ta thông minh, mẫu phi sẽ giúp con!" Lâm quý phi nói xong liền gọi Nhị công chúa Phong Dĩ Sương đang ngồi nơi khác tới cạnh mình, người người đều biết Nhị công chúa là con của Tô phi, Tô phi cùng Lâm quý phi tình như tỷ muội. Tô phi ở trong cung không được sủng ái, lại không có con trai chỉ có một đứa con gái, vì thế Tô phi phải nương tựa Lâm quý phi mới có thể sinh tồn trong cung, Nhị công chúa này cũng là người của Lâm quý phi.
Hôm nay hoàng đế muốn nam nữ trẻ tuổi bên dưới trao đổi làm quen, cho nên mọi người sẽ lên đài biểu diễn tài nghệ, sau đó sẽ có nam tử tiến lên thỉnh cầu tứ hôn, nếu nữ tử kia cũng đồng ý, hoàng đế sẽ tứ hôn, từ lúc bắt đầu đến giờ đã tứ hôn ba đôi.
Hoàng đế vô cùng bất đắc dĩ, ông để ý từ lúc bắt đầu yến tiệc tiểu Lục không hề liếc mắt nhìn nữ tử khác, bù lại ông phát hiện một chuyện hết sức lạ lẫm, chính là nhi tử lạnh lùng của mình lại gắp thức ăn cho nữ tử bên cạnh, chăm sóc đặc biệt, nhiệt tình đến mức ông không tưởng tượng nổi. Hoàng đế ngẫm lại lời tiểu Lục nói hôm đó, hắn nói hắn đã có ý trung nhân, chẳng lẽ là đích nữ Lam gia? Lại nhìn Lam U Niệm hồi lâu, ông hài lòng gật đầu, tiểu cô nương này mặc dù còn nhỏ nhưng mọi mặc đều rất tốt, bài thơ nàng làm trong bữa tiệc lần trước vẫn làm cho bao nhiêu người trong cung tán thưởng không thôi, đáng tiếc dung mạo bị hủy. Có điều, ông cũng biết một khi con trai mình đã quyết định chắc chắn sẽ không buông tay, cả đời không thay đổi, điều ông không làm được con trai có thể làm được, người làm phụ hoàng này chỉ có thể chúc phúc.
Hoàng đế lại nhìn tiểu Tứ, tuy lúc nào cũng cười vui vẻ nhìn nữ tử biểu diễn, nhưng sao ông có thể không nhìn ra căn bản không một ai lọt vào mắt hắn, ôi, hai đứa con này thật sự khiến ông vô cùng sốt ruột.
"Phụ hoàng!" Phong Lâm Triệt đột nhiên đứng dậy quỳ xuống, nữ tử xung quanh đều rất ngạc nhiên sau đó suy đoán không biết người nào tốt số được Tam vương gia nhìn trúng, nhiều nữ tử bắt đầu chỉnh đốn lại mình, ảo tưởng rằng người Phong Lâm Triệt vừa ý là mình.
"Là Triệt Nhi sao, thế nào? Coi trọng cô nương nhà ai?" Hoàng đế cũng biết đứa con thứ ba này đã đến lúc cưới chính phi, chỉ cần không tệ ông sẽ đồng ý.
"Phụ hoàng, nhi thần vẫn luôn ngưỡng mộ Tam tiểu thư Lam phủ, mong phụ hoàng thành toàn!" Phong Lâm Triệt nghiêng đầu thâm tình nhìn Lam U Niệm, làm như cực kì thích nàng.
Cả bữa tiệc đều giật mình nhìn Phong Lâm Triệt sau đó lại nhìn về phía Lam U Niệm đang ngồi đó không chút dao động, e rằng người không ổn nhất trong bữa tiệc này chính là Phong Dực Hiên, hắn híp mắt lại, đáy mắt bắt đầu khởi động ánh sáng lạnh lão, đôi tay đang bóc vỏ trái cây cho nàng dừng lại, chuẩn bị đứng lên giết chết Phong Lâm Triệt.
