________
"Hoàng thượng, Lâm quý phi cầu kiến!" Lộ công công bước vào hướng hoàng đế Phong Huyền đang phê duyệt tấu chương bẩm báo.
"Nàng ta tới làm gì? Nói trẫm bận rộn chính sự, bảo nàng ta về đi!" Phong đế mất kiên nhẫn đáp, rất nhiều phi tử được thu vào cung vì cân bằng thế lực các nơi, tuy rằng ông hưởng thụ thân thể các nàng, nhưng chỉ yêu duy nhất một người.
"Vâng!" Lộ công công ra ngoài chuyển lời, nhưng Lâm quý phi lại không chịu lui, mà tiếp tục chờ ở bên ngoài ngự thư phòng.
"Đi rồi sao?" Hoàng đế hỏi Lộ công công, đối với mấy phi tử này ông chỉ ghé qua vài buổi tối rồi ngủ lại, cho họ chút ân sủng cùng mưa móc, nhưng không hề có tình cảm, hơn nữa lúc nào ông cũng không để lại cơ hội cho bất kỳ phi tử nào sinh hạ hoàng tử và công chúa.
"Vẫn chưa, Lâm quý phi còn chờ ở bên ngoài ạ! Có cần nô tài cho người đưa Lâm quý phi trở về không?” Lô công công ở bên cạnh vừa mài mực vừa hỏi, ông ta đi theo hoàng thượng nhiều năm sớm đã không phải là một nô tài đơn giản, có lẽ người hiểu rõ hoàng thượng nhất không phải phi tử cũng không phải hoàng tử mà là ông ta.
"Để nàng ta vào đi, hậu cung này thật sự không thể sống yên ổn một khắc nào!" Hoàng đế đặt sổ con xuống, nói với Lộ công công.
"Tham kiến hoàng thượng!" Lâm quý phi thi lễ, nàng ta mặc y phục hồng sắc hoa văn khói ráng xanh, váy bạch sắc tán hoa như ý, tóc mai như sương, cài một cây trăm phỉ thúy bạch ngọc lan, sắc mặt kiều diễm mi tựa như xuân thủy.
"Ái phi miễn lễ, không biết ái phi tới đây là vì chuyện gì?" Hoàng đế đỡ Lâm quý phi dậy, dịu dàng hỏi, đừng thấy hoàng đế dịu dàng như thế mà lầm phía sau sự dịu dàng đó chính là vô tình.
"Nô tì không có đại sự gì, chỉ là đã nhiều ngày không thấy bệ hạ trong lòng vô cùng mong nhớ, cho nên cố ý làm chút điểm tâm, mong rằng bệ hạ đừng quá vất vả bảo trọng long thể!" Lâm quý phi thẹn thùng nói, rõ ràng động tác thiếu nữ này nàng ta đã luyện tập vô cùng thành thạo.
"Ái phi có tâm..." Hoàng đế Phong Huyền mỉm cười, sau đó nói với Lộ công công: "Đêm nay trẫm sẽ tới chỗ Lâm quý phi!"
Trong mắt Lâm quý phi chợt lóe lên ngạc nhiên mừng rỡ, ở hậu cung hoàng thượng đều mưa móc cùng hưởng, hơn nữa kể từ khi tiền hoàng hậu qua đời mặc dù hoàng thượng vẫn đến cung các phi tử khác, nhưng không có phi tử nào có thể mang long tử, cũng đã lâu rồi hoàng cung không có hỉ sự, nếu như lần này nàng ta có thể có long tử vậy thì vị trí hoàng hậu…
"Hoàng thượng..." Lâm quý phi đỏ mặt hờn dỗi hô, nhưng trong thanh âm kia lại hàm chứa xuân ý vô hạn.
"Ái phi thẹn thùng sao, ha ha, tốt lắm, trẫm còn phải xử lý quốc sự, ái phi hãy về trước đi!" Hoàng đế nhẹ giọng nói với nàng ta.
"Hoàng thượng, kỳ thật hôm nay nô tì còn có một chuyện muốn cầu xin hoàng thượng!" Lâm quý phi nhìn hoàng đế khéo léo nói, nàng ta biết rõ nam nhân thích dạng nữ nhân gì, cho nên lúc nào nàng ta cũng rất săn sóc hơn nữa còn rất biết cách mị hoặc, từ trước đến nay không dám ngỗ nghịch ý của hoàng đế.
"Hửm? Nàng nói trẫm nghe xem!" Ánh mắt hoàng đế thoáng chút không vui, ông chán ghét nhất là việc hậu cung tham gia vào chính sự, bất luận phi tử nào đều không ngoại lệ.
