Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn

____________

Khi đoàn người Lam U Niệm đến phủ quận chúa đã có rất nhiều người, hôm nay là sinh nhật Hoa Mộc Khuynh, dựa vào tính cách của nàng căn bản sẽ không tổ chức long trọng, hơn nữa còn mời nhiều công tử và tiểu thư quan gia, thậm chí còn có một vài phi tử đến, Lam U Niệm nghe nói đây là ý của hoàng thượng.

Bởi vì còn mấy vị vương gia chưa có chính phi, mặc dù hoàng đế rất muốn nhúng tay vào hôn sự của Phong Hạ Kỳ và Phong Dực Hiên, nhưng ông biết hai đứa con trai này căn bản không nghe theo sắp xếp của mình, cho nên nhân dịp sinh nhật Hoa Mộc Khuynh tổ chức một buổi tiệc, để mọi người giao lưu, xem xem các vương gia có tìm được ý trung nhân, nói toạt ra đây chính là buổi tiệc xem mắt.

Chờ khi Lam Mặc Huyền cùng Lam U Niệm đến phủ quận chúa, Hoa Mộc Khuynh vui vẻ chạy đến bên cạnh Lam U Niệm oán giận: "Cuối cùng các người cũng tới, nếu không ta đã không ở lại đây!"     

"Sinh nhật vui vẻ!" Lam U Niệm ôm lấy Hoa Mộc Khuynh, sau đó lấy ra một cái hộp được gói rất đẹp mắt: "Lễ vật mừng sinh nhật!"

"Đồ mà Niệm Nhi muội muội tặng nhất định là tốt nhất!" Hoa Mộc Khuynh không tùy tiện đưa nó cho quản gia như các lễ vật khác, mà tự mình đem lễ vật Lam U Niệm tặng cất vào phòng.

"Món quá này không phải công lao của một mình muội muội, có phần ta nữa đó!" Lam Mặc Huyền vội vã lên tiếng, đột nhiên mặt Hoa Mộc Khuynh trở nên đỏ ửng, không có đấu võ miệng như mọi khi.

Lam U Niệm vừa nhìn cũng biết hai người này có hi vọng, bất quá không biết tình cảm của họ bắt đầu từ khi nào, nàng rất coi trọng ca ca cùng Hoa Mộc Khuynh, hai người không chỉ xứng đôi hơn nữa tích cách đều hào sảng quả cảm, vả lại cũng đã đến tuổi thành thân, tính cách Hoa Mộc Khuynh rất thích hợp bước vào cửa Lam phủ.

"Đa tạ!" Hoa Mộc Khuynh lên tiếng cảm tạ, Lam Mặc Huyền xấu hổ khoát khoát tay, vừa thấy vậy Lam U Niệm đột nhiên bật cười.     

"Niệm Nhi muội muội, muội cười cái gì?" Sắc mặt Hoa Mộc Khuynh càng đỏ, bất an quay sang lay Lam U Niệm, tay còn lại ngăn không cho nàng cười.

Đột nhiên một luồng nội kình thổi qua, Lam Mặc Huyền vội vàng kéo Hoa Mộc Khuynh sang bên cạnh, vừa rồi nếu như chậm một chút nhất định Mộc Khuynh sẽ bị chút thương nhẹ.

Hoa Mộc Khuynh sợ hết hồn, cánh tay bị Lam Mặc Huyền kéo vẫn còn run rẩy, quay đầu lại muốn nhìn thử là ai dám ở trong phủ của mình động thủ, khi nàng quay lại liền nhìn thấy đám người Phong Hạ Kỳ, Phong Dực Hiên cùng Kinh Vô An, rõ ràng người ra tay là Phong Dực Hiên, lúc này hắn đang lạnh lùng nhìn chằm chằm tay của Hoa Mộc Khuynh, cánh tay đó vừa rồi vừa mới lay Lam U Niệm.

