• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nháy mắt đầu óc Lê Sóc trống rỗng.

Mấy hàng chữ ngắn ngủi kia khiến quang cảnh trước mặt anh bỗng nhiên nhạt nhòa.

Anh ra sức ấn gọi điện thoại, không ngoài dự kiến di động đã khóa máy. Anh tức giận hung hăng đạp một cước lên bàn, gọi điện thoại cho trợ lý của mình.

Điện thoại vang lên thật lâu mới có người bắt máy, Lê Sóc đã sớm quên bây giờ trong nước đang là nửa đêm, điện thoại vừa được bắt máy anh đã gầm nhẹ hỏi: "Lý Trình Tú đâu!"

Trợ lý ngớ ra, không phải là vì chưa tỉnh ngủ, mà là vì hơn ba năm đi theo Lê Sóc cậu chưa bao giờ thấy ông chủ của mình hung dữ như vậy, ngập ngừng nói: "A... Lý... Lý Trình Tú?"

"Lý Trình Tú, người đâu?!"

"Cậu ấy... Cậu ấy ở..." Trợ lý đã tỉnh táo vài phần, "Cậu ấy không phải đang ở nhà sao? Ngày mai tôi đi đón cậu ấy, giúp cậu ấy chuyển đến khách sạn."

Lê Sóc ra sức vuốt mặt, bắt buộc chính mình bình tĩnh lại: "Tiểu Quách, vất vả cậu một chút, bây giờ lập tức đến nhà Lý Trình Tú, có khả năng cậu ấy đã đi rồi."

"Đi? Ban ngày tôi còn nói chuyện điện thoại với cậu ấy mà, đã hẹn xong thời gian chuyển nhà rồi."

"Bây giờ lập tức đi ngay, sau khi xác nhận gọi điện lại cho tôi."

"Dạ dạ dạ, bây giờ tôi lập tức đi." Trợ lý tay chân luống cuống từ trong ổ chăn bò ra.

Tắt điện thoại, Lê Sóc nôn nóng đi qua đi lại vài vòng trong phòng, đọc đi đọc lại tin nhắn mấy lần. Tuy rằng câu chữ bình thản là thế, nhưng Lê Sóc vẫn cảm nhận được sự tuyệt vọng trong đó.

Tám chín phần là Thiệu Quần đi tìm Lý Trình Tú, lấy chuyện của anh để uy hiếp em ấy...

Mấy ngày nay anh vẫn luôn lo lắng sẽ gặp chuyện không may, kết quả vẫn là xảy ra chuyện. Không phải anh không nghĩ tới Thiệu Quần sẽ đi tìm em ấy gây phiền toái, nhưng anh cũng nghĩ, có lẽ gặp Thiệu Quần rồi, Lý Trình Tú sẽ càng thêm nản lòng thoái chí, càng nguyện ý đi đến bên người anh.

Kết quả em ấy lại cứ như vậy mà bỏ đi?!

Em ấy sẽ đi nơi nào? Em ấy sẽ nương tựa vào ai? Em ấy sẽ còn liên lạc với mình không?

Lê Sóc cảm thấy cảm xúc sôi trào, lo lắng, hoang mang, bất an, từng cái từng cái từ trong đầu phun trào ra bên ngoài, nếu không phải anh đang ở quá xa ngoài tầm kiểm soát của mình, anh cũng không lo lắng khẩn trương như thế.

Anh đứng ngồi không yên trong phòng đợi nửa hơn giờ, trợ lý gọi điện thoại lại.

Lê Sóc còn ôm một tia hi vọng: "Thế nào?"

"Trong nhà thật sự không có ai." Giọng nói trợ lý nghe như sắp khóc đến nơi, "Hỏi bảo an, họ nói là ban ngày cậu ấy đã đi rồi, mang theo hành lý. Lê tổng, làm sao bây giờ?"

Lê Sóc nhắm mắt lại, nặng nề thở một hơi: "Đặt vé máy bay cho tôi, tôi phải trở về."

"Nhưng Hạng tổng nói ngài tuyệt đối không thể trở về..."

"Cậu đừng quản, đặt cho tôi..." Lê Sóc tính toán một chút thời gian nhanh nhất anh có thể trở lại New York thu dọn vài thứ rồi chạy tới sân bay, "Sau chuyến bay thứ bảy."

"... Dạ, được rồi."

"Lập tức đi dò la tất cả những tin tức bên phía giao thông có thể tra được, phải tìm cho được Lý Trình Tú."

"Dạ!"

Lê Sóc ra sức xoa xoa hai bên huyệt thái dương, ném điện thoại qua một bên, bắt đầu thu dọn hành lý.