"Hoàng thượng, Triệt Nhi đã hai mươi ba tuổi, nhưng trong phủ chỉ có trắc phi, nô tì hy vọng chọn cho Triệt Nhi một vị chính phi, như vậy cũng có người có thể quan tâm Triệt Nhi nhiều hơn." Lâm quý phi ngừng một lát sau đó thỉnh cầu: "Hơn nữa hiện tại Tứ vương gia đã hai mươi mốt, Minh Vương cũng đã mười chín, hai người họ không chỉ không có trắc phi ngay cả thiếp hầu cũng không. Mặc dù nô tì không phải sinh mẫu của bọn họ nhưng nô tì cũng vì lo lắng cho hai vị vương gia, cầu xin bệ hạ chọn nhân duyên cho mấy vị vương gia!"
Lâm quý phi hết sức thông minh, nàng ta biết rõ nếu như chỉ cầu xin hoàng đế tứ hôn cho một mình Tam vương gia Phong Lâm Triệt chắc chắn hoàng thượng sẽ không đồng ý, nhưng mà hoàng đế cực kì thiên vị Tứ vương gia cùng Minh Vương, yêu thương nhất cũng là Minh Vương, nếu như kéo hai người họ vào nhất định hoàng đế sẽ suy tính chuyện này.
Quả nhiên sắc mặt hoàng đế Phong Huyền nghiêm túc hẳn, đối với hôn sự của hai hài tử yêu quý này ông đã từng quan tâm biết bao, mỗi lần nhắc đến tiểu Tứ đều rất vui vẻ, nhìn nữ tử này không thích xem nữ tử kia lại chán ghét, căn bản không có biện pháp để hắn cưới vào cửa. Còn tiểu Lục lại càng không xong, mỗi lần nghe ông nhắc tới trực tiếp bỏ đi, ông cũng từng vì đứa nhỏ này mà đưa một nữ tử vô cùng xinh đẹp tới nhưng còn chưa bước qua khỏi ngạch cửa đã bị thị vệ giết chết. Bây giờ cả hai đứa đều đã lớn, có vài vương gia dưới gối đã sớm nhi nữ thành đàn, chỉ có hai người họ còn lẻ loi một mình, lần này giá nào cũng phải bắt chúng thành thân.
"Ái phi nói có lý, hôn sự của bọn nhỏ quả thật nên suy nghĩ rồi, nhưng chuyện này còn phải hỏi ý bọn nhỏ, xem thử bọn họ có yêu mến tiểu thư nhà nào không!" Phong Huyền gật gật đầu, thập phần tán đồng.
"Nô tì đa tạ hoàng thượng!" Lâm quý phi thi lễ sau đó theo công công rời khỏi ngự thư phòng, mục đích hôm nay nàng ta đến đã đạt được, gần đây việc đoạt vị ngày càng lợi hại, nhưng mà thế lực của nhi tử chẳng được như Nhị vương gia cùng Tứ vương gia, cho nên nàng ta chỉ có thể tự mình tìm trợ thủ cho nhi tử, nhất định phải thú một nữ tử hữu dụng với mình, vậy thì phần thế lực kia sẽ thuộc về phái bọn họ, mới có cơ hội cạnh tranh cùng Phong Thiếu Sở và Phong Hạ Kỳ.
"Ngươi phái người mời Hạ Kỳ cùng Dực Hiên lại đây, cứ nói trẫm có chuyện quan trọng muốn gặp bọn họ!" Hoàng đế Phong Huyền phân phó, ông nắm chắc tiểu Tứ sẽ đến, nhưng còn tiểu Lục thì chưa biết chừng, bởi vì bình thường ông triệu hắn vào cung mười lần thì hết tám lần hắn không đến, căn bản ông không biết làm thế nào với hắn.
"Vâng!"
"Lộ công công, ngươi nói xem có phải Dực Hiên còn hận trẫm không, mỗi lần trẫm nhìn thấy nó đều thấy hận ý trong mắt nó, trẫm…” Phong Huyền thống khổ ngồi trước bàn, Lộ công công chỉ biết yên lặng đứng bên cạnh, không phải hoàng đế thực sự hỏi ông ta, mà chỉ là muốn kể ra hối hận trong lòng mà thôi.
Lộ công công còn nhớ rất rõ tiền hoàng hậu là nữ tử vô cùng tuyệt mỹ nhưng tính cách lại rất kiên quyết, cũng bởi vì phần quả quyết và kiên cường kia cuối cùng mới tiêu tán trong hậu cung, khi tiền hoàng hậu chết đi đã khiến hoàng thượng thương tâm rất lâu, thậm chí có một khoảng thời gian không thể chống đỡ nổi, bây giờ mặc dù bề ngoài hoàng thượng như không có gì, nhưng nội tâm lại cực kỳ tưởng niệm tiền hoàng hậu, nếu không sao có thể khiến tất cả phi tử trong cung đều tuyệt dục?
Không ngoài sở liệu, người tới trước đúng là Phong Hạ Kỳ, hắn khoan thai thi lễ: "Tham kiến phụ hoàng, không biết phụ hoàng truyền nhi thần tới đây có chuyện gì quan trọng?"
"Không vội, ngồi trước đi, chờ Dực Hiên đến rồi nói cũng không muộn!" Hoàng đế nói xong, Lộ công công liền lập tức bưng ghế tới, Phong Hạ Kỳ cũng không tiếp tục giữ lễ tiết trực tiếp ngồi xuống, ngẫm nghĩ vì sao hôm nay phụ hoàng cùng gọi mình và hoàng đệ tới.
Chờ hoàng đế uống xong bốn chén trà, Phong Dực Hiên mới khoan thai đến chậm, sắc mặt vẫn lạnh băng không chút thay đổi, nhìn thấy hoàng đế hắn thi lễ gọi "Phụ hoàng!", sau đó ngồi xuống cái ghế Lộ công công bưng tới, hoàn toàn không có nửa điểm dáng vẻ của thần tử.
"Phụ hoàng, nếu hoàng đệ đã tới, phụ hoàng vẫn nên cho biết người tìm nhi thần đến là vì chuyện gì!" Phong Hạ Kỳ cười nói, coi như ở trước mặt hoàng đế hắn cũng mang chiếc mặt nạ vui vẻ như hồ ly kia.
"Ừ, hôm nay trẫm tìm các con tới bởi vì hai đứa đã trưởng thành những vẫn chưa có phi tử, trẫm muốn hỏi các con có yêu mến nữ tử nào không, phụ hoàng sẽ tứ hôn!" Hoàng đế từ ái nói, mặc dù ông rất muốn trực tiếp tứ hôn cho hai đứa bé này, tìm nữ tử có dung mạo phẩm hạnh tốt trực tiếp bắt bọn họ thành thân, nhưng hai đứa này không đứa nào dễ gạt cả, chỉ sợ đến cuối cùng tứ hôn không thành còn biến lợn lành thành lợn què.
"Phụ hoàng, nhi thần vẫn chưa muốn thành gia, thỉnh phụ hoàng không cần quan tâm!" Phong Hạ Kỳ nói thẳng, hắn thấy nữ tử đã muốn chạy càng xa càng tốt, nữ tử toàn thích dối trá làm ra vẻ, thế gian này e là chỉ có mình Niệm Nhi muội muội mới là người tốt nhất để cưới làm thê tử.
Phong Dực Hiên không nhìn hoàng đế một cái, miệng vẫn lạnh như băng: "Xen vào việc của người khác!"
"Càn quấy! Các con đã ở tuổi này, phụ hoàng còn phải ngóng nhìn các con có thể sớm ngày thành thân sinh hạ hài nhi! Nếu như không thích cứ chọn một người, sau này gặp được người mình thích lại đón vào phủ là được!" Hoàng đế cũng gấp, dù sao nữ tử ở phương diện đoạt vị cũng rất được chú trọng, chính phi không có trắc phi cũng không làm sao có thể khiến văn võ cả triều thành tâm hỗ trợ?
"Giống như mẫu hậu sao?" Ánh mắt Phong Dực Hiên đã lạnh xuống, còn sắc mặt Phong Hạ Kỳ cũng rất khó coi.
"Trẫm thật tâm yêu mẫu hậu các con, nàng là nữ nhân duy nhất trẫm yêu, là trẫm có lỗi với nàng!" Hoàng đế đau lòng nhìn Phong Hạ Kỳ cùng Phong Dực Hiên, tất cả việc ông làm kiếp này đều không hối hận, nhưng điều duy nhất khiến ông hối hận là chưa từng quý trọng nàng.
"Tình yêu của phụ hoàng thật vĩ đại, ta nghĩ kiếp này chuyện mẫu hậu hận nhất là gả cho phụ hoàng!" Phong Dực Hiên cười lạnh, cặp mắt màu đen kia đã bắt đầu hiện ra màu tím.
"Làm càn!" Hoàng đế quát lớn, chuyện khiến ông đau đớn nhất trong lòng chính là thê tử quá cố, hiện tại bị chính nhi tử mình nói như vậy làm cho lòng ông khổ sở vô cùng.
"Bản vương đã có nữ tử yêu mến, hơn nữa kiếp này bản vương chỉ yêu mình nàng, nếu người dám ban nữ nhân khác cho ta, tới một người ta giết một người!" Phong Dực Hiên nói xong liền rời khỏi ngự thư phòng.
"Phụ hoàng, nhi thần cũng muốn tìm một nữ tử thật lòng yêu mình, sống với nhau cả đỏi, cho nên việc tứ hôn còn thỉnh phụ hoàng thôi đi!" Phong Hạ Kỳ thấy phụ hoàng mình hối hận không dứt cũng không có bất kỳ lời an ủi nào “Nhi thần cáo lui!”
Hoàng đế còn muốn nói gì đó, nhưng hai đứa bé đã đi, hơn nữa còn không chịu đáp ứng mình, "Lộ công công, ngươi nói xem trẫm nên thuận theo bọn họ sao?"
"Bệ hạ, Tứ vương gia cùng Minh Vương là nhân trung chi long khẳng định có thể tìm được người mình yêu mến, hơn nữa không phải Minh Vương đã nói rồi sao ngài ấy đã có người mình thích, có lẽ không lâu nữa Minh Vương còn cầu bệ hạ tứ hôn đấy!" Lộ công công pha ly trà mới cho hoàng đế sau đó trấn an.
"Đúng, Dực Hiên nói có nữ tử mình thích, còn nói kiếp này chỉ yêu một người, không biết là nữ tử nhà ai!" Hoàng đế lo lắng nghĩ, dù sao thì nhi tử này chưa từng có vẻ mặt ôn hòa với bất cứ nữ tử nào, không giết đã là không tệ, hoàng đế từng thực lo lắng về sau hài tử này phải lẻ loi một mình đến già mất.
"Bệ hạ chớ lo lắng, với tính tình của Minh Vương điện hạ, nếu đã thích nhất định sẽ cưới về!" Lộ công công nói thế cũng không phải giả, trước giờ tính cách của Phong Dực Hiên đúng là bá đạo ghê gớm.
"Đúng, đúng, xem ra là do trẫm quan tâm quá rồi!" Phong đế nói xong cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
"Bệ hạ, vậy tối nay vẫn tới chỗ Lâm quý phi sao ạ?" Lộ công công hỏi, dù sao thì hiện tại trời cũng đã tối bình thường hoàng thượng sẽ dành chút thời gian đến nghỉ lại chỗ các phi tử, nhưng phần lớn thời gian đều nghỉ tại cung hoàng hậu, tẩm cung trước kia của hoàng hậu vẫn được giữ lại, bây giờ là tẩm cung của hoàng thượng.
"Không đi, Lộ công công, ngươi có biết hiện tại trẫm có bao nhiêu chán ghét những nữ nhân hậu cung kia không? Căn bản trẫm không muốn chạm vào các nàng, trẫm đã từng làm sai, hiện tại trẫm lại vì ngôi vị hoàng đế này mà không thể không làm!” Hoàng đế dứt lời liền chuẩn bị trở về tẩm cung.
***
"A Hiên, chờ một chút!" Ra khỏi hoàng cung Phong Hạ Kỳ nhanh chóng đuổi theo Phong Dực Hiên.
"Hoàng huynh còn chuyện gì muốn nói nữa sao?" Phong Dực Hiên lạnh lùng hỏi.
"Vừa rồi ở trước mặt phụ hoàng đệ nói đệ có người yêu, là thật sao?” Phong Hạ Kỳ rất muốn đi tới vỗ vai hoàng đệ, nhưng ngẫm nghĩ một lát lại nhớ ra hoàng đệ thích sạch sẽ hay là thôi đi.
"Ừ, là thật!" Phong Dực Hiên không chút giấu giếm, hai người bọn họ là huynh đệ ruột cho nên không tồn tại tâm tư tranh đấu mấy thứ vớ vẩn kia.
"Hảo tiểu tử giấu thật đủ sâu, đệ vừa ý cô nương nhà ai thế, có muốn hoàng huynh giúp đệ chút không?" Phong Hạ Kỳ cực kì cao hứng, dù sao thì hắn vẫn có chút áy náy với người đệ đệ này, hơn nữa xưa nay hoàng đệ đều một thân một mình, nếu như có nữ tử mình thích chắc là sẽ hạnh phúc hơn nhiều.
"Bản vương tự lo được, không cần huynh quan tâm!" Phong Dực Hiên nói xong nhẹ nhàng dụng khinh công rời khỏi, hắn đã bắt đầu nhớ Niệm Niệm, không biết giờ này Niệm Niệm đã ngủ chưa.