Phong Dực Hiên cảm giác lòng mình vô cùng giận dữ, giận đến mức muốn giết người, trong sinh mệnh hắn đã từng không có cái gì gọi là quan trọng, không có thứ gì có thể làm cho cảm xúc hắn chập chờn, thế nhưng ngay lúc này nữ tử hắn đặt ở đầu quả tim bị người ta dòm ngó, dù là ai cũng không thể ngấp nghé, ai dám tranh đoạt Niệm Niệm hắn liền giết người đó!
"Hiên!" Lam U Niệm đột nhiên nắm chặt bàn tay đang dụng nội lực của Phong Dực Hiên, nàng phát hiện người bên cạnh có chút không đúng, sát ý đó như muốn hủy diệt tất cả hắc ám làm cho nàng cảm thấy Phong Dực Hiên rất không ổn, nàng đã nhìn thấy những người khác bị uy áp của hắn dọa cho đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, kỳ quái chính là nàng lại không sao cả, cho nên nàng không nghĩ tới mình lại kéo hắn trong trường hợp này, thân mật gọi tên hắn.
Tiếng kêu dịu dàng khiến sát khí quanh người hắn bị thu lại toàn bộ, chẳng qua lệ khí trong mắt vẫn không có biến mất, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, bao toàn bộ bàn tay vào tay mình, trầm thấp nói chuyện cùng nàng: “Niệm Niệm chỉ có thể là của mình ta, hắn đáng chết!"
Lam U Niệm nhìn bàn tay lớn của hắn đang nắm tay mình, đôi tay thon dài đẹp mắt, trắng nõn như ngọc, lớn hơn tay nữ tử rất nhiều nhưng không hề khó coi, trên ngón cái cùng ngón trở có vết chai, đó là dấu vết cầm bút rút kiếm thường xuyên lưu lại, bị bàn tay như vậy nắm thật chặt nàng lại muốn hắn nắm mãi.
"Ta sẽ không gả cho hắn!" Lam U Niệm có thể nhạy cảm cảm giác tâm tình Phong Dực Hiên bất ổn, hắn sẽ trực tiếp giết chết Phong Lâm Triệt, bởi vì hắn quan tâm nàng.
Giọng Lam U Niệm êm ái như gió xuân phất qua má Phong Dực Hiên, thổi vào lòng hắn, nhưng vừa nghĩ đến chuyện Phong Lâm Triệt dòm ngó nàng hắn lại giận dữ: “Hắn ta dòm ngó nàng!”
"Tin tưởng ta!" Thấy khí tức hắc ám lại vây lấy hắn, Lam U Niệm kiên định nhìn hắn: "Hiên, tin tưởng ta!"
Lam U Niệm cũng không biết mình đang nói cái gì, nàng chỉ không muốn Phong Dực Hiên trực tiếp giết người, sau đó nghênh đón vô số phiền phức, đây không phải là Phong Dực Hiên luôn bình tỉnh cơ trí, nhưng Phong Dực Hiên như vậy lại càng đả động lòng nàng.
"Thật sao?" Phong Dực Hiên không xác định hỏi, nếu như Lam U Niệm trả lời khiến hắn không hài lòng nhất định hắn sẽ đại khai sát giới, mắt hắn đã bắt đầu hiện ra màu tím, đó là vì tâm trạng hắn bất ổn nước thuốc đã không thể áp chế để lộ ra màu mắt vốn có.
"Thật!" Lam U Niệm thấp giọng đáp, giọng nói dịu dàng làm cho tất cả táo bạo trong Phong Dực Hiên trở nên yên tĩnh, đôi mắt cũng khôi phục thành màu đen.
Hoàng đế cũng bị thỉnh cầu của Phong Lâm Triệt làm cho sợ run, ông liếc mắt nhìn Phong Dực Hiên rõ ràng thấy màu mắt hắn thay đổi nhìn chằm chằm ông, đó là uy hiếp trần trụi, uy hiếp hoàng đế Phong quốc uy hiếp phụ hoàng mình, e là chỉ có mình Phong Dực Hiên làm được.
Những người ngồi cạnh Lam U Niệm đều nổi giận, nàng vừa mới trấn an được cảm xúc của Phong Dực Hiên, Hoa Mộc Khuynh lại chuẩn bị đứng lên vỗ bàn may thay Lam Mặc Huyền kịp thời ngăn cản, có điều sắc mặt hắn cũng cực kém, chớ nói chi là những người khác.
"Hừ! Xem ra lão Tam lại muốn tính kế, hắn ta dám to gan tính đến trên người Niệm Nhi muội muội, quả nhiên đã sống dễ chịu quá lâu!" Đôi mắt hồ ly của Phong Hạ Kỳ tràn ngập lãnh ý, Phong Lâm Triệt căn bản không thật lòng thích Niệm Nhi, hắn ta chỉ coi trọng Lam gia sau lưng nàng mà thôi.
"Nam nhân này sao lại vô sỉ đến thế, Niệm Nhi vẫn nên theo ta rong rủi giang hồ thôi!" Vũ Lưu Ly cũng rất bất mãn hành động của Phong Lâm Triệt, miệng tuy nói đùa nhưng trong giọng nói lại cực kì bảo vệ nàng, cũng nói rõ với nàng nếu không thể cự tuyệt cùng lắm thì theo hắn bước vào giang hồ.
"Niệm Nhi..." Lam Mặc Huyền lo lắng nhìn Lam U Niệm: "Đừng sợ, ca ca sẽ không để cho muội bị uất ức!"
Lam U Niệm thấy mọi người quan tâm lo lắng cho mình không chút che giấu, cảm nhận cái nắm tay ấm áp dưới bàn, Lam U Niệm đột nhiên mỉm cười, mắt cong cong, trong con ngươi sáng rực lưu chuyển ánh sáng, làm cho cảnh sắc sau lưng nàng ảm đạm thất sắc.
"Triệt Nhi thích Tam tiểu thư Lam phủ?" Hoàng đế hỏi lại lần nữa, nhưng trong lòng đã quyết định sẽ không thành toàn Phong Lâm Triệt, dù đều là hài tử của ông nhưng không phải đứa nào cũng được ông yêu thương.
"Bẩm phụ hoàng, đúng vậy, Tam tiểu thư Lam phủ thông tuệ dị thường, nhi thần thật thích!" Phong Lâm Triệt nói xong lại nhìn Lam U Niệm. Làm cho tất cả mọi người trong yến tiệc rất khó hiểu, ai cũng biết chuyện Lam U Niệm bị hủy dung, nữ tử như vậy còn ai coi trọng?
"Nhưng trẫm nhớ nha đầu Lam phủ còn rất nhỏ!" Hoàng đế nói lời này giọng nói đã có chút hàm xúc không rõ, nếu là bình thường Phong Lâm Triệt nhất định sẽ lập tức từ bỏ, chẳng qua hắn cần lôi kéo trợ lực, cho nên không thể lui.
"Cho nên nhi thần khẩn cầu phụ hoàng định ra hôn sự cho nhi thần cùng Tam tiểu thư Lam phủ trước!" Phong Lâm Triệt cúi đầu thỉnh cầu, diễn thật đến nỗi mọi người đều cho rằng hắn ta vô cùng thích Lam U Niệm.
Hoàng đế có chút không vui, không nghĩ đến đứa con này hồ đồ như vậy, hoàng đế nhìn Lam U Niệm thì thấy nàng vẫn tao nhã trầm tĩnh như cũ, thế là càng thêm yêu thích nàng.
"Tiểu cô nương đó, tên gì?" Phong Huyền đột nhiên hỏi Lộ công công.
"Dạ là Lam U Niệm!" Lộ công công đáp.
"Nha đầu Lam U Niệm đúng không, Triệt Nhi nói hắn rất thích ngươi muốn cưới ngươi, muốn định hôn trước, Lam nha đầu nghĩ như thế nào?" Hoàng đế nhẹ giọng hỏi, có lẽ là vì cảm thấy Lam U Niệm có đôi mắt tinh khiết như vậy dù là ai cũng sẽ sinh lòng yêu thích.
Lam U Niệm véo nhẹ bàn tay Phong Dực Hiên, hắn lưu luyến không nỡ buông tay ra, nàng khẽ mím môi, chỉnh lại y phục, nhẹ nhàng thi lễ, âm thanh trong trẻo có chút lạnh lùng: "Hồi hoàng thượng, tiểu nữ không muốn!"
Phong Dực Hiên cực hài lòng, nhìn nàng đầy vui vẻ, giống như đứa bé dễ dàng thỏa mãn.
Đám người Lam Mặc Huyền gật đầu tán đồng nhất định phải như vậy, sau đó từng người nghĩ nếu như hoàng thượng trách tội phải làm thế nào vãn hồi cục diện, không để nàng bị liên lụy.
Rất nhiều người đều cho rằng Lam U Niệm không biết tốt xấu, một nữ tử bị hủy dung có tư cách gì từ chối Tam vương gia, có phải đầu óc nữ tử này có vấn đề hay không.
Hoàng đế hết sức hài lòng câu trả lời của Lam U Niệm, ông có thể đường hoàng từ chối thỉnh cầu của lão Tam, dù sao thì từ chối Phong Lâm Triệt cần lắm một lý do nếu không sẽ khiến người sinh nghi, vả lại nữ tử này lại không thích lão Tam, thế thì cơ hội cho tiểu Lục sẽ lớn hơn.
"Lam cô nương, Triệt Nhi thật tâm thích ngươi, vì sao không muốn? Hay là Lam cô nương còn muốn cái gì đây?" Lâm quý phi giận dữ hỏi, bà ta rộng lượng không ghét bỏ Lam U Niệm bị hủy dung, nàng còn dám cự tuyệt con trai mình, nếu không phải xem trọng Lam phủ ai muốn cưới nữ tử hủy dung.
Đối mặt với chất vấn của Lâm quý phi cùng vẻ mặt hiếu kì của mọi người, Lam U Niệm đảo đôi mắt sáng như sao, môi mỏng khẽ nhếch, dịu giọng: “Quả thật tiểu nữ không gánh nổi sở cầu của Tam vương gia, còn nữa tiểu nữ không thích Tam vương gia!"
"Ngươi…" Lâm quý phi tức giận muốn khiển trách Lam U Niệm, nhưng khi nhìn đến hoàng đế ngồi ở phía trên thì ngậm miệng lại.
"Không biết Lam cô nương muốn cái gì? Bản vương nhất định sẽ hết sức thành toàn!" Phong Lâm Triệt cũng rất tức giận, đôi mắt âm trầm kia liếc qua Lam U Niệm, muốn lập tức bóp chết nàng cho hả giận.
"Tai Tam vương gia không tốt sao? Không phải ngươi cho tiểu nữ cái gì, mà là tiểu nữ không thích Tam vương gia!" Lam U Niệm không chút lưu tình, thanh âm dễ nghe vô cùng lại nói ra mấy lời khiến Phong Lâm Triệt mất hết mặt mũi.
"Ầy, nếu Lam nha đầu đã không thích Triệt Nhi, vậy không thể miễn cưỡng, chuyện này coi như xong." Hoàng đế lên tiếng còn ai dám nói, ai dám phản đối: "Lam nha đầu còn nhỏ, Triệt Nhi quá không hiểu chuyện rồi!"
"Là nhi thần suy tính không chu toàn!" Phong Lâm Triệt cúi đầu trong mắt chợt lóe qua âm u không cam lòng, rõ ràng phụ hoàng đang giúp Lam U Niệm, căn bản không quan tâm đứa con này.
"Được rồi, được rồi, tiệc tiếp tục đi! Tình cảm của người trẻ tuổi trẫm cũng không hiểu, tiếp tục chơi đi!" Hoàng đế lên tiếng, vốn dĩ bữa tiệc đã lạnh xuống nay lại tiếp tục náo nhiệt, có điều trong lòng mỗi người nghĩ cái gì không ai biết được.