Hiện giờ anh không thể suy nghĩ nhiều, cho dù Lý Trình Tú chia tay anh, tình nguyện bỏ đi cũng không cùng anh đến Mỹ, nhưng từ trong tin nhắn cậu ấy gửi, anh đọc ra được nỗi thống khổ tuyệt vọng ấy, cũng đủ khiến anh hiểu rõ, Lý Trình Tú hiện tại rất cần anh giúp đỡ. Lúc này, anh sao có thể yên ổn ở đây mà nghỉ dưỡng!

Thu dọn qua loa vài món đồ, anh nhấc valy lên định xuống lầu.

Vừa mở cửa, Triệu Cẩm Tân vừa đúng lúc định gõ cửa, cánh tay đang giơ lên giữa không trung còn chưa kịp hạ xuống, ánh mắt hắn nhìn xuống, dừng lại trên valy Lê Sóc đang xách trên tay: "Anh đi đâu?"

"Tôi phải về nước." Lê Sóc lướt qua hắn muốn đi.

Triệu Cẩm Tân một phen đè lại bờ vai anh: "Xảy ra chuyện gì? Vội vàng gấp gáp vậy."

"Tôi không muốn giải thích, tóm lại có việc gấp, tôi muốn lập tức trở về." Lê Sóc đưa tay định đẩy hắn ra.

Triệu Cẩm Tân cầm trụ cánh tay Lê Sóc, kéo người anh về phía trước, sau đó dùng cánh tay phải kẹp lấy cổ anh, cơ hồ là ôm trọn anh trong lòng, lại tha cả người anh trở vào trong phòng.

Một loạt động tác này quá nhanh, quá lưu loát, Lê Sóc còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Triệu Cẩm Tân đã đá lên cửa một cước. Lê Sóc tuy rằng không hiểu võ thuật, nhưng vẫn cảm nhận được đây là một chiêu cầm nã thủ nhưng nhẹ nhàng hơn, cổ tuy rằng bị siết chặt nhưng cũng không đến nỗi hít thở không được, chỉ là không thể thoát ra thôi.

Triệu Cẩm Tân rất nhanh liền buông tay ra, đứng chắn ở trước cửa, mỉm cười nhìn Lê Sóc.

Lê Sóc ném valy, cả giận nói: "Cậu làm gì?! Tôi thật sự có việc gấp!"

"Anh đã hứa tối nay đi uống rượu với tôi." Triệu Cẩm Tân vô tội nói.

"Cậu biết phân nặng nhẹ một chút được không."

Triệu Cẩm Tân nhún nhún vai, nghiêm mặt nói: "Tôi không biết ở trong nước anh đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng có phải anh đã quên bây giờ mà về nước là đang mạo hiểm?"

"Tôi biết, thế nhưng tôi cần phải trở về."

"Vì sao?"

"Chuyện này không liên quan đến cậu."

Triệu Cẩm Tân mở hai tay ra, cười nói: "Anh không nói tôi sẽ không cho anh đi, bảo bối, anh thật sự không đánh lại tôi."

Lê Sóc nắm chặt nắm đấm, hiện tại anh thực sự không có tâm trạng nghiệm chứng lời Triệu Cẩm Tân nói là thật hay giả, anh phập phồng lồng ngực thở mạnh: "Lý Trình Tú có khả năng đã mất tích."

Triệu Cẩm Tân sửng sốt: "Cái gì?"

Lê Sóc khó chịu nói: "Tôi giải thích cậu cũng không hiểu, tóm lại bây giờ tôi cần về nước, tránh ra."

Triệu Cẩm Tân nửa bước cũng không rời khỏi cửa: "Mất tích? Vì sao?"

"Chuyện này liên quan gì đến cậu!" Lê Sóc cất cao âm lượng, "Cậu ấy gửi qua một tin nhắn sau đó liền đi, chuyện đã nghiêm trọng đến mức này, cậu có thể hiểu chuyện một chút không!"

Triệu Cẩm Tân sắc mặt khẽ biến: "Đi? Anh ta chủ động đi?"

"Đúng!"

Triệu Cẩm Tân trầm ngâm hai giây: "Anh ta đi rồi, anh trở về có ích lợi gì?"

"Cậu..."

"Anh có trở về hay không, nếu tìm được thì là tìm được, nếu không tìm được chính là không tìm được." Triệu Cẩm Tân cắt ngang anh, "Ngược lại nếu anh trở về, để xảy ra chuyện, anh còn có thể phân ra bao nhiêu sức lực để tìm anh ta? Anh trở về lúc này chỉ thêm phiền toái."

Lê Sóc nhất thời á khẩu không trả lời được.

Triệu Cẩm Tân đi tới, ấn bờ vai anh khiến anh ngồi xuống, "Trước tiên anh bình tĩnh một chút, từ nãy đến giờ chỉ mới qua một tiếng đồng hồ, nói cách khác trong khoảng thời gian ngắn như vậy anh vừa nhận được tin nhắn đã ra quyết định, anh không cảm thấy mình quá xúc động, quá lỗ mãng sao?" Giọng nói hắn ôn hoà bình tĩnh, nghe qua khiến người ta có cảm giác an lòng.

Lê Sóc ngây ngẩn nhìn xuống nền nhà, sống lưng cứng đờ chậm rãi thả lỏng, đồng thời cũng vang lên một tiếng thở dài.

Triệu Cẩm Tân ngồi xổm trước mặt anh, cầm tay anh, mỉm cười nói: "Kỳ thật anh suy nghĩ lại một chút sẽ cẩn thận nghĩ ra được vấn đề, đừng nóng vội, đừng xúc động, anh như vậy không giống Lê thúc thúc thường ngày chút nào."

Lê Sóc miễn cưỡng cười cười. Nói nãy giờ đương nhiên anh sao còn không hiểu rõ. Quả thật anh không thể trở về, chuyện tìm người mất tích này anh có thể nhờ vào quan hệ bạn bè hoặc là tiêu tiền để tìm, chuyện này thông qua điện thoại là có thể giải quyết, lỡ như anh trở về mà thực sự bị bắt lại, chẳng phải là trước sau đều gặp địch, sao còn có thể chiếu cố quan tâm cho ai.

Nhưng hiện giờ trong đầu anh cũng rất hỗn loạn, đến ghế cũng ngồi không yên.

Triệu Cẩm Tân nhéo nhéo lòng bàn tay anh: "Anh gấp gáp như vậy, nếu là vì tôi thì thật tốt."

Trong nhất thời Lê Sóc có chút không thể nhìn thẳng ánh mắt nóng bỏng của Triệu Cẩm Tân, anh né tránh tầm mắt hắn, đứng lên.

Triệu Cẩm Tân so với lần đầu tiên hai người gặp mặt thật không giống nhau. Lần đầu tiên gặp, cậu thanh niên này lỗ mãng, phóng đãng, như một con rắn độc xinh đẹp, từng bước mà áp sát anh, cho nên anh cảm thấy chỉ thích hợp đứng ở xa để quan sát, sau này lại phát hiện hắn rất thích làm nũng, thích bày trò, thích chọc ghẹo người khác, nhưng trước sau vẫn luôn khống chế đúng mực, khiến người ta không thể chán ghét, thậm chí thường có cảm giác hắn có vài phần đáng yêu. Nhưng càng tiếp xúc nhiều Lê Sóc lại càng cảm thấy hoang mang và mờ mịt với tình cảm ái mộ mà hắn bộc lộ ra ngoài, đồng thời anh cũng cảm nhận được sự dịu dàng đằng sau vẻ bất cần đời ngang tàng của hắn.

Ấn tượng của anh đối với Triệu Cẩm Tân, là từ đáy vực mà một đường vọt thẳng lên, nay bởi vì không thể đáp lại tình cảm của hắn lại khiến anh cảm thấy có chút áy náy.

Triệu Cẩm Tân đứng lên: "Trong nước tôi không thiếu bạn bè, tôi nhất định sẽ giúp anh tìm người, lúc này đừng khách sáo với tôi nữa, tìm được người là quan trọng nhất, không phải sao."

Lê Sóc há miệng thở dốc, cuối cùng chậm rãi gật gật đầu: "Cẩm Tân, cám ơn cậu."

Triệu Cẩm Tân dùng ngón trỏ nhẹ nhàng nâng nâng cằm Lê Sóc, "Cho nên, hai người đã chia tay rồi phải không?"

Lê Sóc hơi giật mình: "Hiện tại tôi nào có lòng nghĩ đến việc này."

"Anh đừng trốn tránh, thái độ của Lý Trình Tú còn chưa đủ rõ ràng sao."

Lê Sóc quay mặt đi: "Bây giờ chắc chắn em ấy đang rất khó khăn, chia tay hay không chia tay, tôi đều hi vọng em ấy được tốt, đều sẽ giúp em ấy."

"Anh thật sự là người tốt." Triệu Cẩm Tân chầm chậm nói.

Không biết vì sao, Lê Sóc nghe trong những lời này có chứa vài phần ý tứ châm chọc, anh nghĩ, chắc là mình nghĩ nhiều rồi, hoặc là, Triệu Cẩm Tân đang ghen sao.

Lê Sóc lắc lắc đầu: "Cẩm Tân, cậu để tôi một mình yên tĩnh trong chốc lát đi."

