Cung điện Lan Bá Đặc lộng lẫy hoa mỹ được xây dựng từ 160 năm trước, sử dụng đất đỏ ẩm ướt tốt nhất vùng Hồng Thổ và đá hoa cương cứng nhất trên thế giới kiến tạo thành, trải qua trăm năm mưa gió và thuỷ triều ăn mòn vẫn đứng sừng sững như lúc đầu, việc bảo vệ giữ gìn cũng chỉ làm theo lẽ thường.
Nhưng trong năm nay, cung điện lại được rầm rộ xây dựng lại, từ trong cung đào một đường hầm bí mật nối thẳng vào phòng ngủ của vương tử Lan Bá Đặc, trong phòng ngủ cũng xây thêm một hồ lớn hình bán nguyệt, dẫn trực tiếp nước biển vào hồ này.
Vì lý do an toàn, đường hầm này dài chừng mấy trăm mét, hẹp dài mà quanh co khúc khuỷu, bất cứ nhân loại nào cũng không thể chui qua hết mà còn sống, nhưng dĩ nhiên, đường hầm này cũng không phải là vì nhân loại mà chuẩn bị.
Lê Sóc đang xem xét dự tính quân phí năm nay, đột nhiên, nước trong hồ truyền đến một tiếng vang động.
Trong lòng Lê Sóc vui mừng, vội vàng chạy đến bên cạnh hồ: "Cẩm Tân?"
Một gương mặt tuyệt sắc khuynh thành từ từ nổi lên trên mặt nước, mái tóc dài vàng óng ả trôi nổi trên nước, hắn mỉm cười nhìn về phía Lê Sóc.
Lê Sóc vui vẻ nói: "Sao ngươi lại biết hồ nước hôm nay xây xong?"
Cẩm Tân ôm cổ chàng: "Ta cảm nhận được."
Lê Sóc mỉm cười: "Ngươi cảm nhận được nỗi nhớ của ta."
Cẩm Tân cười một tiếng, một phát túm lấy chàng lôi vào trong nước, không nói lời gì đã ngăn chặn môi chàng, nhiệt liệt mà hôn, Lê Sóc cũng ôm lại eo hắn, động tình đáp lại nụ hôn ấy.
Tay Cẩm Tân dao động làm càn trên thân thể Lê Sóc, đôi môi nóng cháy dọc theo cằm một đường hôn xuống đến ngực, cũng nhanh chóng thành thạo tháo ra nút thắt dây lưng chàng.
"Không, không được." Lê Sóc bắt lại tay hắn, lúng túng nói, "Bây giờ đang là ban ngày."
Cẩm Tân khó hiểu nói: "Ban ngày thì sao?"
"Ta còn có chính sự phải xử lý."
"Ở bên cạnh ta không phải là chính sự sao?" Cẩm Tân sít sao ôm chặt Lê Sóc vào lồng ngực, cố ý đỉnh đỉnh thân dưới về phía trước, để chàng cảm nhận được dục vọng bồng bột của hắn.
Lê Sóc ôn nhu cười nói: "Đương nhiên, vương phi của ta, nhưng mà ta vẫn còn rất nhiều công vụ phải làm."
"Không chịu, ngươi bồi ta đi mà." Cẩm Tân ôm Lê Sóc xoay vòng vòng trong hồ nước, nhất định không chịu buông tay, sóng nước quanh thân hắn phát ra vầng sáng bảy sắc.
"Đừng xoay nữa, ta chóng mặt."
"Ngươi bồi ta đi mà." Cẩm Tân dùng răng khẽ cắn lên bả vai Lê Sóc.
"Được được, ta bồi ngươi, nhanh đừng xoay nữa." Lê Sóc bất đắc dĩ nói.
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên: "Điện hạ, bữa trưa của ngài đã chuẩn bị xong."
Lê Sóc nói: "Đưa vào đi."
Sau một khắc, Trình Tú đẩy xe thức ăn bằng đồng tiến vào, nhìn thấy Cẩm Tân liền kinh ngạc nói: "A, Cẩm Tân điện hạ đến, có cần ta chuẩn bị thêm một phần thức ăn không?"
"Không cần, ngươi trước sau đã chuẩn bị rất nhiều thứ rồi, một mình ta căn bản ăn không hết." Lê sóc cười nói, "Đến đây, đặt ở bên cạnh hồ nước đi."
Cẩm Tân gác cằm lên bả vai Lê Sóc, nháy mắt nhìn Trình Tú, "Hôm nay ngươi phải chuẩn bị điểm tâm ngọt nhiều một chút."
"Hả? A, được, ngài muốn ăn cái gì?"
