Nếu anh là người có tính hướng bình thường, bây giờ chắc đã sớm cưới vợ sinh con, cũng hết cách, chuyện này không phải muốn là được. Bạn bè trong giới của anh cũng nhiều người giống ba mẹ anh, thời sinh viên quen nhau yêu nhau, trải qua nhiều năm sóng gió, rồi kết hôn, nhận con nuôi. Anh thân là người có tính cách yên ổn, thế nào mà lại không có được vận mệnh yên ổn đây?
Lê phu nhân anh vẫy vẫy anh: "Tiểu Sóc, đến đây, tiết mục này rất thú vị."
Lê Sóc cười đến ngồi giữa hai người, hai bên hai tay ôm vai họ: "Cả ngày không gặp, có nhớ con không đây?"
Lê tiên sinh cười nói: "Nói gì buồn nôn vậy a. Đúng rồi, con định khi nào về nước?"
"Chờ ba khỏe thêm chút, con mới trở về."
Lê tiên sinh vỗ ngực: "Ba không sao rồi, ba định ngày mai đi làm lại."
"Ba, ba vẫn là nên nghỉ ngơi thêm đi, không cần phải gấp gáp công tác."
"Mỗi ngày đều ở nhà sắp nghẹn chết ta, mẹ con còn muốn đưa ba đi tập yoga, nguyên một phòng toàn là nữ, ba mới không đi đâu."
"Cũng có nam mà, có gì không tốt đâu." Lê phu nhân phản bác nói, "Thầy hướng dẫn chính là nam."
" Thầy hướng dẫn là Gay a."
Lê phu nhân đánh ông một quyền, "Con trai ông cũng là Gay, Gay thì làm sao?"
Lê tiên sinh làm bộ dáng không chấp nhặt với bà.
Lê Sóc cười nói: "Được rồi, có thể không tập yoga, nhưng mấy môn thể thao cường độ mạnh ba cũng không nên tập."
"Ba biết, bác sĩ nói cái gì ba đều nghe theo hết." Lê tiên sinh đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Tiểu Sóc, hôm kia ba đi ngân hàng, gặp trúng bạn trai thời sinh viên của con, tên gọi là gì ba quên rồi, có điều dáng vẻ thế nào ba vẫn nhớ rõ."
Lê Sóc hơi bất ngờ, hỏi: "Hàn Phi Diệp?"
"Đúng đúng, nó không nhìn thấy tba. Đã qua nhiều năm như vậy, nó cũng không thay đổi nhiều, dù sao liếc một cái cũng có thể nhận ra, bây giờ nhìn dáng vẻ quả thật không tệ."
"Vâng, anh ấy từ chức công việc cũ, cùng người bạn mở công ty khoa học công nghệ chuyên về thiết bị chữa bệnh dùng trí tuệ nhân tạo, hiện sắp đưa ra thị trường."
Lê phu nhân thở dài: "Đúng là không tệ nha. Thằng bé ấy ngày xưa mẹ rất thích... Ai nha, nó chẳng phải cũng tuổi Mùi sao? Mẹ nhớ rõ nó lớn hơn con một tuổi."
Lê tiên sinh chịu không nổi: "Bà có thể đừng mê tín quá không, thật sự sợ con mình không có ai cưới sao?"
"Tôi chỉ nói thôi mà."
Lê Sóc nhớ tới bị Triệu Cẩm Tân lấy tên tiếng Anh của mình trêu chọc, anh nhịn không được hỏi: "Mẹ, con là Ngũ Hành thiếu dương sao."
"A? Thiếu cái gì?"
"... Không có gì. Hai người tiếp tục xem đi, con đi nghỉ ngơi."
Lê Sóc trở lại phòng, tắm rửa một cái, định lấy quyển sách ra đọc một chút để tĩnh tâm. Trong lúc tìm sách, phát hiện trên giá sách để mấy quyển album. Anh dừng một lát, cầm ra một quyển album, nhẹ nhàng mở ra. Đây là ảnh chụp hồi đại học khi anh tham gia giải tennis giữa các trường đại học cao đẳng trong toàn nước Mỹ. Khi đó thật trẻ tuổi, ý chí tràn đầy, cười đến dương quang sáng lạn, Hàn Phi Diệp đứng cạnh anh, cao hơn anh nửa cái đầu, khuôn mặt trắng nõn, ánh mắt sáng sủa, hai người ôm bả vai nhau, thân mật giống huynh đệ, lại càng hơn huynh đệ.