Hoa Mộc Khuynh chuẩn bị phát hỏa lập tức biến mất, tránh sau lưng Lam Mặc Huyền, nàng có thể cảm nhận rõ vừa rồi Minh Vương muốn chặt đứt tay mình, hơn nữa mỗi lần Minh Vương có mặt, đều không cho phép kẻ nào đến gần Niệm Nhi muội muội dù là nam hay nữ, thật kỳ quái!

"Được rồi A Hiên, đệ không thể ra tay tàn nhẫn với quận chúa, dù sao thì hôm nay cũng là sinh nhật nàng!" Phong Hạ Kỳ bị hoàng đệ mình làm cho hoảng sợ, muốn ngăn hắn nhưng đã không còn kịp rồi.

Phong Dực Hiên nhìn Hoa Mộc Khuynh cảnh cáo, nàng vội vàng rụt cổ, nhích ra xa, hắn mới chịu thu hồi ánh mắt lạnh băng.

"Quận chúa, không biết hôm nay có những ai tới?" Hà Sơ Dương nhìn các công tử tiểu thư đang lui tới, hỏi.

"Có thể tới đều tới, ta còn nghe nói hôm nay hoàng thượng cũng tới, xem ra nhất định phải tứ hôn!" Hoa Mộc Khuynh bất mãn nói, sinh nhật tốt đẹp của nàng bị những người này làm hỏng bét, vừa thấy bọn họ cố làm ra vẻ tiểu thư khuê các nàng đã rất phiền lòng.

Phong Hạ Kỳ và Phong Dực Hiên vừa nghe mắt đã lóe lên, xem ra phụ hoàng rất rất muốn tứ hôn cho một số người, nhưng bọn họ biết phụ hoàng sẽ không tứ hôn cho mình, dù sao thì đêm đó cũng đã nói rõ, nếu phụ hoàng cứ khăng khăng một mực thì đừng trách họ ngỗ nghịch.

"Ta thấy các ngươi đều chạy không thoát!" Vũ Lưu Ly đột nhiên xuất hiện trêu ghẹo, hoàng thất không tự do nhất chính là điểm này, hôn sự bị bắt ép, may là hắn ở trong giang hồ: “Trong các ngươi e là chỉ có Niệm Nhi muội muội có thể tránh được, nàng vẫn còn nhỏ!”

Mọi người gật đầu coi như yên tâm, hiện tại Lam U Niệm mới mười ba tuổi, nữ tử mười lăm mười sáu mới có thể tứ hôn, hơn nữa hoàng đế Phong Huyền cũng được coi là một người khá sáng suốt, phần lớn đều là đám công tử tiểu thư quan gia có ý trung nhân đến cầu tứ hôn.

"Mộc Khuynh tỷ tỷ không nên tức giận, sau khi xong tiệc chi bằng mọi người đến Tiêu Kim các ngồi một lát?" Lam U Niệm an ủi Hoa Mộc Khuynh đang tức giận nhăn khuôn mặt nhỏ.

"Thực sao?" Hoa Mộc Khuynh cùng Vũ Lưu Ly đều vui vẻ nói, Hoa Mộc Khuynh hiếu kỳ, còn Vũ Lưu Ly thì nơi nào náo nhiệt hắn sẽ tới.

"Không được!" Năm người Phong Dực Hiên, Phong Hạ Kỳ, Kinh Vô An, Hà Sơ Dương và Lam Mặc Huyền đồng thanh trách cứ, mặc dù Tiêu Kim các không dâm loạn như các thanh lâu khác, nhưng nó vẫn là thanh lâu, nào có việc nữ tử đi thanh lâu? Nếu để Lam U Niệm học cái xấu phải làm sao bây giờ, mọi người rất không đồng ý nhìn nàng.

"Niệm Nhi đã đặt sẵn phòng, không được cũng phải được, cứ quyết định vậy đi!" Lam U Niệm không đếm xỉa đến ánh mắt bọn họ, quay sang nói với Hoa Mộc Khuynh: "Mộc Khuynh tỷ tỷ, sau tiệc sinh nhật nhất định phải đến!"

"Niệm Nhi thật tốt, muội biết không, đã thật lâu rồi tỷ muốn đến thanh lâu xem thử ở đó rốt cuộc ra làm sao, cuối cùng hôm nay cũng có thể đi rồi!" Hoa Mộc Khuynh rất vui vẻ, nhưng sau đó thấy Lam Mặc Huyền nhìn mình không vui.

"Lần trước ta cùng Phong Hạ Kỳ có đến Tiêu Kim các, cô nương ở đó thật đúng là... Chậc chậc!" Vũ Lưu Ly vẫn còn nhớ rõ dư vị đó.

"Này, Vũ Lưu Ly, ta không có làm gì cả, là ngươi kéo ta đi!" Phong Hạ Kỳ lập tức phủi sạch quan hệ, dốc lòng chứng minh mình trong sạch.

"Ta cũng vậy ta có làm gì đâu, chỉ đi xem chút mà thôi, căng thẳng gì chứ!" Vũ Lưu Ly khinh bỉ nhìn Phong Hạ Kỳ, sau đó nịnh nọt nói với Lam U Niệm: "Niệm Nhi muội muội, phòng muội đặt không phải ở lầu ba chứ?"

"Sao vậy? Không muốn à?" Lam U Niệm cố ý tức giận nói, nàng đến Vô Tình các đều ở lầu ba, việc này đã quá quen thuộc.

"Đồng ý!" Vũ Lưu Ly cùng Hoa Mộc Khuynh đều đồng thanh đáp.

"Không được đi!" Đáy mắt tĩnh mịch của Phong Dực Hiên càng thêm u ám, bất kể là nam hay nữ đều không được phép cướp đoạt sự chú ý của Niệm Niệm.

"Được rồi, mọi người chỉ đến đó tham quan chút thôi mà, sao cứ ngăn cản làm như chúng ta muốn làm gì xấu vậy, nếu như mọi người không đồng ý ta sẽ đi cùng Mộc Khuynh tỷ tỷ và Lưu Ly ca ca!" Lam U Niệm nói.

Mọi người vừa nghe thế nào dám nói gì nữa, rất sợ Vũ Lưu Ly sẽ dạy hư Lam U Niệm, dù cực không cam lòng nhưng vẫn đáp ứng. Phong Dực Hiên thấy nàng láu cá như vậy, trong mắt tràn ngập sủng ái cùng bất đắc dĩ, ngay cả hắn cũng hết cách với nàng.

***

Quản gia đi tới thông báo người đã đến đông đủ, Hoa Mộc Khuynh dẫn mọi người vào, không chút để ý việc bản thân sẽ bị người ta chỉ trích vì là nhân vật chính lại không tiếp đãi chu đáo, từ trước đến giờ nàng vẫn cô đơn, còn sợ lời đồn nhảm gì sao.

Vừa tiến vào hậu viện phủ quận chúa, đã nhìn thấy ba chữ "Mộc Khuynh các" thật to, trước cửa trồng mấy cây thiết mộc lan(1), còn có một ít cây rất nổi danh, bốn phía đều là cây xanh, tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Đi qua cửa đá, là hòn non bộ khí thế hùng vĩ cao hơn mười thước. Bên dưới núi giả là ao nhỏ, có cầu nhỏ bắt qua tiếng nước chảy “Róc rách, róc rách” xen lẫn trong tiếng cười vui vẻ, tạo thành khúc nhạc động lòng người; trên giả sơn khúc khuỷu, cây thường xuân điểm tô chút hoa vàng, khiến người ta đặc biệt rung động. Non xanh nước biếc, đình đài lầu các đẹp như tranh vẽ!

(1)Thiết mộc lan: còn gọi là cây thiên tuế.