"Được." Triệu Cẩm Tân vỗ vỗ vai anh, "Trước mắt anh gửi vào di động tôi những tin tức mà anh có được, tôi sẽ tìm bạn bè hỗ trợ, yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm được anh ta."

Lê Sóc cảm kích gật gật đầu.

Bởi vì trong nước còn chưa bình minh, Lê Sóc vẫn nôn nóng ngồi chờ tin tức bên đó. Anh nhớ lại từng chút từng chút việc từ khi cùng Lý Trình Tú quen biết đến giờ, càng nghĩ trong lòng càng tràn ngập muộn phiền.

Anh có chút không cam lòng, anh tự hỏi mình luôn là một người chính trực, lương thiện, biết kiềm chế bản thân, làm người làm việc đều chưa từng gây ra sai lầm gì lớn, còn luôn được hoan nghênh, vậy mà vì sao chuyện tình cảm của anh lúc nào cũng không được thuận lợi?

Tình cảm khi mười mấy tuổi đầu tạm thời không đề cập tới, khi anh hai mươi mấy, người bạn trai khi học đại học anh từng yêu nhất, cùng chí hướng nhất, bởi vì lúc đó đổi ý không cùng anh đi Châu Phi mà mỗi người mỗi ngả, mấy năm sau này cho dù anh quen biết ai, đều là thật lòng đối đãi, tôn trọng yêu thương, nhưng cuối cùng vẫn là chia tay, chưa có ngoại lệ.

Anh thậm chí không thể xác định, bản thân mình đến cùng đã làm sai cái gì.

Ngược lại, cũng có một người, thẳng thắn thành khẩn nói cho anh biết, là anh quá mức lý trí, nên không thể cảm nhận được bao nhiêu phần tình yêu.

Nhớ tới người kia, là một tiểu nam sinh tinh ranh hoạt bát mà anh từng khá yêu thích, đúng lúc còn là bạn chung của anh và Lý Trình Tú, anh vội lấy di động ra, gọi điện thoại.

Bên kia điện thoại truyền đến một âm thanh cực kỳ thiếu kiên nhẫn: "Ai?"

"Tiểu Huy, là anh, Lê Sóc."

"Hả..." Âm thanh bên kia đã tỉnh táo vài phần, "Ai? Lê đại ca, anh muộn như vậy.... à, sớm như vậy gọi điện thoại cho em làm gì nha? Sáng mà thức sớm vài giờ là buồn ngủ cả buổi sáng aaa." Lời còn chưa dứt, cậu ta lại ngáp một cái thật dài.

"Tiểu Huy, Trình Tú có đi tìm em không?"

"Gần nhất thì không có, a... hôm qua có gọi điện thoại cho em, nói là muốn đi tìm người họ hàng."

"Họ hàng nào, ở đâu?"

Ôn Tiểu Huy hiển nhiên đã ý thức được sự việc không đúng lắm, vội la lên: "Chưa nói, sao vậy?"

"Em ấy đi rồi, gửi cho anh một tin nhắn sau đó liền khoá máy, bây giờ cũng không tìm thấy người."

"Cái gì!" Ôn Tiểu Huy gào lên, lại nói: "Nói, nói không chừng cậu ấy thực sự đi tìm họ hàng thì sao, hôm qua gọi điện thoại cho em giọng nói rất bình thường, có lẽ khoá máy là do di động hết pin?"

"Chỉ sợ không đơn giản như vậy." Lê Sóc trầm giọng nói, "Nếu Lý Trình Tú liên lạc lại với em, nhất định phải lập tức nói cho anh biết, hoặc là em nghĩ ra được chỗ nào em ấy có thể đi, cũng nói cho anh biết."

"Em em em.. em bây giờ sẽ nhớ lại."

Lê Sóc cứ như vậy nhốt mình trong phòng, thông qua mọi con đường mà anh biết, sứt đầu mẻ trán tìm người, một buổi chiều chớp mắt đã trôi qua, trong nước cũng đến thời gian thức giấc, mà Lý Trình Tú vẫn bặt vô âm tính.

Đột nhiên, cửa vang lên tiếng đập cửa, kéo cảm xúc của Lê Sóc từ nơi âm u trở về, anh nói: "Mời vào."

Cửa mở, Triệu Cẩm Tân đi đến, cười nói: "Anh nên theo tôi đi uống rượu đi."

Lê Sóc bất đắc dĩ nói: "Bây giờ tôi không có tâm trạng...." Anh nói được một nửa, liền thay đổi chủ ý, đôi khi, rượu thật sự là một thứ tốt, ví dụ như hiện tại, anh thật muốn thống khoái mà say một hồi.

Triệu Cẩm Tân liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của anh, chớp chớp mắt: "Theo tôi đi đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK