Thật sự là Triệu Cẩm Tân làm sao? Hắn quả thật là người có khả năng làm ra loại chuyện này, dù sao thì hắn cũng là em họ của Thiệu Quần...
Trong lòng Lê Sóc lo lắng, tuy việc còn chưa chứng thực có liên quan đến Triệu Cẩm Tân hay không, nhưng giờ trong anh đã toàn một bụng lửa.
Đến nhà thăm hỏi đi tay không thì không tốt, Lê Sóc lái xe đi ngang qua cửa hàng, mua chút quà tặng, là vài món đồ chơi trẻ em, thực phẩm dinh dưỡng, Chu Cẩn Hành từng nói nhà cậu không chỉ có một đứa trẻ mà có đến ba đứa, đương nhiên, trong đó chỉ có một đứa là con ruột.
Tay anh xách một đống đồ này nọ đến trước cửa nhà Chu Cẩn Hành, ấn chuông cửa, cửa chậm rãi mở ra, nhưng Lê Sóc lại không thấy ai. Anh sửng sốt, vừa cúi đầu thì nhìn thấy một bé gái khoảng chừng năm sáu tuổi, tóc tết hai bím cột lên như hai sừng nai, đang ngơ ngác ngưỡng cổ nhìn anh, khuôn mặt bé trắng trắng hồng hồng, đôi mắt vừa đen vừa sáng, rất là dễ thương.
Lê Sóc hạ thấp người, nhìn bé cười cười: "Chào cháu, chú..."
Bé gái thẹn thùng, quay đầu chạy mất.
Lê Sóc nhìn cánh cửa để ngỏ, tiến vào cũng không được, thối lui cũng không xong.
"Lê Sóc, là anh sao?" Trong phòng truyền ra giọng Chu Cẩn Hành.
"Là tôi."
"Thật ngại quá, anh vào đi, bây giờ tôi không ra được."
Lê Sóc đẩy cửa vào, bên trong phòng khách rộng rãi toàn là đồ chơi trẻ em đầy trên sàn, Chu Cẩn Hành đang bế một bé trai đang khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đầy nước mắt, vừa đi ra vừa nhẹ nhẹ vỗ vỗ lưng bé.
Cô nhóc vừa rồi mới mở cửa cho Lê Sóc thì đang trốn trong một góc cùng một cậu nhóc khác tuổi xấp xỉ, cả hai đều nhìn Lê Sóc.
Lê Sóc bối rối đứng giữa phòng khách, ngại ngùng cười cười. Bộ dáng vú em ở nhà này của Chu Cẩn Hành chênh lệch quá lớn với bộ dáng thường ngày, khiến anh không biết phải làm sao.
Chu Cẩn Hành ngược lại có vẻ thực tự nhiên, cậu cười nói: "Anh ngồi đi, con tôi vừa mới nín khóc, bây giờ mà buông nó xuống nó lại khóc nữa."
"À, được." Lê Sóc đem quà tặng đặt xuống đất, "Chút tấm lòng."
"Cám ơn, anh khách sáo quá." Chu Cẩn Hành quay sang nói với bé gái: "Linh Linh, đi rót cho Lê thúc thúc tách trà."
Linh Linh lập tức đứng dậy đi vào phòng bếp.
Lê Sóc nhìn bốn phía chung quanh, cảm thấy trong phòng loạn hết cả lên, anh hỏi: "Bảo mẫu đâu?"
"Bảo mẫu xin nghỉ vài ngày." Chu Cẩn Hành bất đắc dĩ nói, "Tôi vừa rời nhà đi có hai ngày, trở về nhà đã biến thành như vậy. Ba của Linh Linh cũng chẳng dọn dẹp ngăn nắp." Lời nói này tuy là oán giận, nhưng nói ra miệng lại mang theo cảm giác trách móc ngọt ngào.
Lê Sóc cười nói: "Có con rồi phần lớn đều là như vậy."
"Vốn định hẹn anh bàn việc ở bên ngoài, nhưng ba Linh Linh lại có việc phải ra ngoài, nên tôi không thể đi được." Chu Cẩn Hành đung đưa nhẹ đứa bé đang ngủ trên tay, "Hơn nữa việc này rất cấp bách, vẫn là gặp mặt trực tiếp bàn bạc tốt hơn."
"Không sao, cậu đừng để ý, chúng ta quả thật nên gặp mặt bàn."
Đang nói, Linh Linh bưng một tách trà đưa tới trước mặt Lê Sóc.
Lê Sóc nhịn không được đưa tay sờ sờ mái tóc mềm mại của bé, dịu dàng nói: "Cám ơn cháu."
Linh Linh thẹn thùng cười cười, lại xoay người chạy đi.
Chu Cẩn Hành đưa tài liệu trên bàn cho Lê Sóc: "Anh xem này. Tôi với Thôi tổng cũng hôm qua mới biết, lập tức cho người điều tra một chút, hiện tại vẫn chưa tra được rõ ràng, tuy nhiên trong tay đối phương đang giữ Chứng nhận quyền lợi hoán đất là thật, nếu bọn họ nhất định muốn khu đất này, hơn nữa còn đóng hết tiền, thì cũng là phù hợp với quy định."
Lê Sóc cầm lấy tài liệu lật lật, lông mày nhướn cao: "Người công ty này sớm không ra, muộn không ra, lại nhằm ngay lúc chúng ta đã bỏ ra nhiều tiền như vậy vào việc mở rộng quan hệ, văn kiện phê duyệt đều sắp ký xong, lúc này mới xuất hiện giành đất với chúng ta, chắc chắn là không có ý tốt."
"Đúng vậy, nếu thật sự bị họ đoạt đi, tất cả công sức và tiền bạc của chúng ta đều mất sạch, công ty này lại được ngồi mát ăn bát vàng. Hơn nữa, chỉ sợ chúng ta không thể tìm được khu đất khác phù hợp với điều kiện khai thác của hạng mục này như vậy." Chu Cẩn Hành nhè nhẹ vỗ lưng con trai, trên mặt cũng lộ ra nụ cười lạnh lẽo, "Sau lưng việc này dù là ai đang phá rối, đều rất hiểm độc."
Lê Sóc trầm giọng nói: "Là Triệu Cẩm Tân làm sao?"
"Có dấu vết để lại, nhưng bây giờ còn chưa thể xác định chính xác." Chu Cẩn Hành nhìn Lê Sóc, "Tôi đề nghị anh đi hỏi một chút, nếu quả thật là hắn làm, chắc chắn hắn đang chờ anh đi tìm hắn."
Lê Sóc nhướn mi mắt: "Người của công ty này cậu tiếp xúc qua chưa?"
"Người bên bộ phận đối ngoại đã tiếp xúc qua, năm đó vào thời điểm "bong bóng" bất động sản xảy ra công ty này đã suýt chút nữa phá sản, mấy năm nay cũng là miễn cưỡng duy trì, căn bản không có khả năng lập tức đóng một lúc số tiền chênh lệch lớn như vậy. Hơn nữa công ty đã đổi nghề từ lâu. Theo người bên bộ phận đối ngoại nói, công ty này muốn đem Chứng nhận quyền lợi hoán đất bán đi, bây giờ chắc đang đàm phán."
Lê Sóc trầm mặc.
Nếu thật sự bị Triệu Cẩm Tân lấy được Chứng nhận quyền lợi hoán đất thì lúc này không phải là Triệu Cẩm Tân xin họ nhập cổ phần, mà là bọn họ phải xin Triệu Cẩm Tân nhập cổ phần. Thậm chí với tài lực của Tập đoàn Ân Nam có thể đá văng toàn bộ bọn họ, một mình nuốt trọn khu đất này, tự mình khai phá hạng mục này. Mà cho dù Tập đoàn Ân Nam không làm gì cả, chỉ để phơi nắng khu đất đó thôi, ngồi chờ giá đất tăng thì cũng chẳng lỗ đồng nào.
Chu Cẩn Hành nói đúng, một chiêu này thật sự là rất hiểm độc.
Lập kế hoạch xây dựng khách sạn gần nửa năm, thiết kế sơ bộ đã hoàn thành, vật tư đã sẵn sàng, nhân viên đã vào vị trí, kết quả bây giờ... không còn gì. Khoan đề cập tới tổn thất về tài lực vật lực, thì một chiêu rút củi dưới đáy nồi này cũng thật khiến người ta uất ức.
Lê Sóc thở dài: "Tôi sẽ đi tìm Triệu Cẩm Tân bàn bạc."
"Ừ." Chu Cẩn Hành gật gật đầu, "Tạm thời đừng sốt ruột quá, suy cho cùng chúng ta cũng đã ký hợp đồng sơ bộ với Chính phủ, mọi chuyện vẫn còn trong vòng bàn bạc, trong thời gian ngắn chắn chắn bọn họ cũng không thể lấy đi. Kết quả tệ nhất là đồng ý cho Ân Nam nhập cổ phần, Triệu Cẩm Tân muốn độc chiếm, cũng muốn lột da, đối với mọi người đều không có lợi."
"Không sai, nhưng tôi vẫn là không muốn cho cậu ta tham dự." Sắc mặt Lê Sóc có chút âm trầm.
"Mọi chuyện do người thôi." Chu Cẩn Hành an ủi nói, "Chúng ta cùng nhau nghĩ cách."
Đang nói, cửa phòng khách đột nhiên bị đẩy ra, có người trở về.
Lê Sóc quay đầu thì nhìn thấy, là một người đàn ông dáng người thon dài rắn chắc, vừa ngân nga hát thầm vừa khóa cửa. Người này ngũ quan thâm thúy, ánh mắt đoan chính, cả người toát ra một hơi thở đàn ông thuần túy, bên ngoài trời lạnh mà chỉ mặc một cái áo khoác jacket mỏng và quần jean rách, bên trong mặc áo thun đen đơn giản, bên dưới lớp áo cơ hồ có thể thấy được đường cong của cơ ngực và cơ bụng. Cả người nhìn qua đặc biệt tràn đầy sức sống.
Anh ta vừa quay đầu, nhìn thấy Lê Sóc thì ngẩn người, sau đó nhếch miệng nở nụ cười, thoải mái chào hỏi anh, "Hi."
Lê Sóc cười cười: "Chào anh."
"Sao anh lại mặc như vậy đi ra ngoài?" Chu Cẩn Hành nhíu mày nói.
"Sao vậy? Tôi cởi trần sao?"
"Hôm nay chỉ có 12 độ."
"Tôi không sợ lạnh đâu." Anh ta vươn tay về phía Linh Linh, cười hì hì nói, "Ngoan, con gái yêu, ba ba về rồi."
Linh Linh nhảy nhót nhào vào trong lòng anh.
Chu Cẩn Hành bất đắc dĩ nói: "Lê Sóc, đây là ba Linh Linh, anh gọi anh ấy Tiểu Vĩ là được. Đinh ca, đây là đối tác của tôi, tên Lê Sóc."
"Chào anh chào anh, ai nha, đẹp trai quá vậy. À, anh ăn cơm chưa?" Đinh Tiểu Vĩ nhéo nhéo mặt Linh Linh, thuận miệng hỏi Lê Sóc.
"Vẫn chưa."
"Vậy ở lại ăn bữa cơm đi, cậu ấy nấu ăn ngon lắm." Đinh Tiểu Vĩ chỉ chỉ Chu Cẩn Hành.
"Anh ấy đã nếm qua." Chu Cẩn Hành cười nói, "Chúng tôi ở Tam Á ở chung một chỗ."
"Ừ." Đinh Tiểu Vĩ buông Linh Linh ra, lại đưa tay qua định ôm cậu nhóc đang chơi cùng Linh Linh, "Yi Yi, thúc thúc ôm một cái...".
Cậu nhóc nhỏ lạnh lùng nhìn anh một cái, xoay người chạy mất.
Chu Cẩn Hành nhíu mày, bổ sung nói: "Tôi cùng Lê Sóc ở Tam Á gần một tháng."
"Tôi biết rồi, một mình cậu đi chơi đảo, bỏ lại mấy nguời chúng tôi, thật sự là loạn đến gà bay chó sủa mà." Đinh Tiểu Vĩ đặt mông ngồi trên sô pha, cầm lấy trái táo cắn một miếng ta, "Trời dạo này càng ngày càng lạnh, qua năm chúng ta đi Tam Á đi."
Chu Cẩn Hành ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tôi một mình ở đằng đó, anh thực sự yên tâm sao?"
"Yên tâm chứ, cậu đã lớn như vậy, có gì mà không yên tâm đâu." Đinh Tiểu Vĩ dường như hoàn toàn không nghe ra trong lời nói có thâm ý, anh lại xoay người tiến sát qua định chọc chọc đứa bé đang ngủ trên tay Chu Cẩn Hành.
Chu Cẩn Hành dời đứa nhỏ qua chỗ khác, nói: "Nó vừa mới ngủ, anh đi rửa rau đi, lát nữa tôi qua làm cơm."
"Được" Đinh Tiểu Vĩ cười nhìn Lê Sóc nói, "Vậy hai người cứ trò chuyện đi nha, đừng khách sáo."
Đinh Tiểu Vĩ đi, Chu Cẩn Hành mới bĩu môi, xoay qua Lê Sóc, giận dỗi nói: "Thẳng nam!"
Lê Sóc bật cười ha ha.
Tài nấu ăn của Chu Cẩn Hành quả thật là rất tuyệt, Lê Sóc ở Tam Á đã được nếm thử vài lần, cậu ta có thể nấu mấy món ăn gia đình đơn giản thành rất nghệ thuật, rất mỹ vị, đây đúng là tay nghề thiên phú.
Lúc ăn cơm, Chu Cẩn Hành giới thiệu sơ qua một chút về ba đứa trẻ trong nhà, Linh Linh là con gái Đinh Tiểu Vĩ, Ngôn Ngôn là con trai Chu Cẩn Hành, còn Yi Yi*, tuy mới có năm tuổi thôi, nhưng luận vai vế thì là chú của Chu Cẩn Hành, cũng được Chu Cẩn Hành nuôi dưỡng ở bên ngoài, do Đinh Tiểu Vĩ làm người giám hộ.
(* Quan hệ gia đình của Chu Cẩn Hành khá là phức tạp, bạn nào muốn đọc thêm thì có thể tìm truyện "Có vợ, có con, có giường ấm" nha.)
Trước đây Linh Linh đã từng bị bệnh nên hiện tại không nói chuyện được, nhưng lại rất thông minh hiểu chuyện ngoan ngoãn, hầu như giao tiếp cùng người trong nhà không có trở ngại gì.
Lê Sóc nhìn gia đình năm người một nhà nói nói cười cười, trong lòng tràn đầy ấm áp và hâm mộ. So với cuộc sống gia đình trong tưởng tượng của anh, bây giờ Chu Cẩn Hành hầu như đều có, cậu có người bạn đời hiểu mình, có con trai, có con gái, bầu không khí ấm áp như vậy, thậm chí so với những gì anh mơ tưởng còn tốt đẹp hơn, thế o nên anh càng nhìn càng thêm khát vọng.
Anh cũng sẽ có sao? Khi nào? Với ai?
Trong đầu Lê Sóc hiện lên hình ảnh Triệu Cẩm Tân, anh liền cảm thấy một nỗi thê lương khó tả.
Tính cách Đinh Tiểu Vĩ hào sảng hiếu khách, giữ anh lại trò chuyện khá lâu, lúc Lê Sóc rời nhà Chu Cẩn Hành thì đã hơn chín giờ.
Anh lái xe trở về nhà, tắm rửa xong, sau khi đầu óc trầm tĩnh lại, anh điện thoại cho Triệu Cẩm Tân.
Điện thoại vừa được bắt, bên trong ống nghe truyền đến giọng nói ôn nhu đến tan chảy của Triệu Cẩm Tân: "Lê thúc thúc, còn chưa ngủ sao."
Mặt Lê Sóc không chút thay đổi nhìn bức tranh treo tường phía đối diện: "Cám ơn cậu đã tặng quà cho ba mẹ tôi, nhưng lần sau không cần lãng phí."
"Khách sáo với tôi làm gì." Triệu Cẩm Tân cười nhẹ nói, "Ba của anh sau này cũng là nhạc phụ của tôi mà."
"Đừng nói mấy lời đùa cợt nhàm chán như vậy, tôi có việc muốn hỏi cậu." Lê Sóc nói thẳng: "Hạng mục bên Tam Á có phải cậu đang phá rối không?"
Triệu Cẩm Tân dừng một chút, lười biếng nói: "Chu Cẩn Hành không chịu mở ra quyền đầu tư, thì tôi phải khiến hắn cầu xin tôi nhập cổ phần thôi."
Lê Sóc lạnh lùng nói: "Đến cùng là cậu có ý đồ gì?"
"Tôi có ý đồ gì anh không rõ sao?"
"Cậu cho rằng cậu cố chấp tham dự vào hạng mục của tôi thì có thể thay đổi cái gì? Loại thủ đoạn đùa giỡn này của cậu chỉ làm tôi càng chán ghét cậu."
Bên kia điện thoại trầm mặc một lát, giọng Triệu Cẩm Tân vẫn tràn ngập tự tin như trước: "Lê thúc thúc, tôi tham dự hạng mục này là vì muốn giúp anh chiếm được lợi nhuận nhiều hơn và quyền tham gia ý kiến lớn hơn. Anh cùng một người vừa mới quen quá lắm hai tháng hợp tác, vậy tại sao không cùng hợp tác với tôi? Tôi có thể chiếm toàn bộ hạng mục này, sau đó tất cả đều đưa anh hết, nghe lời anh hết." Hắn ôn nhu nói, "Coi như tôi đưa sính lễ cho anh."
"Tôi không hiếm của lạ." Lê Sóc lạnh giọng nói.
"Được rồi, vậy coi như đó là của hồi môn của tôi." Triệu Cẩm Tân cười hì hì nói, "Dù sao cũng đều là của anh hết, được không."
"Triệu Cẩm Tân!" Lê Sóc gầm nhẹ nói, "Cậu đến cùng có hiểu rõ tình huống bây giờ không? Cậu mẹ nó, có biết mình đang làm gì không? Quả thực là nực cười!"
"... Tôi biết." Triệu Cẩm Tân nhỏ giọng nói, "Vậy tôi phải làm thế nào, anh mới chịu nói chuyện với tôi đây."