Họ đã từng có khoảng thời gian thật tốt, đó chính là hồi ức tốt đẹp nhất trong cuộc đời anh.
Nhưng là, anh đã không nhớ rõ nữa rồi. Những cảm xúc khi động tâm, ngọt ngào, kích tình, những thương tâm khi chia tay, thầm oán, nhớ nhung, bất luận là xúc cảm nồng đậm cỡ nào, cũng đã qua mười hai năm thời gian gột rửa, đều đã phai nhạt đến sắp nhìn không thấy nữa rồi. Con người là dễ quên như vậy, có cái gì mà thời gian không thể thay đổi được đây?
Anh cùng Hàn Phi Diệp, thật sự có thể tìm về cảm giác như lúc trước sao?
Anh không biết.
Chính như lời Hàn Phi Diệp nói, con người đến tuổi này, nên chơi cũng chơi qua rồi, nên quen cũng quen qua rồi, đã đến lúc thầm mong có gia đình yên ổn, lúc sinh bệnh có người chăm sóc, về nhà có người chờ, vui sướng cùng bi thương đều có người chia sẻ...
Anh vô cùng hi vọng có một người như vậy, nhưng người đó sẽ là ai đây?
Trong đầu anh lại hiện lên hình bóng Triệu Cẩm Tân.
Triệu Cẩm Tân là tình nhân thì rất tốt, nếu anh trẻ lại mười tuổi, chơi đùa thêm vài năm nữa cũng không sao, nhưng này không phải là điều bây giờ anh mong. Anh trơ mắt nhìn trái tim mình đi chệch hướng, không thể không làm gì để kéo nó lại.
Anh khép lại album ảnh, nhắm mắt lại tựa vào trên giá sách.
Cuộc sống a, thật mẹ nó đủ mệt.
Ngày hôm sau, Lê Sóc nhận được tin tức của Hạng Ninh, nói tra được Thiệu Quần hôm nay đi Dương Thành, chắc chắn là đang tìm người, anh đã phái người đi theo dõi, nhưng đã mất dấu.
Lê Sóc sớm đoán được Thiệu Quần đối với bọn họ có phòng bị, suy cho cùng lúc ấy khi anh có được tin tức của Lý Trình Tú, Triệu Cẩm Tân đang ở bên cạnh nghe, thế nào hắn cũng mật báo cho anh mình.
Anh nhờ Hạng Ninh tiếp tục nghĩ cách, chỉ cần tìm được Lý Trình Tú, anh lập tức về nước.
Bận rộn vài ngày Triệu Cẩm Tân cũng gọi điện thoại cho anh, hẹn anh ăn cơm.
Lê Sóc sửa soạn bản thân thật đẹp, nam nhân mà, thua cái gì cũng không muốn thua mặt mũi.
Hai người hẹn nhau tại một nhà hàng tư nhân thật yên tĩnh.
Triệu Cẩm Tân ngồi ở góc trong nhà hàng, cười hướng phía anh hôn gió.
Lê Sóc đi qua.
"Lê thúc thúc hôm nay thật đẹp nha." Triệu Cẩm Tân thượng hạ đánh giá anh một phen, ái muội nói: "Cố ý sửa soạn vì tôi sao?"
"Ừ." Lê Sóc chỉnh chỉnh nơ cổ của mình, "Cậu không phải nói cái này rất hợp với hẹn hò sao? Cho nên cuộc hẹn này cũng không nên thiếu nó."
Triệu Cẩm Tân liếm liếm môi: "Thế nhưng, mặc kệ anh đeo cái gì, tôi đều muốn tháo xuống hết."
Lê Sóc nhếch môi cười cười, không đáp lại.
"Mấy ngày nay bận rộn chết tôi, anh định chừng nào thì về nước? Tôi với anh cùng nhau trở về, ba tôi hối thúc tôi về nhận chức bên chi nhánh đó."
"Khi tìm được Lý Trình Tú, tôi sẽ trở về." Lê Sóc nhìn hắn, "Nhưng là có người đang cản trở tôi."
Triệu Cẩm Tân sờ sờ mũi: "Chuyện này, tôi cũng không rõ lắm."
Lê Sóc nhún nhún vai, xem menu.
"Anh cùng Lý Trình Tú đều đã chia tay, còn tìm anh ta làm cái gì? Anh tôi tìm được anh ta, cũng sẽ đối tốt với anh ta."
Lê Sóc liếc mắt nhìn hắn: "Tôi tuân thủ ước định, không nói chuyện của Thiệu Quần với cậu, cậu không cần đề cập đến chuyện này nữa."
Triệu Cẩm Tân gật gật đầu: "Được, tôi không đề cập tới, hôm nay là buổi hẹn của chúng ta mà." Hắn buồn nôn nói, "Tiểu Lamb của tôi, muốn ăn cái gì đây?"
"Tôi không rành đồ ăn ở đây, cậu gọi món đi."
"Được." Triệu Cẩm Tân gọi vài món ăn cùng một chai rượu, có chút chờ mong nói, "Thật nhớ món ăn Trung Quốc, ở New York tuy rằng người Trung Quốc nhiều, nhưng tôi cảm thấy hương vị trước sau vẫn không thể so được với hương vị chính tông."
"Đúng vậy, tôi cũng rất muốn trở về, khu vực xung quanh nơi tôi ở là phố ẩm thực, ba bốn giờ đêm vẫn còn nhiều tiệm mở cửa."
"Thật sao, anh ở chỗ nào a?"
"Đường XX."
"Chỗ đó cách công ty tôi làm không xa nha."
"Đúng vậy, cậu muốn chuyển đến ở cùng tôi không?" Lê Sóc lẳng lặng nhìn Triệu Cẩm Tân, giọng nói rất tự nhiên.
Triệu Cẩm Tân nao nao, dường như không có việc gì nói: "Ừ, anh họ tôi.... Tôi đã chuẩn bị nơi ở rồi."
"Ở chung thì mỗi lần gặp nhau không cần phiền phức, cậu không biết Bắc Kinh đông đúc cỡ nào đâu, cậu ở lại đó cũng không bao lâu, chắc chắn là chưa quen với nếp sinh hoạt nơi đó." Lê Sóc ôn nhu cười nói, "Để Lê thúc thúc chiếu cố cậu đi."
Triệu Cẩm Tân tránh nặng tìm nhẹ nói: "Tốt xấu gì tôi cũng đã ở nơi đó suốt ba năm đi học, không thành vấn đề."
"Cậu không muốn mỗi ngày cùng tôi ăn bữa sáng sao?" Trên môi Lê Sóc mang theo nụ cười cưng chiều, một tay anh chống cằm, một tay còn lại... lại ở dưới bàn lặng lẽ nắm thành quyền.
Triệu Cẩm Tân, tôi cố gắng lần cuối cùng này, đồng ý với tôi đi, cậu ngay cả ở chung cũng không dám hứa với tôi sao.
Triệu Cẩm Tân cười nói: "Đương nhiên muốn, thế nhưng tôi thích ngủ nướng, nơi tôi ở có thể một đường đi thẳng tới công ty, cực kỳ thuận tiện."
Lê Sóc cảm thấy trong mũi mình ùa lên một trận cay cay, tươi cười đều trở nên cứng đờ, anh dường như là dùng toàn bộ lực tự chủ ngăn cản chính mình nói ra câu "Tôi chuyển đến ở cùng cậu". Anh đã như cắt đất đền tiền, đem mặt mũi chính mình từng mảnh từng mảnh xé nát ra. Cuối cùng vẫn nên giữ lại cho mình một chút mặt mũi đi.
Anh cười gật gật đầu: "Cũng tốt, thuận tiện."
Phục vụ đưa đồ ăn lên, Triệu Cẩm Tân gắp một miếng gan ngỗng, bỏ vào trong đĩa Lê Sóc: "Nếm thử đi, món ăn nổi tiếng của nhà hàng này."
Lê Sóc cúi đầu, cắn một ngụm, anh phát hiện hai hàm của mình đang run lên, anh bắt buộc chính mình bình tĩnh, bắt buộc chính mình cười đến nhẹ nhàng thanh tĩnh: "Ừ, ăn ngon thật."
"Dáng vẻ lúc ăn cơm của Lê thúc thúc cũng ưu nhã đẹp đẽ như vậy." Triệu Cẩm Tân nâng má, đầy mặt khoa trương say mê.
Lê Sóc cười cười, giơ lên ly rượu: "Một ly này kính tập đoàn Ân Nam, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."
Triệu Cẩm Tân nâng ly cụng ly: "Hợp tác vui vẻ."
Lê Sóc hỏi kế hoạch cụ thể sau khi về nước, Triệu Cẩm Tân giải thích một câu liền nói: "Hôm nay là buổi hẹn hò của chúng ta, chuyện công hôm khác lại bàn." Hắn thần bí hề hề nói, "Lê thúc thúc, trước khi về nước, chúng ta còn có một việc chưa làm."
Lê Sóc nhướn mày: "Chuyện gì?"
"Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt không?"
"Cậu đang nói đến chỗ nào?"
"Tôi nhớ rõ mỗi một câu nói mỗi một chi tiết hôm đó." Triệu Cẩm Tân cười mê hoặc nói: "Tỷ như, tôi nói tôi muốn cùng anh ở hồ bơi trong căn hộ tôi, vừa làm tình vừa thưởng thức cảnh đẹp công viên nhỏ ven sông."
Lê Sóc cúi đầu nở nụ cười: "Nhớ rõ."
Trong mắt Triệu Cẩm Tân ánh lên như lang sói, làm nũng nói: " Vậy chừng nào anh thực hiện nguyện vọng của tôi?"
"Chuyện này à..." Lê Sóc gắt gao nắm khăn ăn, chậm rãi chuyển qua bên môi, xoa xoa, sau đó anh dựng thẳng sống lưng, ngẩng đầu lên, ánh mắt trầm tĩnh mà bình tĩnh, nói "Xin lỗi, tôi không thực hiện được."
Triệu Cẩm Tân sửng sốt một chút: "Anh đặc biệt không thích làm trong nước sao?"
Lê Sóc bình tĩnh mà nói rõ ràng rành mạch: "Không phải, là chúng ta sẽ không làm tình nữa."
Trong nháy mắt biểu tình Triệu Cẩm Tân cô đọng, hắn nheo mắt lại: "Có ý gì?"
Lê Sóc âm thầm dùng móng tay nhéo nhéo trong lòng bàn tay, dùng tất cả sự kiếm chế cùng lý trí của mình che giấu cho bản thân được kín đáo, anh cẩn thận nói: "Cẩm Tân, tôi không muốn tiếp tục quan hệ như vậy, chúng ta trở về làm đối tác đi."
Môi Triệu Cẩm Tân run run: "Tại sao? Không phải vừa nãy còn tốt sao?...Tại - sao??"
"Không tại sao hết." Lê Sóc bình tĩnh nói, "Tôi cảm thấy không còn ý nghĩa nữa."
Triệu Cẩm Tân trừng anh, sau một lúc lâu, cười lạnh một thoáng, "Là vì Hàn Phi Diệp sao."
"Anh ấy chỉ là một phần nguyên nhân thôi."
"Chỉ là một phần?"
Lê Sóc lẳng lặng nhìn Triệu Cẩm Tân, nhìn gương mặt anh đã rất yêu thích, gương mặt anh hận không thể cưng chiều nhiều hơn, trong lòng anh bây giờ như đông cứng lại, băng giá theo máu lan đến toàn thân, quả thực như đòi mạng anh. Anh há miệng thở dốc, trái tim trải qua một trận co rút đau đớn, anh máy móc mở miệng, "Phi Diệp nói, muốn cùng tôi thử xem, tôi thấy đáng giá phải thử xem."
"Thử? Thử cái gì? Thử xem hắn vì một công việc liền vứt bỏ ba năm cảm tình của các người như thế nào sao?" Triệu Cẩm Tân trợn tròn ánh mắt, cưỡng chế lửa giận trong lòng.
"Tình cảm của chúng tôi, liên quan gì tới cậu." Lê Sóc thản nhiên nói, "Tuy rằng chúng tôi định trước hết bắt đầu ở cạnh nhau như bạn bè, nhưng tôi lại cùng cậu dây dưa không rõ, như vậy rất không tôn trọng anh ấy."
Nắm đấm của Triệu Cẩm Tân đập một cái lên bàn.
Trong nhà hàng không nhiều người, nhưng mấy bàn khách đều cả kinh quay đầu lại nhìn bọn họ.
Hầu kết Lê Sóc trượt nhanh, biểu tình lại không có một tia dao động. Anh hoàn toàn có thể hiểu phẫn nộ của Triệu Cẩm Tân, trước giờ chỉ có Triệu đại thiếu gia bỏ người ta, đây là lần đầu tiên bị người khác bỏ, thể nghiệm mới mẻ như vầy kỳ thật Triệu Cẩm Tân nên quý trọng, tuổi trẻ nên nếm thử nhiều loại khả năng, đến khi lớn tuổi... lại càng ngày càng nhát gan, càng ngày càng không dám mạo hiểm.
Trên trán Triệu Cẩm Tân gân xanh nổi lên, hắn nhướn mi mắt, thấp giọng nói: "Lê Sóc, anh nghiêm túc sao? Tôi từng bạc đãi anh sao? Chúng ta ở chung với nhau chỗ nào không tốt? Không vui sao?" Hắn không hề nghĩ đến một buổi hẹn hò vui vẻ sẽ có kết cục như vậy. Lê Sóc giống như là ở trước mặt mọi người tát hắn một bạt tay, khiến hắn vừa xấu hổ lại vừa phẫn nộ.
"Đúng, không có, rất vui vẻ." Lê Sóc mỉm cười, "Nhưng tôi đã chơi đủ."
Triệu Cẩm Tân hung tợn trừng mắt nhìn Lê Sóc hai giây, đột nhiên lộ ra một nụ cười băng lãnh: "Vậy sao, rất đả thương người đi."
"Xin lỗi."
Đả thương người? Nghe được này hai chữ, Lê Sóc rất muốn cười, nhưng anh cười không nổi.
"Không cần xin lỗi, anh cũng không có làm gì sai." Triệu Cẩm Tân khôi phục dáng vẻ bất cần đời, hắn chớp mắt, "Thật đáng tiếc a, anh rất ngon miệng, tôi thật luyến tiếc."
Lê Sóc ưu nhã gật đầu: "Cám ơn."
Triệu Cẩm Tân lấy ví tiền ra, quăng mấy tờ đô la trên bàn, sau đó đứng lên: "Tôi đau lòng, ăn cơm không nỗi nữa."
Lê Sóc nhìn ly rượu của mình: "Tôi không tiễn cậu về, lái xe cẩn thận một chút, ngủ ngon."
Triệu Cẩm Tân nắm tay thành quyền răng rắc, hắn cúi xuống, dán bên tai Lê Sóc.
Lê Sóc cho rằng anh sẽ nghe được cái gì, hoặc là một hôn, nhưng tiếp theo giây, anh cảm giác được một trận đau đớn, anh đau đến run lên, theo bản năng muốn đẩy Triệu Cẩm Tân ra.
Triệu Cẩm Tân cầm chặt tay anh, dùng đầu lưỡi liếm liếm bên tai vừa bị cắn của anh, dùng giọng nói ôn nhu đến mức khiến người ta kinh khiếp: "Bảo bối, đừng hối hận nha." Hắn buông lỏng tay Lê Sóc ra, bước đi không quay đầu lại.
Mãi cho đến khi bóng dáng Triệu Cẩm Tân biến mất khỏi tầm mắt, Lê Sóc mới buông người xụi lơ dựa trên ghế.
Anh đã trải qua rất nhiều lần chia tay, mỗi một lần bất luận đối phương như thế nào, là bình tĩnh, là oán giận hay là cuồng loạn, anh đều tận lực duy trì phong độ và tôn trọng họ, lúc này đây cũng không ngoại lệ. Thế nhưng, lần này lại đặc biệt áp lực, áp lực khiến anh dường như đến thở dốc cũng khó khăn, trái tim co rút từng trận đau đớn không thể ức chế.
Chẳng qua là chấm dứt một đoạn cảm tình mà thôi, chẳng qua là vẫy tay tạm biệt một khách qua đường mà thôi, thậm chí trong mắt Triệu Cẩm Tân, bọn họ là "chưa bao giờ giao du qua", đến cảm tình cũng không xứng bàn.
Mỗi một trận một tia rối rắm của anh, đều là tự mình chuốc lấy khổ.
Anh chán ghét loại cảm giác này, chán ghét việc cảm xúc bị khống chế.
Chán ghét hết thảy sự việc phát sinh đêm nay.