Chỉ là, anh còn chưa tìm ra câu trả lời rõ ràng cho mình, thì bị cú điện thoại của Ôn Tiểu Huy đảo loạn hết thảy.
"Cái gì?!" Lê Sóc kinh ngạc hỏi.
Ôn Tiểu Huy thở dài: "Thật đó, Thiệu Quần bây giờ đang nằm bệnh viện, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng giọng của Trình Tú nghe đặc biệt đáng thương, em chuẩn bị bay qua bên đó ở cạnh cậu ấy."
Lê Sóc nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần, quan hệ của Thiệu Quần cùng Lý Trình Tú không ngờ lại trắc trở như vậy. Thiệu Quần vì Trình Tú đánh nhau với người ta và bị đâm một dao. Tuy rằng anh vẫn trộm hi vọng Thiệu Quần gặp xui xẻo, nhưng cũng không đến mức nguyền rủa người khác bị thương, quan trọng nhất là, anh lo lắng không biết Lý Trình Tú có bị liên lụy hay không.
Lê Sóc hỏi: "Trình Tú thế nào rồi? Có bị thương gì không?"
"Trình Tú không sao, chỉ là có chút hoảng, mấy người chị của Thiệu Quần đều ở đó hết, đặc biệt là đại tỷ của hắn, cực kỳ lợi hại, Trình Tú thì lại lúng túng, không có bằng hữu thân thích, không biết có bị người khác khi dễ không, em phải đến đó chống đỡ cho cậu ấy mới được." Giọng nói Ôn Tiểu Huy pha chút hào khí, cách điện thoại cũng có thể cảm giác được khí thế chuẩn bị xắn tay áo đánh nhau của cậu, "Lê đại ca, anh có muốn đi cùng không?"
Lê Sóc trầm mặc. Nếu bây giờ anh và Triệu Cẩm Tân đã quen nhau, thì cũng nên có khoảng cách với đối tượng anh đã thích trong quá khứ, nhất là với đối tượng nhạy cảm như Lý Trình Tú, nếu anh đi, cũng khó tránh khỏi Thiệu Quần lại nổi điên, Triệu Cẩm Tân sẽ khó xử, lúc đó lại thêm hỏng việc, anh nhất thời do dự.
Ôn Tiểu Huy đoán được tâm tư anh: "Sao vậy, sợ bạn trai ghen à?"
Lê Sóc cười khổ nói: "Anh nghĩ anh thật sự không nên lại xen vào chuyện giữa họ nữa."
"Cũng đúng..." Ôn Tiểu Huy dừng một chút, nhỏ giọng nói, "Trình Tú nếu nhìn thấy anh, hẳn là có thể an tâm đi... Nhưng mà, quả thật như thế đối với Cẩm Tân cũng không tốt. Không sao, em đi một mình, với sức chiến đấu của em thì anh cứ yên tâm đi."
"Em đừng gây chuyện, đặc biệt không thể chọc vào người nhà họ Thiệu." Tính tình Ôn Tiểu Huy trước giờ lại không chững chạc, gặp phải chuyện không vừa mắt thì lập tức giương móng vuốt, Lê Sóc thật lo lắng cậu ấy sẽ chịu thiệt.
"Biết rồi."
"Có gì khó khăn, lập tức gọi điện thoại cho anh, anh nhất định sẽ giúp các em."
"Được!"
Nói xong, Lê Sóc nghĩ thế nào cũng không thấy yên lòng. Lý Trình Tú yếu đuối, Ôn Tiểu Huy kích động, Thiệu Quần thì đang bị thương, Thiệu Văn kia thì lúc nào cũng hận không thể làm Lý Trình Tú biến mất, liệu có gây khó dễ cho cậu ấy không?
Lúc anh đang chần chừ, Triệu Cẩm Tân gọi điện thoại đến, trực giác Lê Sóc cảm thấy có liên quan đến chuyện Thiệu Quần, lập tức tiếp điện thoại: "Alo?"