"Không phải ta muốn ăn, là Hoàng huynh ta muốn ăn." Cẩm Tân nhếch môi cười một tiếng, "Nếu như chọc Hoàng huynh ta giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Trình Tú rụt rụt bả vai, thần sắc có chút sợ hãi, nhưng khuôn mặt lại có chút phiếm hồng khó hiểu: "Được......"
Lê Sóc bất mãn nói: "Hắn cũng muốn đến sao."
Cẩm Tân bĩu môi, vô tội nói: "Người yêu ta không thích Hoàng huynh ta."
"Hắn không thân thiện chút nào." Lê Sóc nhỏ giọng phàn nàn, "Đường hầm này chỉ vì ngươi mà chuẩn bị."
Từ khi tộc Hải yêu cứu giúp hải vực Lan Bá Đặc, Hải yêu liền được người dân Lan Bá Đặc cung phụng là trấn hải thần minh, Lê Sóc cũng nhân cơ hội đó mà công khai tình cảm của mình và Cẩm Tân với Quốc vương và Vương hậu. Thế là chàng không chỉ có được sự thông cảm của họ, mà còn được phép xây dựng một đường hầm ngay bên trong toà thành của mình để bất cứ lúc nào cũng có thể gặp được Cẩm Tân.
Trước khi đường hầm này hoàn thành, họ đều phải gặp nhau ở bờ biển. Không biết tại sao Quần lại say mê thức ăn của nhân loại, nói đúng ra, là mỹ thực mà Trình Tú làm ra, cho nên Đại hoàng tử lãnh khốc lại hung dữ kia cũng đã trở thành khách quen hay đến Lan Bá Đặc.
"Hắn đối ngươi đã rất thân thiện rồi." Cẩm Tân cười hôn Lê Sóc một ngụm, "Không cần phải sợ hắn."
"Ta không sợ hắn." Lê Sóc vuốt ve mái tóc dài của Cẩm Tân, "Ta hứa với ngươi, chỉ cần có thời gian sẽ lập tức cùng ngươi về Hải vương Hải yêu, ngươi đang thích ứng với thế giới của nhân loại, ta cũng sẽ vì ngươi tập thích ứng với thế giới Hải yêu."
Cẩm Tân chép miệng: "Vậy lúc nào thì ngươi có thời gian rảnh đây?"
"Ta......" Lê sóc cười khổ, "Thật ra, lần trước sau khi uống ma dược kia, mặc dù tạm thời có thể hô hấp trong nước, nhưng sau đó ta lại bị nôn mấy ngày, các ngươi có loại thuốc nào không có tác dụng phụ lớn như vậy không?"
Cẩm Tân cười gian: "Thật ra ngươi cũng không cần uống ma dược gì, có một cách có thể khiến ngươi mãi mãi có thể hô hấp trong nước."
"A, cách gì?"
Trình Tú đang bày bàn ăn cũng tò mò mà xoay mặt qua.
Cẩm Tân nhéo nhéo mặt Lê Sóc: " Ma pháp này nhất định phải nói ra trong nước, phải thực hiện trong nước."
Sau khi Trình Tú rời đi, hai người ngồi trên bậc hồ nước được thiết kế tỉ mỉ, chậm rãi thưởng thức bữa trưa do đầu bếp đỉnh cao của vùng Hồng thổ chuẩn bị.
Cẩm Tân vẫn chưa rành cách dùng dụng cụ ăn uống, Lê Sóc nắm lấy hai tay hắn, kiên nhẫn dạy hắn, Cẩm Tân lại không kiên nhẫn học, Lê Sóc liền dứt khoát từng miếng từng miếng mà đút cho hắn ăn. Một bữa cơm ăn hơn hai giờ, ngọt ngào không thôi.
Dùng bữa xong, Lê Sóc ngồi bên bờ tiếp tục xem công văn, Cẩm Tân thì gối đầu trên đùi Lê Sóc, vuốt vuốt ngón tay Lê Sóc, nhỏ giọng ngâm nga bài hát, chỉ chốc lát sau liền ngủ mất, cái đuôi bảy sắc thích ý nhẹ nhàng lay động trong nước.
Lê Sóc cúi đầu nhìn nhan sắc mỹ lệ không chút đề phòng khi ngủ của Cẩm Tân, nhịn không được nhẹ vỗ về mái tóc vàng óng của hắn, trong lòng dâng lên ấm áp vô hạn, có thể cùng Cẩm Tân gần nhau như thế này chàng không gì có thể thoả mãn hơn.
Bất tri bất giác mặt trời đã xuống núi, Lê Sóc cũng mệt mỏi, chàng buông công văn xuống, dùng lòng bàn tay mơn trớn làn da trơn nhẵn của Cẩm Tân, sau đó nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt hắn.
Lông mi Cẩm Tân khẽ run, mở mắt, nhìn về phía Lê Sóc mơ màng cười một tiếng.
"Ngủ có ngon không?" Lê Sóc ôn nhu hỏi.
"Ưm." Cẩm Tân ngáp một cái, "Ngươi đã làm xong?"
"Xong rồi."
"Ta dẫn ngươi đi ra biển ngắm sao nha." Đôi mắt Cẩm Tân loé sáng lấp lánh như sao mà nhìn Lê Sóc.
Lê Sóc cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm đôi mắt hắn, cười nói: "Đôi mắt của ngươi tựa như sao sáng, sao lại phải mất công ra biển ngắm sao."
Cẩm Tân dùng sức chớp chớp mắt hai lần: "Vậy thì đi ngắm trăng sáng."
Trong nước đột nhiên nhảy ra một người, làm hai người giật nảy mình.
Lê Sóc tập trung nhìn qua, Quần đang lơ lửng trong nước, xụ mặt nhìn bọn họ.
"Hoàng huynh, sao lúc này ngươi lại đến đây?"
"Ta vui lúc nào thì đến lúc đó." Quần ngửa người tựa lên bờ, không chút khách khí mà vênh mặt hất hàm sai khiến, " Đi, kêu tên đầu bếp nhân loại kia đến đây."
Lê Sóc mỗi lần đều nghĩ dù sao cũng là hắn đã Lan Bá Đặc của mình, cho nên nhịn xuống lửa giận, cho người đi gọi Trình Tú đến, cũng nói với Quần: "Ngươi cũng không thể vì ăn điểm tâm mà ba lần bốn lượt chạy đến đây đi, hay là ta dùng rương chống nước xếp gọn mấy món này đưa xuống đáy biển cho ngươi."
"Ta muốn ăn đồ tươi." Quần ngạo mạn nói, "Hay là ngươi đưa tên đầu bếp này cho ta."
Trình Tú bị dọa đến lắc đầu một cái, Lê Sóc nói: "Hắn là người, không phải vật, không thể tặng cho ngươi."
Quần hừ lạnh một tiếng: "Còn không mau nhanh một chút."
Trình Tú cẩn thận bày mẻ điểm tâm ngọt mới ra lò trước mặt Quần, cũng ngồi ở một bên ôm đầu gối, nhìn Quần không để ý lễ nghi mà dùng tay bốc lấy thức ăn, trong ánh mắt cậu chứa một nụ cười ôn nhu.
Quần nghiêng đầu nhìn Trình Tú một chút, cầm lấy một cái bánh mousse vị xoài: "Ngươi cũng ăn."
Trình Tú cười nhận lấy, nghiêm túc nói với Quần cách làm những món điểm tâm này.
Cẩm Tân cười lôi Lê Sóc xuống nước, "Để họ ở đây nhấm nháp điểm tâm đi, chúng ta cùng đi ngắm trăng sáng."
"Ai, từ từ......"
Cẩm Tân không nói thêm lập tức túm lấy Lê Sóc lặn xuống đáy hồ, nhanh chóng xuyên qua đường hầm bơi ra biển.
Hai người lơ lửng trên mặt biển, nhìn lên vầng trăng vừa tròn vừa sáng trên trời, chỉ cảm thấy tất cả đều yên tĩnh và tươi đẹp.
"Đúng rồi, phải làm thế nào ta mới có thể hô hấp trong nước?"
Cẩm Tân mỉm cười nhìn Lê Sóc: "Trước tiên ta muốn hỏi ngươi một vấn đề."
"Được."
"Tuổi thọ của nhân ngư là một ngàn năm, ngươi đã chuẩn bị tốt cùng ta bầu bạn một ngàn năm chưa?"
Lê Sóc ngẩn người: "Lâu.... lâu như vậy sao, nhưng ta là nhân loại, ta có thể sống lâu như thế sao?"
"Có thể, nhưng cả đời ngươi đều phải cùng ta tương tri tương ái, bất luận trải qua năm tháng dài thế nào, cho đến khi chúng ta chết đi." Thần sắc Cẩm Tân hiếm khi lại trịnh trọng đến thế.
Lê Sóc trầm mặc, trăm ngàn năm qua nhân loại đều luôn truy tìm diệu pháp để trường sinh bất lão, chàng cũng đã từng tưởng tượng qua nếu có tuổi thọ dài hơn lâu hơn, thì có thể làm được bao nhiêu là việc mà chàng muốn làm, nhưng giờ đây khi cơ hội trường sinh thật sự bày ra trước mắt, chàng lại có chút do dự, một ngàn năm quá dài, chàng có chán ngán cuộc sống này không?
Cẩm Tân nhíu mày lại: "Ngươi không xác định sao?"
Lê Sóc nhìn hắn: "Không phải, ta xác định ta sẽ vĩnh viễn yêu ngươi, bất luận là sống hơn ngàn năm hay vạn năm, chỉ là, vốn dĩ nhân loại chỉ có tuổi thọ trăm năm, ta không biết ta sống lâu như vậy có chán hay không."
"Chỉ cần chúng ta ở bên nhau thì sẽ không." Cẩm Tân nắm thật chặt tay chàng, "Ta sẽ luôn luôn bồi bên cạnh ngươi, cho đến khi cái chết chia cách chúng ta."
Lê Sóc hít sâu một hơi, lộ ra một nụ cười chắc chắn: "Ngươi nói đúng, chỉ cần có ngươi ở đây, ta sẽ không e ngại những chuyện này, ta nguyện ý, ta nguyện ngươi cùng làm bạn đến cuối sinh mệnh."
Cẩm Tân xúc động nói: "Cảm ơn."
Lê Sóc cười nói: "Sao lại phải nói cảm ơn?"
"Cảm ơn chúng ta đã gặp nhau." Cẩm Tân chân thành nói.
"Ừ, đây quả thật là đáng để cảm ơn...... Có điều, đến cùng là phải làm thế nào, sẽ không phải đi tìm tên phù thuỷ kia chứ?"
"Không, không cần." Cẩm Tân kéo Lê Sóc, không chần chừ lặn xuống đáy biển.
Cẩm Tân ôm Lê Sóc, nhìn thẳng vào mắt chàng, trịnh trọng nói: "Chỉ cần lúc chúng ta yêu nhau, chân tình và kiên định, kết hợp với nhau trong biển, biển cả sẽ chúc phúc chúng ta, cho ngươi năng lực có thể hô hấp trong nước và một dung nhan bất lão."
Lê Sóc kinh ngạc mở to mắt.
Cẩm Tân cúi đầu ngậm lấy môi chàng, trằn trọc mút lấy, rót không khí vào miệng chàng, đồng thời dễ dàng xé mở quần áo chàng.
Lê Sóc ôm lấy cổ Cẩm Tân, chủ động cọ sát vào lồng ngực trần trụi mà mạnh mẽ vững chắc của hắn.
Rất nhanh Lê Sóc đã trút hết quần áo, cùng Cẩm Tân trở về bộ dạng nguyên thuỷ nhất, họ trôi bồng bềnh trong lòng biển, bốn phía tối mờ, yên tĩnh, ấm áp, trên đỉnh đầu là ánh trăng sáng chiếu xuống đủ để họ nhìn rõ đối phương, giữa trời đất dường như chẳng còn gì, chỉ còn có nhau.
Cẩm Tân để chân Lê Sóc kẹp lấy eo mình, ôn nhu mà kiên định tiến vào thân thể chàng, đuôi cá to lớn của hắn quẫy nhẹ trong nước, thân eo kịch liệt đưa đẩy.
Lê Sóc ngửa cổ, mặc cho dục vọng mãnh liệt ăn mòn toàn thân, chàng kìm không được mà run rẩy, chàng bị tình dục nguyên thủy này hoàn toàn chinh phục, chàng thậm chí quên nín thở, khi chàng không thể nhịn nữa mà mở miệng ra, chàng lại một lần nữa cảm nhận được sự hô hấp tự do thoải mái trong nước.
Trong nháy mắt đó, có thứ gì đó rất khác, Lê Sóc cảm nhận được, chàng càng thêm gần Cẩm Tân, gần đến độ có thể cảm nhận được trái tim đang đập cuồng loạn của hắn, cảm nhận mỗi một rung động của Cẩm Tân khi ở trong cơ thể chàng, tất cả đều dường như có thể xuyên thấu tính mạng chàng, mang đến cho chàng khoái cảm và hạnh phúc khó nói nên lời.
Một người một cá, thong thả trong biển thỏa thích giao hợp, giống như là trên đời này không có điều gì có thể vượt trên sự vui thích khi được ở bên cạnh người mình yêu, trong tương lai dài đằng đẳng phía trước và trong sinh mệnh bất lão sau này, họ sẽ mãi yêu thương nhau như lúc ban đầu.
Cũng từ đó, hoàng tử và hoàng tử cùng nhau trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc mãi mãi về sau.
- ----------------------
Cuối cùng là kết hợp như thế nào a??? Chời quơiiii, thắc mắc quá!!!! >""<