______________
Lúc pháo hoa nổ tung trong bầu trời đêm yên tĩnh, tỏa ra bảy màu đẹp đẽ, làm cho người ta quên mất tiếng vang khổng lồ lúc nó bộc phát, quên bầu trời đêm yên tĩnh, tan biến trước tráng lệ, vì nó chỉ lưu lại hình ảnh xinh đẹp, cho đến khi tan thành mây khói. Nở rộ, biến mất chỉ là chuyện trong nháy mắt, lưu lại nét đẹp mỹ lệ trong trí nhớ!
Bọn họ đứng ở cửa sổ lầu ba xem pháo hoa, trong mắt mấy người Phong Hạ Kỳ đều là thán phục, còn khi Lam U Niệm xem pháo hoa nở rộ đầy trời, trong mắt không có một tia ngạc nhiên mừng rỡ nào, và người duy nhất không xem pháo hoa mà chỉ ngắm Lam U Niệm chính là Phong Dực Hiên, nhìn pháo hoa sáng lạn nổi bật trong đôi mắt xinh đẹp như lưu ly, lúc này Lam U Niệm đẹp động lòng người. Nàng không hề biết lúc mình đang ngắm phong cảnh, bản thân mình lại trở thành phong cảnh đẹp nhất trong mắt Phong Dực Hiên!
"Đẹp quá!" Hà Sơ Dương nhìn pháo hoa nở rộ lên tiếng tán thưởng, nhiều năm qua bọn họ vẫn luôn ở quân doanh, làm sao có thể nhìn thấy những thứ lãng mạn thế này.
"Đúng là rất đẹp!" Phong Dực Hiên nhìn Lam U Niệm nói, không biết là đang nói pháo hoa đẹp, hay là nữ hài đứng bên cạnh hắn đẹp.
Lam U Niệm đứng ở cửa sổ không nói gì, pháo hoa ở hiện đại là thứ rất bình thường, nhưng ở một nơi không có giải trí như cổ đại thì đúng là đồ vật mỹ lệ rung động. Hiện tại, Lam U Niệm cảm thấy tất cả những gì ở kiếp trước chỉ là một giấc mộng, như vừa xảy ra ngày hôm qua, lại giống như đã từng xa xôi.
"Niệm Nhi muội muội, thích không?" Lam Mặc Huyền quay đầu lại hỏi muội muội, dù sao thì nguyên nhân lớn nhất hôm nay chính là hy vọng dẫn muội muội đi giải sầu. Nghe được câu hỏi của Lam Mặc Huyền, vài đại nam nhân đều nhìn về phía Lam U Niệm, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của nàng, nhưng không nghĩ tới nàng vẫn mang dáng dấp trong trẻo lạnh nhạt, ngay cả góc độ đuôi lông mày cũng chưa từng thay đổi.
"Không tồi, pháo hoa này đẹp nhưng không thật, nháy mắt đã trôi qua." Lam U Niệm nhìn bầu trời đêm khôi phục lại lớp áo đen kịt, trong mắt lóe lên ưu thương không biết tên.
Phong Dực Hiên cau mày, hắn không thích dáng vẻ Niệm Niệm không vui, hắn thích nàng vui vẻ không kiêng nể gì, nhưng mà bây giờ hắn không có lập trường để làm cái gì cả, hắn sẽ làm cho Niệm Niệm dần quen thuộc hắn, sau đó tùy ý sống dưới cánh chim của hắn.
"Đời người nếu có thể như pháo hoa len lỏi vào bầu trời rộng lớn, dốc hết sinh mạng nở rộ một lần, cũng là một hồi chuyện tốt." Kinh Vô An xem Lam U Niệm như muội muội nên lên tiếng an ủi, lúc dùng bữa Phong Hạ Kỳ đã từng nói với hắn về nàng, quả thật tiểu cô nương này làm cho người ta thương tiếc, nhưng bây giờ tiểu cô nương này lại kiên cường như thế, kiên cường xinh đẹp.
"Ha ha, không hổ là quân sư không chịu trói buộc nhất Phong Quốc!" Lam U Niệm khen ngợi, nếu như không phải hiện tại các quốc gia không quá an ổn, nam nhân như vậy sẽ hướng tới cuộc sống phiêu bạt.
"Đa tạ Diệu Âm cô nương khen ngợi, nếu có cơ hội Lam cô nương cũng gảy một khúc vì bổn công tử đi, không biết Lam cô nương sẽ xướng cái gì?" Kinh Vô An vô cùng thích tiểu cô nương này, khí tràng của bọn họ rất hợp.
"Trước tiên phải xướng cho ta nghe!" Phong Dực Hiên xách Kinh Vô An đến nơi xa Lam U Niệm một chút, giống như chú chó trung thành bảo vệ thức ăn, trong nháy mắt làm cho hai mắt Lam U Niệm cong cong.
"Dực Hiên, huynh thích những thứ này khi nào thế? Ngày đó mời huynh đi Trân Vị các, không phải là huynh..." Vũ Lưu Ly còn chưa nói hết, Phong Dực Hiên đã trực tiếp ném Vũ Lưu Ly ra ngoài cửa sổ, động tác nhanh chóng quả quyết.
Vũ Lưu Ly dùng khinh công bay trở lại cửa sổ, nhưng động tĩnh vừa rồi đã hấp dẫn một số người, trong đó có hai tỷ muội Lam Nhã và Lam Chi đến xem pháo hoa. Tỷ muội các nàng nghe nói đêm nay có pháo hoa, từ sớm đã dến thành Nam chờ đợi, nhưng lại không có chỗ, chỉ có thể đứng trong đám người đông nghìn nghịt ngắm pháo hoa xinh đẹp khó gặp một lần.
Nơi các nàng đứng là ở phía dưới tửu lâu, vì thế động tĩnh khi nãy trên lầu để hai người không tự giác được ngẩng đầu nhìn lên trên. Chỉ là vừa nhìn đã khiến hai tỷ muội đỏ mắt, Tam muội muội các nàng xem thường nhất đang đứng ở cửa sổ lầu ba, lầu ba của tửu lầu này người bình thường không thể vào, vậy mà Tam muội muội này lại đứng bên cạnh hai vị Vương gia Phong Quốc là Tứ Vương gia và Minh Vương. Minh Vương coi như xong, không ai dám trêu chọc, nhưng còn Tứ Vương gia trong kinh thành có biết bao nhiêu cô nương ái mộ, thế mà mỗi lần như vậy Tứ Vương gia đều lễ độ nhưng vô cùng xa cách, bây giờ Tứ Vương gia lại đối xử với Tam muội muội không giống người thường.
Lam Nhã cùng Lam Chi đi về phía tửu lâu, dọc theo đường đi cũng không có người ngăn trở, nhưng khi hai người đi đến lầu ba, lập tức xuất hiện vài thị vệ ngăn ở trước mặt, không có nói chuyện, chỉ là ngăn cản không cho hai người tiến về phía trước một bước.
"Vị đại ca này, Tam muội muội của chúng ta ở trên lầu, chúng ta chỉ muốn đến xem Tam muội muội." Lam Nhã nhã nhặn nói, giống như chỉ là Đại tỷ tỷ quan tâm muội muội.
"Không có mệnh lệnh của chủ tử, dù là ai cũng không thể vào lầu ba!" Thị vệ nhìn cũng không nhìn Lam Nhã đang làm ra vẻ.
"Tam muội muội, tại sao muội có thể không cho Đại tỷ và Nhị tỷ vào? Tỷ và Đại tỷ vô cùng lo lắng cho Tam muội muội, dù sao thì muội vẫn là một tiểu cô nương nhưng lại ở cùng nam tử xa lạ..." Thanh âm của Lam Chi hơi lớn, rất nhiều người ăn cơm trong tửu lâu đều rướn cổ lên nhìn lại.
Người trong ghế lô đã sớm nghe được lời Lam Nhã và Lam Chi nói, sắc mặt bọn họ đều rất khó coi, Phong Dực Hiên đang chuẩn bị phân phó Ám Nhất ném hai người ra ngoài, Lam U Niệm đã ngăn lại, nàng không tìm hai người này, bọn họ lại tìm đến tận cửa rồi sao?
"Thật ngại vì đã quấy rầy đến các vị, có thể mời hai vị tỷ tỷ lên không?" Lam U Niệm thi lễ hỏi.
Mặc dù bọn họ đều không thích hai nữ tử phía dưới, nhưng nghĩ đến việc nếu như gạt hai người này sang một bên sẽ làm thanh danh của Lam U Niệm không tốt, lại cảm khái tiểu cô nương như thế tại sao lại có tỷ muội như vậy, thật sự là khác biệt một trời một vực.
Khi Lam Chi còn đang bại hoại danh tiếng của Lam U Niệm, đột nhiên Lam U Niệm xuất hiện ở trên bậc thang: "Đại tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ!", không có tức giận và quá quắt vì bị vũ nhục, bình tĩnh giống như mặt hồ.
"Tam muội muội không phải là Đại tỷ nói muội, mặc dù muội không sống ở kinh thành, nhưng nữ tử phải biết chú trọng danh tiếng, sao có thể đơn độc dùng bữa chung với nam nhân khác trong tửu lâu?" Lam Nhã lấy khăn tay ra, cố ý lau nước mắt vì lo lắng của mình.
Mọi người vừa nghe đều cảm thấy Lam U Niệm không biết liêm sỉ, từ nông thôn tới quả thật là không nên thân, vậy mà đơn độc ở tửu lâu gặp nam tử xa lạ, trong nháy mắt tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lam U Niệm.
Lam U Niệm làm như là không nhìn thấy ánh mắt của mọi người, đuôi lông mày mang theo vui vẻ: "Đại tỷ tỷ đang nói cái gì vậy? Ta chỉ cùng ca ca đến xem pháo hoa mà thôi!"
Lam Nhã và Lam Chi nhìn nhau một cái, vừa rồi rõ ràng bọn họ không có nhìn thấy Lam Mặc Huyền, mà chỉ nhìn thấy Minh Vương và Tứ Vương gia, còn có vài vị công tử xa lạ, cho nên bọn họ chắc chắn là Lam U Niệm đang nói dối.
"Tam muội muội, muội, từ khi nào mà muội lại học nói dối rồi hả?" Lam Nhã không thể tin nhìn Lam U Niệm, dường như hết sức chua xót vì muội muội không hiểu chuyện.
Lần này, người trong tửu lâu đều xem đến hồ đồ rồi, rốt cuộc ai mới là người nói thật? Nhưng đại đa số đều tin tưởng Lam Nhã và Lam Chi, dù sao thì hai người cũng sống ở kinh thành lâu như vậy, nhận biết rất nhiều quan lại quyền quý, hơn nữa bình thường hai người đều rất hiền thục.
Lam U Niệm không nói gì, tiếp tục nhìn hai người làm bộ làm tịch, cuối cùng thì nàng cũng đã nhìn thấy Bạch Liên Hoa bản thực tế rồi, chỉ là Bạch Liên Hoa này lại tỏa ra mùi hôi thối, quả thật rất đáng ghét.
"Tam muội muội, tại sao muội lại không nói chuyện? Không phải Đại tỷ tỷ trách muội, chỉ là quan tâm muội, không hy vọng muội đi nhầm đường." Lam Nhã tiếp tục diễn Bạch Liên Hoa, nước mắt như không cần tiền tràn ra như bão tố.
"Không biết hai vị muội muội bắt nạt Niệm Nhi muội muội như vậy, là vì chuyện gì?" Trên bậc thang lại xuất hiện giọng nam dễ nghe.