Ngữ khí Triệu Cẩm Tân dồn dập: "Lê Sóc, anh tôi xảy ra chuyện!"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Đại khái lại là tranh giành tình nhân, thật mẹ nó..." Triệu Cẩm Tân thở vài hơi, "Tôi chuẩn bị đi sân bay, anh có thể đi cùng với tôi không?"
Lê Sóc hơi bất ngờ: "Cậu hi vọng tôi đi cùng với cậu?"
"Anh tôi còn chưa tỉnh, Văn tỷ lại ở đó, tôi sợ chị ấy khó dễ Lý Trình Tú, nếu có anh ở đó có thể đỡ một chút."
"... Được, tôi đi."
Treo điện thoại, Lê Sóc tùy tiện thu thập vài bộ quần áo, xách vali liền đi sân bay.
Tại cửa khẩu an ninh anh thấy được Triệu Cẩm Tân đang chờ anh, Triệu Cẩm Tân vừa trông thấy anh liền bổ nhào lại ôm lấy anh.
Lê Sóc nhíu nhíu mày: "Rất nhiều người đang nhìn."
Triệu Cẩm Tân rầu rĩ nói: "Lê thúc thúc, trong lòng tôi khó chịu."
Lê Sóc âm thầm thở dài, anh còn chưa hết giận, định lạnh nhạt thờ ơ với Triệu Cẩm Tân vài ngày để giáo huấn hắn, nhưng vừa nghĩ đến Thiệu Quần đang nằm viện, lại cảm thấy Triệu Cẩm Tân có chút đáng thương, cuối cùng không đành nhẫn tâm, liền vỗ vỗ lưng Triệu Cẩm Tân, "Hắn không sao đâu."
Triệu Cẩm Tân bĩu môi: "Anh đã vài ngày không để ý tới tôi, anh còn chưa nguôi giận sao?"
"Chờ cậu ý thức được cái sai của mình, từ đáy lòng thực sự phản tỉnh, chúng ta lại nói chuyện."
Triệu Cẩm Tân buông tay ra, rũ khóe mắt nhìn anh: "Tôi đã ý thức được cái sai của mình, cũng đã phản tỉnh, tôi cảm thấy mỗi lần gặp chuyện có liên quan đến Hàn Phi Diệp anh đều đặc biệt hung dữ với tôi."
"Đúng là ngụy biện, người làm sai là cậu, có liên quan gì đến Hàn Phi Diệp."
Triệu Cẩm Tân ủy khuất nói: "Tôi ghen với hắn, hai người quen nhau sớm như vậy, đã từng ở chung nhiều năm như vậy, tôi thì tính là cái gì nha."
Lê Sóc bất đắc dĩ thở dài, bộ dạng Triệu Cẩm Tân đáng thương như vậy, khiến anh nhịn không được mềm lòng, nhưng vẫn cứng rắn nói: "Vẫn là ngụy biện, ghen cũng không thể đi làm chuyện xấu." Anh dừng một chút, "Cẩm Tân, dù gì thì trong lòng tôi, cậu và Thiệu Quần không giống nhau, đừng làm cho tôi cảm thấy mình đã nhìn lầm người, được không?"
Triệu Cẩm Tân yên lặng.
"Đi thôi." Lê Sóc đi qua cửa an ninh.
Hai người lên máy bay, Triệu Cẩm Tân gác đầu qua trên vai Lê Sóc, đầu hắn so với Lê Sóc còn cao hơn năm sáu phân, động tác này kỳ thật không được tự nhiên lại không thoải mái, nhưng hắn lại không chịu ngồi ngay dậy.
Một lát sau, lại ôm lấy cánh tay Lê Sóc, dùng trán cọ cọ, nhỏ giọng nói: "Tôi sợ."
Lê Sóc nhẹ giọng nói: "Không sợ, không có việc gì."
"Nhưng đó là dao."
"Chẳng phải đã không nguy hiểm đến tính mạng sao, thân thể hắn tốt như vậy, rất nhanh sẽ hồi phục."
"Chắc là rất đau."
Lê Sóc không nói gì. Anh không đồng tình với Thiệu Quần, nhưng anh thật đau lòng cho Lý Trình Tú, người thiện lương vô hại như vậy sao lại gặp phải nhiều cảnh ngộ nhấp nhô như thế.
Triệu Cẩm Tân thấy Lê Sóc không nói lời nào, lại hỏi: "Anh cảm giác hết giận anh tôi chưa?"
"Tôi không phải là người như vậy, nếu tôi muốn trút giận sẽ tự mình làm, chứ sung sướng khi người gặp họa thì có ý nghĩa gì."
"Anh định tự mình làm như thế nào?" Triệu Cẩm Tân không chút nháy mắt nhìn anh, ánh mắt sáng sủa dị thường.
Lê Sóc dừng lại, anh không nhìn đến ánh mắt Triệu Cẩm Tân, anh hơi mím môi: "Chỉ là nói vậy thôi."
Triệu Cẩm Tân buông xuống mi mắt, che dấu suy nghĩ trong lòng.
Máy bay hạ cánh, hai người đi thẳng đến bệnh viện, trên đường đi Lê Sóc gọi điện thoại cho Ôn Tiểu Huy, Ôn Tiểu Huy đi chuyến bay sớm hơn anh một chuyến, đã đến bệnh viện cùng Lý Trình Tú.
Đến bệnh viện, Lê Sóc tìm thấy hai người ở phòng nghỉ, Lý Trình Tú mặt trắng bệch, ánh mắt suy yếu vô thần, nhìn qua cực kỳ đáng thương, Ôn Tiểu Huy ở bên cạnh liên tục nói chuyện, muốn làm dịu đi tâm lý lo lắng của Lý Trình Tú.
Lê Sóc vừa vào phòng, hai người đồng loạt ngẩng đầu, Lý Trình Tú nhìn thấy anh, biểu tình bất lực giống như muốn khóc.
"Lê đại ca, anh đến rồi." Ôn Tiểu Huy nhẹ nhàng thở ra. Cậu dường như là đi rất vội vàng, không sửa soạn gì, tóc tai rũ xuống, nhưng khuôn mặt vẫn trắng nõn thuần khiết, vẫn xinh đẹp đến mức để người tán thưởng, chỉ là không có tươi cười vô tư như ngày thường, nhất là lúc cậu nhìn thấy Triệu Cẩm Tân, vẻ mặt cậu trở nên kỳ lạ, không còn vẻ nhiệt tình như lần gặp trước.
Lê Sóc đi qua, nắm bả vai Lý Trình Tú, ôn nhu nói: "Trình Tú, không sao đâu, chúng tôi ở đây cùng em."
Lý Trình Tú nhìn như người mất hồn, kinh ngạc gật gật đầu.
Triệu Cẩm Tân nói: "Các người nói chuyện đi, tôi đi xem anh tôi."
Triệu Cẩm Tân chân trước vừa đi, Ôn Tiểu Huy liền bạo phát: "Cậu ta vậy mà lại là em họ Thiệu Quần? Hắn tiếp cận anh là có rắp tâm gì?!"
Lê Sóc mơ hồ nói: "Đều là chuyện đã qua, sau này anh sẽ kể em nghe."
"Hừ." Ôn Tiểu Huy bĩu môi, tức giận đến quai hàm đều phồng lên, hiển nhiên trong bụng cậu toàn là lời muốn chửi bậy, nhưng lại ngại mặt mũi hai người, nên không mắng ra lời.
Lê Sóc nhẹ giọng an ủi nói: "Trình Tú, em đừng sợ, vết thương của Thiệu Quần chắc là không nghiêm trọng đâu."
Lý Trình Tú gật gật đầu, lại lắc đầu, y như người mất hồn.
"Hai em ăn cơm chưa?"
"Chưa ăn, đói chết." Ôn Tiểu Huy đang cầm cầm ngón tay Lý Trình Tú, bộ dạng rất không vui mà nói.
"Anh đi mua một ít đồ ăn, chờ anh một chút."
"Được."
Lê Sóc đi ra khỏi phòng nghỉ, đi vào hành lang bệnh viện.
Ở trong hành lang, anh thấy Triệu Cẩm Tân đang nói chuyện cùng Thiệu Văn. Chuyện của Thiệu gia, anh nửa phần cũng không muốn can thiệp, cho nên liền trốn ở góc rẽ, đến khi Thiệu Văn đi, mới bước qua.
Triệu Cẩm Tân nhìn thấy Lê Sóc, mệt mỏi nói: "Không bị thương đến nội tạng, phẫu thuật rất thành công, chỉ là anh ấy còn chưa tỉnh."
"Vậy là tốt rồi." Lê Sóc cũng nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy dáng vẻ của Lý Trình Tú, anh liền biết địa vị người đàn ông này trong lòng Lý Trình Tú, kỳ thật là cao hơn hết thảy.
Triệu Cẩm Tân nhẹ giọng nói: "Anh nói xem, cái này có tính là báo ứng không?"
Lê Sóc giật mình, chờ Triệu Cẩm Tân nói tiếp.
"Anh tôi quả thật không được tính là người tốt gì, đặc biệt là những chuyện anh ấy đã làm với anh." Đôi mắt thâm thúy của Triệu Cẩm Tân không chút nháy nhìn Lê Sóc, "Có khả năng đây là trừng phạt đối với những việc anh ấy đã làm sai đi."
Lê Sóc có chút lo lắng: "Có lẽ vậy, không ai có thể không trả giá cho hành vi của chính mình."
"Hi vọng anh có thể nguôi giận." Triệu Cẩm Tân cười nhẹ.
Lê Sóc nhăn lại mày: "Chuyện này cùng chuyện của tôi là hai việc khác nhau, cái gì mà nguôi với không nguôi giận."
Triệu Cẩm Tân gật gật đầu: "Tôi hiểu." Hắn thở dài một hơi, "Tuy rằng rất nhiều chuyện đều là do anh tôi tự chuốc lấy, thế nhưng bây giờ thực sự anh ấy phải nhanh khỏe lại, nếu không thì Lý Trình Tú phải làm sao đây."
"Trình Tú kiên cường hơn cậu nghĩ, cậu vẫn là đi khuyên nhủ Thiệu Văn đi, đừng để cô ấy làm gì xằng bậy."
"Tôi không chỉ lo lắng cho Trình Tú, còn lo cho con của họ nữa."
Lê Sóc khiếp sợ trừng thẳng ánh mắt: "Cậu nói cái gì?!"
Triệu Cẩm Tân kinh ngạc nói: "Lý Trình Tú không nói cho anh nghe sao? À, có khả năng cậu ấy sợ hãi."
"Cái gì, cái gì con của họ, lúc này cậu còn nói đùa?"
"Tôi không có nói đùa, anh tôi lấy t*ng trùng của Lý Trình Tú để nhờ người đẻ thay một đứa con." Hắn đè thấp giọng nói, "Đây là bí mật, Văn tỷ không biết đâu."
Lê Sóc cả kinh lui về phía sau một bước, nhất thời cả người đều đang phát run. Anh đã quá xem nhẹ đầu óc có vấn đề của tên điên này rồi, hắn vậy mà lại có khả năng làm ra chuyện như vậy? Dùng đầu gối cũng có thể đoán được, Thiệu Quần tuyệt đối là giấu Lý Trình Tú làm ra chuyện này, cũng khó trách khi Thiệu Quần gặp nguy hiểm thì Lý Trình Tú lại mất hồn mất vía như vậy. Bây giờ hẳn là trong lòng cậu ấy có bao nhiêu là dày vò.
Triệu Cẩm Tân cười cười: "Tôi cảm thấy như vậy rất tốt, đứa con này trên danh nghĩa là huyết mạch của anh tôi, Thiệu gia liền sẽ không khó xử bọn họ, Lý Trình Tú cũng sẽ có tất cả."
"Cậu cảm thấy đây là chuyện tốt?" Lê Sóc cắn chặt răng, "Thiệu Quần làm chuyện này, có được Lý Trình Tú đồng ý không? Đây không phải là đi cửa hàng mua một món đồ này nọ, mà đó là một mạng người!"
"Không có, nhưng cũng đã làm xong rồi." Vẻ mặt của Triệu Cẩm Tân khiến người ta nhìn không ra cảm xúc, "Thời điểm này năm sau, bọn họ chính là một nhà ba người, không phải rất tốt sao."
Lê Sóc nhắm mắt lại tựa vào trên tường, nhất thời cảm thấy đau đầu, choáng váng.
"Anh không sao chứ?" Triệu Cẩm Tân sờ sờ khuôn mặt Lê Sóc, lo lắng nói, "Anh nghĩ theo hướng tích cực đi, tình cảm giữa bọn họ kỳ thực rất sâu đậm, giờ còn có con, càng trở thành một gia đình không thể chia cách, anh tôi cũng sẽ đối xử tốt với Lý Trình Tú, như thế không phải mọi người đều vui sao."
Lê Sóc lắc đầu: "Tôi đi mua cơm cho họ." Anh dời tay Triệu Cẩm Tân, xoay người đi ra ngoài.
Triệu Cẩm Tân có chút suy nghĩ nhìn chằm chằm bóng dáng Lê Sóc, cho đến bóng anh mất dạng, hắn mới lộ ra một nụ cười như thể đã dự liệu từ trước.
Lê Sóc bước nhanh ra khỏi bệnh viện, sau đó chậm lại bước chân, nhưng trái tim anh vẫn đang đập cực nhanh.
Thiệu Quần muốn có con cùng Lý Trình Tú.
"Một nhà ba người", " Một gia đình không thể chia cách ", "Mọi người đều vui".
Những lời Triệu Cẩm Tân nói lặp đi lặp lại quanh quẩn bên tai anh, giống như đang nổi trống, âm thanh phát ra vang dội chấn động đến mức anh có cảm giác màng nhĩ mình cũng phát run, trong đầu anh hiện lên từng mảng trống rỗng.
Con của Lý Trình Tú, trên danh nghĩa là huyết mạch của Thiệu Quần... Đây quả thực chính là phù hợp tiêu chuẩn để bước vào cửa Thiệu Gia, Lý Trình Tú là một người ôn nhu, đối với ai cũng tốt, làm sao có thể vứt bỏ con của chính mình được, Thiệu Quần đi một bước này, đúng thật là đủ thâm hiểm, lại có thể đem Lý Trình Tú giam ở bên mình.
Vậy anh... anh làm sao mà hạ thủ với Thiệu Quần cho được!
Cho đến hôm nay anh vẫn luôn do dự, nay lại nghe được tin tức này, càng là khiến ý định trả thù của anh lung lay vạn phần.
Anh vĩnh viễn đều không có biện pháp tha thứ cho Thiệu Quần, nhưng còn Triệu Cẩm Tân thì sao, Lý Trình Tú thì sao, đứa trẻ vô tội kia thì sao? Anh sao có thể không nghĩ đến họ?
Có lẽ Triệu Cẩm Tân nói đúng, hôm nay Thiệu Quần bị thương nằm viện chính là báo ứng, nếu ông trời đã trừng phạt hắn, thì anh cũng nên khoan dung độ lượng.
- -------
Lê Sóc mua cơm hộp trở về.
Lúc ăn cơm, Ôn Tiểu Huy vẫn luôn cố gắng nói chuyện vui cười, Lê Sóc phối hợp cười cười, Lý Trình Tú cũng miễn cưỡng cười, chỉ là nuốt không trôi.
Cơm nước xong, Lê Sóc vỗ vỗ đầu Lý Trình Tú: "Trình Tú, tối qua đến giờ em vẫn chưa ngủ phải không, em nên nghỉ ngơi trong chốc lát đi."
"Em không muốn ngủ."
"Ngoan, nghe lời Lê đại ca, đi ngủ một giấc, nếu Thiệu Quần tỉnh, bọn anh sẽ gọi em trước tiên."
Chắc là vì tâm tư lo lắng của cậu đã được đoán trúng, cậu sợ Thiệu Quần tỉnh lại không gặp được mình, nay Lê Sóc đã nói vậy, Lý Trình Tú quẫn bách gục đầu xuống, nhẹ nhàng gật gật.
Cậu nằm xuống trên sô pha trong phòng nghỉ chợp mắt, Ôn Tiểu Huy nháy mắt về phía Lê Sóc, ý bảo anh ra ngoài.
Hai người bước ra ngoài, Ôn Tiểu Huy nhẹ nhàng đóng cửa, thở dài một hơi: "Trình Tú thật vất vả."
Lê Sóc ôn nhu nói: "Em cũng vất vả rồi."
"A, em không sao, em chống đỡ được." Ôn Tiểu Huy ra vẻ thoải mái mà nói.
Lê Sóc bất đắc dĩ nói: "Nghiệt duyên cũng là duyên, khó chia lìa."
"Đúng vậy, nghiệt duyên cũng là duyên..." Ôn Tiểu Huy cảm khái nói, "A, Lê đại ca, anh cùng Triệu Cẩm Tân đến cùng là sao thế này?"
Lê Sóc tự giễu nói: "Không là sao hết, chính là nghiệt duyên."
"Hắn ta là em họ của Thiệu Quần, tiếp cận anh chắc chắn không có ý tốt, sao anh lại còn ở chung với hắn vậy."
"Cậu ấy cũng đã cứu ba anh một mạng, cho nên chuyện cậu ấy vì Thiệu Quần lừa anh, xem như đã thanh toán xong."
"Thanh toán xong thì thanh toán xong, anh cũng không cần lấy thân báo đáp đi." Ôn Tiểu Huy có chút nóng nảy, "Trình Tú nói với em, Triệu Cẩm Tân là đào hoa công tử, là chính Thiệu Quần nói cho Trình Tú biết, cậu ấy bảo em nhắc nhở anh."
Lê Sóc cười cười: "Anh biết."
" Anh biết rõ?" Ôn Tiểu Huy trừng lớn ánh mắt.
"Tiểu Huy, anh biết em quan tâm anh, nhưng con người là sẽ thay đổi, không thể lấy quá khứ để suy đoán hiện tại mà phán xét người khác." Ánh mắt Lê Sóc tản ra tia ôn nhu ngay cả chính mình cũng không nhận thấy, "Cẩm Tân có rất nhiều khuyết điểm, cũng có chút tùy hứng, tật xấu cũng nhiều, anh đang từ từ giáo huấn cải tạo, nhưng trên bản chất cậu ấy là người tốt, nếu không phải nhờ cậu ấy ba anh có lẽ hiện tại đã không thể ở Mỹ."
Ánh mắt Ôn Tiểu Huy dại ra nhìn Lê Sóc, cậu trước giờ chưa thấy qua Lê Sóc vì ai mà lộ ra thái độ như vậy, bất luận là đối với cậu ngày xưa hay là đối với Lý Trình Tú. Thái độ của anh không chỉ có chính chắn hay ôn nhu, mà là cực kỳ ôn nhu, còn mang theo một chút vui sướng cùng kiêu ngạo, vẻ mặt của anh bây giờ khó có thể hình dung, nếu phải dùng từ để diễn tả, thì chỉ cần dùng một từ đơn giản nhất là có thể khái quát hết tình cảm của anh bây giờ ------- đó là "Thích", thuần túy là "Thích"!
Lê Sóc vô tư mỉm cười nói: "Về phần đào hoa, cậu ấy tuổi còn nhỏ, điều kiện ưu việt, thích chơi đùa cũng là bình thường, có thể thuần phục một người như vậy hay không thì phải xem chuyện sau này."
Anh chớp mắt nhìn Tiểu Huy, "Tin tưởng Lê đại ca của em một chút được không."
Ôn Tiểu Huy hít một hơi: "Lê đại ca, anh là thật sự thích hắn."
"Ừ." Lê Sóc cười cười, thản nhiên nói: "Anh thích cậu ấy, ở bên cạnh cậu ấy cực kỳ vui vẻ."
"Anh... có phải anh rất rất thích hắn không?"
Lê Sóc chần chờ một chút, mới bình tĩnh nói: "Đúng, anh rất thích cậu ấy." Anh không biết tiêu chuẩn "rất thích" của anh và Ổn Tiểu Huy có giống nhau hay không, nhưng ít ra anh có thể khẳng định mức độ yêu thích của anh đối với Triệu Cẩm Tân đều vượt xa so với Hàn Phi Diệp năm xưa, vượt xa so với mỗi một người bạn trai khác trong quá khứ của anh. Ngay cả năm đó, thời điểm khi anh cho rằng Hàn Phi Diệp chính là người sẽ bầu bạn với anh cả đời, anh cũng không có tâm lý lo được lo mất như đối với Triệu Cẩm Tân thế này.
Triệu Cẩm Tân mang đến cho anh vui sướng nhiều hơn bất cứ người yêu nào trong quá khứ, cũng mang đến cho anh thống khổ hơn bất cứ ai, Triệu Cẩm Tân chính là áng văn cường điệu nhất trong cuộc đời anh.
Đôi mày thanh tú của Ôn Tiểu Huy nhăn lại, cậu cắn chặt răng: "Lê đại ca, những lời này của em có thể anh sẽ không thích nghe, nhưng em có cảm giác anh đang bị hắn mê hoặc, anh nên ngẫm lại hắn vì sao lại tiếp cận anh, ngẫm lại nhưng lời nhận xét mà mọi người nói về hắn, anh vẫn thực sự tin tưởng hắn như vậy?"
"Bây giờ anh không quá tin tưởng cậu ấy, nhưng anh muốn cùng cậu ấy một lần nữa tạo lập tín nhiệm."
"Nhưng là..."
Lê Sóc cười nói: "Tiểu Huy, anh biết em lo lắng cho anh, nhưng là, làm bất cứ chuyện gì cũng đều có phiêu lưu, yêu đương chính là chuyện phiêu lưu cao nhất, nhưng cũng không thể bởi vì có sóng gió mà không làm, mà ngược lại là càng muốn làm cho tốt, càng muốn có kết quả tốt nhất. Tỷ như mấy ngày hôm trước, cậu ấy làm chuyện xấu bị anh phát hiện, anh liền trừng phạt cậu ấy, anh sẽ cố gắng biến cậu ấy thành người có thể phù hợp với anh nhất."
Ôn Tiểu Huy cắn cắn môi, đôi chân mày vẫn là không thể giãn ra: "Lê đại ca, anh rất thông minh, cũng rất lý tính, nhưng đây cũng chính là khuyết điểm lớn nhất của anh, à... cũng không phải khuyết điểm, mà là... nhược điểm lớn nhất. Anh chính là rất lương thiện, người lương thiện sở dĩ đều dễ dàng bị lừa, là bởi vì họ từ ban đầu đều lấy thiện ý để phỏng đoán ý định của người khác." Cậu cười khổ một tiếng, "Đây là điều em học được từ chuyện của Lạc Nghệ, em hi vọng anh sẽ không giống như em."
Nhất thời Lê Sóc có chút đau lòng, anh xoa xoa tóc Ôn Tiểu Huy: "Đều đã qua. Yên tâm đi, đừng xem thường Lê đại ca của em, anh tự có chừng mực."
Ôn Tiểu Huy gật gật đầu: "Em tin tưởng anh, Triệu Cẩm Tân đào hoa cũng sẽ bị anh thu phục thành ngoan ngoãn dễ bảo, người nào không thích anh chính là bị mù."
Lê Sóc bật cười ha ha.