"Niệm Nhi muội muội, hậu viện của tỷ có đẹp không?" Hoa Mộc Khuynh kiêu ngạo nói, nàng đã bỏ ra khá nhiều thời gian để trang trí hậu viện, lúc mới xây dựng phủ quận chúa nàng đã tốn rất nhiều tâm tư vào nó.

"Phong cảnh đúng là rất tốt!" Lam U Niệm khen ngợi, nàng không nghĩ tới phủ quận chúa của Hoa Mộc Khuynh lại đẹp như vậy.

"Niệm Nhi thích thì sau này thường xuyên tới chơi, nếu không phủ quận chúa lớn như vậy chỉ một mình tỷ ở rất vô vị!” Hoa Mộc Khuynh có chút cảm khái.

"Mộc Khuynh tỷ tỷ thấy cô đơn chi bằng đến chỗ Niệm Nhi ở đi, có điều phải đổi thân phận khác sẽ càng thích hợp!” Lam U Niệm vừa nói vừa liếc mắt nhìn Hoa Mộc Khuynh và Lam Mặc Huyền, mọi người đều hiểu ý nàng, lập tức cười ái muội.

"Muội, muội thật lắm lời!" Hoa Mộc Khuynh ngượng ngùng đáp.

"Quận chúa thẹn quá hoá giận sao?" Kinh Vô An cũng nói chen vào.

"Ta cũng thấy vậy!" Hà Sơ Dương gật đầu phụ họa, lần này ngay cả Lam Mặc Huyền cũng ngớ người ra.     

"Yến tiệc sắp bắt đầu rồi, nếu còn không thấy chủ nhân, ai biết có ai nói huyên thuyên hay không!” Nói xong liền lôi Hoa Mộc Khuynh đi mất.

Lúc bọn họ đến nơi tổ chức tiệc, các vị vương gia, công chúa còn có công tử tiểu thư đã được tỳ nữ dẫn tới chỗ ngồi của mình. Hoa Mộc Khuynh xếp chỗ cho bọn họ ngồi cùng bàn, tuy phẩm cấp khác biệt hơn nữa có nam có nữ làm thế không hợp quy củ, nhưng người bàn này ai dám trêu chọc?

"Hoàng thượng giá lâm!" Giọng nói the thé của Lộ công công vang lên nhường tất cả mọi người đứng dậy hành lễ, Phong Huyền mặc long bào vàng sậm đi vào yến tiệc cùng Lâm quý phi, bà ta vừa bước vào đã bắt đầu đánh giá Lam U Niệm, khiến hơi lạnh trên người Phong Dực Hiên tăng cấp.

"Được rồi, tất cả đứng lên đi, hôm nay là sinh nhật Mộc Khuynh trẫm cố ý đến xem một chút, người trẻ các ngươi cứ tự nhiên vui vẻ!" Hoàng đế dẫn Lâm quý phi đến chỗ ngồi trên cùng, tự đánh giá nữ tử xuất chúng tham gia buổi tiệc hôm nay, ngồi cùng Hoa Mộc Khuynh còn có tiểu Tứ tiểu Lục và một nữ tử khác làm cho ông rất tò mò.

"Mộc Khuynh, hôm nay sinh nhật ngươi muốn quà gì?" Hoàng đế hòa ái nhìn Hoa Mộc Khuynh, tuy vẫn còn chút nghiêm túc nhưng giọng điệu đã nhẹ hơn rất nhiều, dù sao thì Hoa Mộc Khuynh cũng là một hài tử đáng thương, nếu không hoàng thượng cũng sẽ không phong nàng làm quận chúa.

"Tạ hoàng thượng, hoàng thượng có thể tới Mộc Khuynh đã rất cao hứng!" Hoa Mộc Khuynh nhu thuận nói, mặc dù bình thường nàng có chút hung bạo ương ngạnh nhưng ở trước mặt hoàng đế vẫn biết thu liễm, chung quy người này nắm giữ sinh tử cùng vinh nhục của bọn họ trong tay.

"Ha ha ha, Mộc Khuynh của chúng ta thật biết nói chuyện, Lộ công công, mau mang đồ thưởng cho Mộc Khuynh!" Hoàng đế bị Hoa Mộc Khuynh dỗ cho thật cao hứng, Lộ công công ra hiệu cho thái giam đi theo bê đồ ban thưởng tới, bên trong đều là châu báu.     

"Đa tạ hoàng thượng!" Hoa Mộc Khuynh thi lễ, dù sắc mặt thập phần vui vẻ nhưng ánh mắt lại không lộ ra chút yêu thích đồ được ban thưởng, đối với nàng những thứ này đều là vật ngoài thân, ban thưởng hàng năm đã khiến nàng không còn hứng thú.

"Mộc Khuynh, tiểu cô nương bên cạnh ngươi là tiểu thư nhà ai, sao ta chưa từng gặp qua?” Hoàng đế làm như vô tình hỏi tới, thật ra lúc vừa tới ông đã chú tới đến nữ tử mang khăn che mặt này, có thể ngồi cùng bàn với nhi tử và Kinh Vô An chắc chắn không phải tiểu thư quan gia bình thường, khó tránh khỏi việc hoàng đế có chút hiếu kỳ.

Lam U Niệm vốn còn đang suy tư chuyện khác, nghe hoàng đế nhắc tới mình, vội vàng thu hồi suy nghĩ, khoan thai đứng lên nhẹ nhàng thi lễ: "Tiểu nữ là nữ nhi của Lam tướng quân, Lam U Niệm!"

"Hả? Ngươi chính là nữ nhi của Lam tướng quân, thời gian trước còn nghe thái phó nhắc tới ngươi!" Hoàng đế cẩn thận đánh giá Lam U Niệm, rốt cuộc nữ tử có thể khiến nhiều người ra mặt quan tâm bảo vệ có gì khác biệt?

"Đúng là tiểu nữ!" Hôm nay Lam U Niệm vẫn mang khăn che mặt chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt tinh khiết, mặt không trang điểm, y phục trắng tinh, trên đầu cài một cây trâm bạch phù dung, ngoài ra còn có cây trâm ngọc bích thất bảo linh lung, lặng lẽ đứng ở đó không tránh không né ánh mắt hoàng đế, tựa hồ không gì có thể làm nàng sợ hãi.

Hoàng đế thấy vậy cũng biết tiểu cô nương này không giống người thường, nào có khuê nữ nào lần đầu gặp vua có thể không chút hoang mang, còn dám đối mặt cùng thiên tử. Vả lại mặc dù tiểu cô nương này chưa thành niên, nhưng khí chất đó hoàng đế chưa thấy qua bao giờ, cao quý như thiên thần không ai có thể chạm tới.

"Ừm, quả thật là đứa bé ngoan!" Hoàng đế gật đầu cho phép nàng ngồi xuống, nhưng mà mọi người đều không nghĩ đơn giản như vậy, dù sao bọn họ cũng được chứng kiến tài hoa của Lam U Niệm, lại có mấy muội muội quyền cao chức trọng, hiện giờ còn được hoàng thượng chính miệng khen ngợi, phần lớn nữ tử đều ghen tị nhìn nàng, còn nam tử thì có chút lưu tâm, có điều tuổi tác nàng vẫn còn nhỏ lại bị hủy dung, ít nhiều cũng ngăn cản rất nhiều người ngấp nghé.

"Triệt Nhi, có gặp được nữ tử mình thích chưa? Hôm nay thỉnh cầu tứ hôn khẳng định có thể!” Lâm quý phi nhỏ giọng nói với Phong Lâm Triệt đang ngồi bên cạnh, lần này tới tham gia yến tiệc vì muốn thú chính phi cho nhi tử, lôi kéo trợ lực cho hắn.

"Mẫu phi, người thấy nàng thế nào?" Phong Lâm Triệt chỉ về phía nữ tử.

"Nàng?" Lâm quý phi nhìn theo, khó hiểu nhìn nhi tử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK