"Ừm, ta sẽ không sợ." Hàn Thư Huyên đáp.
Thân là người kinh sư, trong Phần Thành này khẳng định là không có ai có thể hiểu Tống Văn Quý bằng Hàn Thư Huyên được. May mà nơi đây là Phần Thành, hồ bằng cẩu hữu của Tống Văn Quý không có ở đây, nếu không, Lục Nguyên Sướng sẽ còn gặp phải rất nhiều phiền phức.
Trong khi Cố Tiểu Phù đối với Lục Nguyên Sướng tràn đầy niềm tin thì mặt của Lục Nguyên Sướng lại đang tái nhợt. Bởi vì không chỉ có Tống Văn Quý tới, mà cái người nàng phiền chán nhất là Vương Mẫn cũng lại có mặt. Cô nàng Vương Mẫn kia, mặc dù bây giờ trời đã sang thu rồi, vậy mà vẫn lụa mỏng bạc tía, cả mảng da thịt lớn trắng như tuyết bại lộ ra bên ngoài, hai con mắt hàm xuân thì đang nhìn mình. Động tác của ánh mắt kia quá mức rõ ràng, làm cho người chung quanh đều không nhịn được mà lén lút trộm cười.
"Vương tướng quân, Tống tam gia, Vương tiểu thư, ba vị quang lâm hàn xá. Lục phủ thật vinh hạnh được đón rồng đến nhà tôm. Mau vào chính sảnh ngồi một chút. Lục Nhị, mang Vương tiểu thư về phía sau chính đường để cho phu nhân chiêu đãi." Lục Nguyên Sướng miễn cưỡng mỉm cười, đem người đón vào, sau đó ghé vào bên tai Lục Nhị cẩn thận dặn dò riêng thêm mấy câu nữa.
Lục Nhị mang theo Vương Mẫn đi tới hậu đường, nơi đó là nơi các quý phụ tập hợp, Vương Mẫn đối với các vị phu nhân đều rất quen thuộc. Tựa như quen thân đã lâu, nàng vừa ra lễ xong liền muốn đi ôm Trứng Gà.
Lục Nhị đem lời dặn truyền cho Bình Nhi, sắc mặt Bình Nhi trầm xuống, lựa đúng lúc các phu nhân đang mải vui đùa với Trứng Gà liền đem lời dặn truyền cho Cố Tiểu Phù. Cố Tiểu Phù nghe xong thì không khỏi dở khóc dở cười. Sao Lục Nguyên Sướng lại trở thành mùi hương hấp dẫn nữ tử xấu xa như vậy chứ, mà cứ là nữ tử thì đều dính tới. Khi còn ở thôn Lạc Khê thì đến cẩu còn không để ý tới mệnh của người này. Cố Tiểu Phù thở dài, tự lên tinh thần mà đi xã giao với Vương Mẫn. Khi gặp mặt, nàng cảm thấy mặt mày Vương Mẫn so với mình giống nhau đến mấy phần.
"Lục phu nhân, Trứng Gà trông thật giống Lục tướng quân. Nhìn cái mũi nhỏ mắt nhỏ này đi, trông thật là thông minh." Vương Mẫn ái mộ Lục Nguyên Sướng, dĩ nhiên là đối với Trứng Gà cực kỳ yêu thích, thỉnh thoảng lại hôn nhẹ một cái, thật không nỡ buông tay.
"Cảm ơn Vương tiểu thư đã có lời khen. Trứng Gà vẫn còn nhỏ, chỉ biết ăn với ngủ, làm sao đã biết được là nàng thông minh hay không đây." Cố Tiểu Phù nhàn nhạt cười nói, có điều con mắt vẫn luôn dính chặt lên Vương Mẫn cùng Trứng Gà.
"Lục phu nhân khiêm tốn rồi, ta vừa thấy được Trứng Gà đã cực kỳ vui mừng. Đây là chút lễ vật, mong rằng Lục phu nhân sẽ không ghét bỏ." Vương Mẫn để nha hoàn thiếp thân mở ra cái tráp. Nằm yên lặng bên trong là một đôi vòng tay bằng vàng được một bàn tay thợ cực kỳ khéo léo làm ra. Nàng nhìn Cố Tiểu Phù rồi nói: "Lục phu nhân, đôi vòng tay này được đích thân chủ nhân của tiệm kim hoàn Toái Ngọc Hiên gia nổi tiếng ở kinh sư làm ra. Đem nó đưa cho Trứng Gà mới không làm bôi nhọ đôi vòng tay này."
"Vương tiểu thư quá khách khí, Trứng Gà làm sao dám nhận một lễ vật quý đến như vậy." Cố Tiểu Phù khéo léo từ chối, có điều Vương Mẫn lại không để ý tới, nàng tự mình cầm lấy vòng tay đeo vào tay cho Trứng Gà. Nhưng khi nàng vén ống tay áo làm lộ ra cánh tay nhỏ bé trắng nõn của Trứng Gà ra thì hết sức sửng sốt.
Trên cánh tay của Trứng Gà, cũng đang đeo một chiếc vòng tay bằng vàng của tiệm kim hoàn Toái Ngọc Hiên gia nổi tiếng kia. Chỉ có điều, đây là chiếc vòng tay của năm xưa vật cũ. Là vòng tay được Toái Ngọc Hiên gia làm ra từ cách đây hàng trăm năm. Nếu là vật có được từ tình bạn cố tri đem tặng, dĩ nhiên đây là chuyện hết sức bình thường, nhưng dựa vào gia thế của Lục gia, từ mấy chục năm trước đã có được đồ vật của Toái Ngọc Hiên gia thì rõ ràng là việc không bình thường nữa rồi. Vương Mẫn xác thực là một người phóng đãng, nhưng nàng cũng là người cực kỳ thông minh, dù mới nghĩ thoáng qua một chút cũng đã có thể cảm giác được việc này hơi có chút kỳ lạ.
"Lục phu nhân, cái vòng tay này của Trứng Gà, ta thấy không phải vật tầm thường. Là cổ vật do tổ tiên của Lục tướng quân truyền lại hay sao?" Vương Mẫn nghiêm túc nhìn Cố Tiểu Phù. Nàng cảm thấy dung mạo của người này cùng với mình quá nhiều nét giống nhau, thật ăn khớp với lời đồn đại bên ngoài bấy lâu.
Cố Tiểu Phù không biết đáp lại như thế nào. Vật ấy chính là đồ vật của mình, có liên quan mật thiết đến thân thế của mình. Nhưng nàng lại không rõ thân thế của chính mình, vì vậy mà không dám tùy ý đáp lại. Nếu như là ngày trước, nàng cũng sẽ không ngại ngần mà nói ra, nhưng hiện nay, trong bối cảnh quan hệ giữa kinh sư cùng Bắc cảnh đang ở vào thời điểm căng thẳng, Lục Nguyên Sướng lại đang ngồi ở vị trí cao như vậy, nếu không cẩn thận mà bị người ta có ý đồ lợi dụng, như vậy thì thật không tốt.
Tuy Cố Tiểu Phù chưa từng nghe nói tới Toái Ngọc Hiên gia, nhưng chỉ xem chiếc vòng tay còn lại cũng biết được thân thế của mình không bình thường. Gia đình bình thường làm sao sẽ cho một hài tử chưa tròn tuổi mang một đồ vật quý giá như vậy được đây?
Giữa lúc Cố Tiểu Phù đang bị làm khó dễ như vậy thì Lục Nguyên Sướng phái Lục Nhị đến đây chuyển lời: "Phu nhân, tướng quân cho tiểu nhân bế Đại tiểu thư đi ra ngoài cho Vương tướng quân nhìn một cái. Vương tướng quân nói có quà tặng nên muốn tự mình cho Đại tiểu thư mang lên."
Trong lòng Cố Tiểu Phù đột nhiên trở nên hồi hộp. Hôm nay đến cùng là có chuyện gì liên quan đến Vương gia mà sao mỗi người trong nhà bọn họ đều muốn tự mình cho Trứng Gà đeo đồ trang sức vậy? Nàng không yên lòng để cho Lục Nhị ôm Trứng Gà, liền hướng về Vương Mẫn cùng các phu nhân khác nói lời xin lỗi, rồi tự mình ôm Trứng Gà đi tới thư phòng của Lục Nguyên Sướng.
"Vương tướng quân, Tống tam gia, có lễ." Cố Tiểu Phù chậm rãi làm cái vạn phúc.
"Đệ muội mau đứng lên, không nên khách sáo như vậy. Mau đem Trứng Gà lại đây cho ta xem một chút." Vương Siêu cũng đã từng nghe nói Lục Nguyên Sướng sinh cái khuê nữ tướng mạo cực kỳ kháu khỉnh, bản thân hắn lại chỉ sinh được hai người con trai, không có khuê nữ, đây còn không phải là trông mà thèm hay sao.
Bình Nhi cẩn thận đem Trứng Gà đưa cho Vương Siêu. Nàng rất lo lắng, liệu cái người to con này có đem Đại tiểu thư của mình ôm đến hỏng mất đi hay không đây? Vương Siêu đón lấy Trứng Gà, thân thể có chút cứng ngắc. Nhìn tiểu khuê nữ mềm mại đáng yêu trên tay mình, hắn nhếch miệng rộng cười nói: "Hay, hay! A Nguyên, khuê nữ nhà ngươi thực sự là rất tuyệt. Thấy Bổn tướng quân vậy mà mặt không biến sắc. Quả nhiên là khuê nữ của ngươi a!"
Tống Văn Quý cũng thấy hiếu kì nên ghé lại xem. Hắn thấy Trứng Gà yên tĩnh nhìn hắn cùng Vương Siêu. Thực sự là kỳ lạ a! Hài tử bình thường thì vừa gần kề Vương Siêu liền muốn khóc nháo, đứa nhỏ này sao lá gan lại lớn như vậy đây? Cái đôi mắt tròn vo đen như hạt nhãn kia lấp lánh ánh sáng, cái miệng nhỏ thỉnh thoảng lại mấp máy, khuôn mặt trắng nõn, mũm mĩm, khỏi nói có bao nhiêu vẻ sáng sủa, thông minh a. Hắn là người thích chưng diện, nhìn một bé gái khả ái như thế được ôm ấp, chiều chuộng dĩ nhiên cũng không khỏi mềm lòng. Hắn không để ý đến vẻ mặt của Lục Nguyên Sướng đang đen lại mà vươn ngón tay, nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ bé của Trứng Gà một cái. Ai ngờ, Trứng Gà lại quay về hắn nở nụ cười!
Tống Văn Quý cực kỳ đắc ý, không ngừng trêu đùa với Trứng Gà. Bình thường vẫn hay bị chê là không biết cười, vậy mà bây giờ Trứng Gà lại rất cho Tống Văn Quý mặt mũi, luôn miệng cười khanh khách. Cái âm thanh lanh lảnh kia, linh động cực kỳ, làm cho Lục Nguyên Sướng tức giận đến nắm tay cũng xiết chặt lại. Đây đúng là con vật nhỏ không lương tâm! Đã vậy lại còn không biết phân biệt tốt xấu!
"A Nguyên, khuê nữ nhà ngươi nhìn thật đáng yêu. Nếu không hứa gả cho con trai của ta có được không." Tống Văn Quý nói khoác không biết ngượng mồm.
"Quý biểu đệ không nên tranh cướp với ta như vậy. Trứng Gà sẽ là con dâu của ta!" Vương Siêu nghe Tống Văn Quý nói như vậy thì cũng không nhường nhịn, ra mặt cùng hắn tranh đấu.
Trứng Gà không buồn, không lo mà chỉ vui cười. Nàng không thèm để ý chút nào tới sự tức giận của Lục Nguyên Sướng, sự lo lắng của Cố Tiểu Phù, cùng với hai cái đại nam nhân đang đỏ mặt tranh cướp làm cha chồng của mình.
"Hai ngươi cũng đừng ầm ĩ nữa. Trứng Gà nhà ta vẫn đang còn nhỏ đây. Ai biết được tiểu tử thúi nhà các ngươi là cái đạo đức gì chứ!" Lục Nguyên Sướng tức giận đến mức cũng không thèm giữ ý nữa, thuần thục đem Trứng Gà đoạt trở về rồi giao lại cho Cố Tiểu Phù.
Tống Văn Quý bởi vì nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm Trứng Gà, cho nên bây giờ mới nhìn rõ Cố Tiểu Phù vừa lúc ngẩng đầu lên. Trong lòng hắn bỗng dưng trở nên khiếp sợ. Hắn quay đầu nhìn về phía Vương Siêu. Nhưng cái hắn nhìn thấy lại là biểu hiện của người này vẫn rất bình tĩnh, có điều trong lòng hắn vẫn không khỏi có chút nghi ngờ. Vì sao người vợ của Lục Nguyên Sướng lại trông giống biểu muội đến như vậy? Vì sao vẻ mặt của biểu ca không có một chút tò mò?
"A Nguyên, xin đừng trách. Ta cho đánh cái kim trư bài* cho Trứng Gà, để phu nhân nhà ngươi đeo vào cho Trứng Gà." Vương Siêu ra vẻ xa hoa, rồi lại rất phàm tục, móc từ trong lòng ra một cái tráp đưa cho Lục Nguyên Sướng.
Lục Nguyên Sướng mở ra xem. Đúng như dự đoán, chỉ bằng cái dạng ngốc như Vương Siêu này thì có thể làm ra được cái thứ gì cho tốt chứ. Đó là một khối kim bài bằng vàng khắc hình con heo nặng trình trịch, bên trên khắc hàng chữ "Hàng năm bình an", mặt trái có khắc chữ "Vạn sự như ý". Tốt thôi, để hài tử đeo lên một hồi dỗ dành cho hắn hài lòng là được rồi, chỉ là oan ức cho Trứng Gà vậy.
* Bài: Thẻ bài, dùng để làm tin.
Cố Tiểu Phù nhận được cái gật đầu ra hiệu của Lục Nguyên Sướng liền đem kim trư bài đeo lên cho Trứng Gà. Dường như Trứng Gà rất hiếu kỳ, đưa cánh tay nhỏ ra như muốn cầm lấy, chỉ là y phục mặc hơi nhiều lớp, cánh tay nhỏ lại mập, nàng với không tới trước ngực.
Khi nàng tận lực đưa tay ra thì làm lộ ra cái vòng tay bằng vàng rực rỡ kia. Đến đây thì Tống Văn Quý triệt để bị chấn kinh rồi. Hắn bước nhanh đến, nắm lấy tay của Trứng Gà rồi lớn tiếng hỏi: "Lục Nguyên Sướng, cái vòng tay này đến từ nơi nào vậy?"
Trứng Gà bị Tống Văn Quý nắm chặt cánh tay thì có chút đau, nên nàng cau mày muốn khóc, có điều vẫn méo miệng nhẫn nhịn. Lục Nguyên Sướng thấy thế thì tức giận cầm ngược tay Tống Văn Quý lên, nói với hắn: "Tống Văn Quý, ngươi buông tay cho ta!"
"Nói ngay! Cái vòng tay này là do ngươi cướp được ở đâu?" Tống Văn Quý tàn nhẫn hỏi. Hắn cũng không tin là Lục Nguyên Sướng dám đánh mình.
Lục Nguyên Sướng nghe thấy tiếng Trứng Gà hừ hừ muốn khóc, lại nhìn gương mặt của Cố Tiểu Phù bị dọa đến trắng nhợt ra. Nàng nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: "Tống Văn Quý, nếu ngươi không buông tay ra, ta sẽ phế bỏ ngươi!"
"Biểu đệ, ngươi kéo tay hài tử làm cái gì? Mau buông tay ra đi!" Vương Siêu thấy hai người thực sự đều đã trở nên tức giận, còn hài tử thật sự sắp phát khóc liền bước vội tới kéo Tống Văn Quý ra.
Tống Văn Quý không để ý tới Vương Siêu, không sợ chết mà nhìn chòng chọc vào Lục Nguyên Sướng, hắn uy hiếp: "Nếu như ngươi không chịu nói cho rõ ràng vòng tay này từ nơi nào đến, Tống Văn Quý ta sẽ hủy đi Lục phủ của ngươi. Đừng tưởng rằng được thăng làm chính tam phẩm là cái gì ghê gớm. Ở trong mắt Tống Văn Quý ta, ngươi căn bản không phải là cái thá gì cả!"
"Uỳnh!"
Chỉ một tiếng động mà vang vọng lan xa, Tống Văn Quý bị một quyền này của Lục Nguyên Sướng đánh ngã xuống đất. Tống Văn Quý vuốt mặt một cái, thấy máu mũi chảy ra, hắn tức giận đến mắt đều đỏ, từ nhỏ đến giờ không ai dám đánh hắn đây! Tống Văn Quý bật người đứng dậy, vung loạn nắm đấm muốn cùng Lục Nguyên Sướng liều mạng. Lục Nguyên Sướng đánh một quyền rồi vẫn còn chưa hết giận, thấy Tống Văn Quý tự nguyện đưa mình để cho nàng đánh, còn chẳng phải là gãi đúng chỗ ngứa rồi hay sao?
Hai người liền như thể muốn đánh nhau tới chết vậy. Cố Tiểu Phù vì che chở cho Trứng Gà mà trốn đến bên bức tường cạnh cửa. Vẫn là Vương Siêu lợi hại. Thấy hai người đánh nhau thật tình, mắt thấy biểu đệ của mình rơi vào hạ phong liền ra tay đem Lục Nguyên Sướng giữ lại. Lại nói Tống Văn Quý, thật đúng là cái hạng người vô lại, thấy Lục Nguyên Sướng bị Vương Siêu giữ lại không thể động đậy được nữa, hắn liền lao đến ra sức đánh, vì vậy mà mặt của Lục Nguyên Sướng chỉ trong chốc lát cũng nở hoa.
"Đừng đánh nữa!" Cố Tiểu Phù đâu dễ cam lòng trơ mắt nhìn Lục Nguyên Sướng bị hai người vây đánh, nên vội vàng lên tiếng khuyên bảo, thế nhưng ba người kia vẫn tiếp tục vây đánh đến dừng không được tay. Cố Tiểu Phù bèn cầm lấy bàn trà bên cạnh, dùng hết sức ném xuống đất, cao giọng hô to: "Tất cả các ngươi dừng tay cho ta!"
Ba người bị khí thế Cố Tiểu Phù đột nhiên bạo phát trông cực kỳ dũng mãnh thì bị dọa đến phát sợ, tay vẫn đang bị dính chặt vào nhau, cùng quay đầu lại ngây ngốc nhìn Cố Tiểu Phù. Cố Tiểu Phù ôm lấy Trứng Gà, tức giận nói: "Hôm nay là ngày lành của Trứng Gà, các ngươi ở đây đánh nhau là có mục đích gì?"
Hai cái tướng quân cùng một bá vương cứ như thế bị Cố Tiểu Phù kiềm chế lại. Bọn họ ngơ ngác rút lui tay, từng người từng người đều như đứa trẻ biết mình làm sai mà đứng yên một chỗ.
"Bình Nhi, vào đây." Giọng nói của Cố Tiểu Phù rất tức giận, phối hợp với nàng lúc này là giáng người mềm mại, khỏi nói có bao nhiêu mê hoặc. Bình Nhi ở bên ngoài đã sớm sợ đến run rẩy, nghe thấy Cố Tiểu Phù gọi nàng liền vội vàng bước vào nhà đứng thẳng người theo đúng quy củ.
"Đi kiếm chút băng cùng nước sạch, cho mấy người tướng quân chữa trị một lúc, sau đó tìm mấy bộ quần áo, để cho các tướng quân đổi. Việc này không nên làm kinh động đến người bên ngoài!" Khí thế chủ mẫu đương gia của Cố Tiểu Phù mạnh mẽ phi thường, làm cho Lục Nguyên Sướng bị há hốc mồm. Còn hai người còn lại thì đều nén bi thương thay cho Lục Nguyên Sướng.
Lời đồn đại về một Lục phu nhân ôn nhu uyển ước, khi nói chuyện không bao giờ lớn tiếng đâu rồi? Chẳng lẽ lời đồn kia là sai?
Bình Nhi có được lời dặn dò liền vội vàng đi đặt mua, mấy người còn lại trong phòng đều lẳng lặng tìm chỗ mà ngồi xuống, chuyện gì cũng không để ý tới. Động tác của Bình Nhi cực kỳ cấp tốc, rất nhanh đã đem mọi việc an bài xong. Cố Tiểu Phù mang theo Lục Nguyên Sướng tiến vào bên trong thu thập, Bình Nhi thì ở lại bên ngoài hầu hạ hai người kia.
"Ngươi xem một chút, vậy mà nháo thành như vậy, mặt đều nhìn không ra nữa. Có chuyện gì mà không thể nói chuyện với nhau cho tử tế được hay sao? Việc gì cứ phải động tay động chân như vậy?" Cố Tiểu Phù vừa dịu dàng giúp Lục Nguyên Sướng chườm mặt lại vừa quở trách nàng.
"Tống Văn Quý quá đáng ghét. Nếu hắn còn dám đối với Trứng Gà táy máy tay chân lần nữa, để xem ta còn không đánh chết hắn, chán sống!" Lục Nguyên Sướng vẫn còn đang rất tức giận. Cố Tiểu Phù cùng Trứng Gà chính là vảy ngược của nàng, ai cũng không thể động vào.
"Đừng thấy mình được thăng quan thì có thể coi trời bằng vung được. Người ta một là Vương tướng quân, một là Tống tam gia, ngươi làm sao cũng phải nhìn đến Tống Đại tướng quân mà hành xử." Cố Tiểu Phù thấy người này nói vậy rồi mà vẫn không thông, liền ra sức véo nàng một cái. nhưng khi thấy nàng khàn giọng nhếch miệng kêu đau, vết thương trên mặt nhăn nhúm vào nhau, lại không nỡ. Trong lòng không khỏi oán trách cái sự oan gia này, nhưng động tác trên tay càng lúc càng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Chờ cho thu thập thỏa đáng, khi gặp lại Lục Nguyên Sướng cùng Tống Văn Quý vẫn mắt không phải mắt, mũi không phải mũi. Cố Tiểu Phù mặc kệ bọn họ, dù sao cũng sẽ không đánh nhau được nữa, nàng liền dẫn Trứng Gà trở về hậu viện.
"Lục phu nhân, ngươi không thể đi được!" Tống Văn Quý thấy thế liền vội vàng đứng dậy đem người kia ngăn lại.
"Tống Văn Quý, ngươi xong chưa?" Lục Nguyên Sướng bước nhanh tới, che chở cho Cố Tiểu Phù, dáng vẻ lại trở nên hằm hè.
"Đại lang, không nên hơi một tý lại tức giận như vậy." Cố Tiểu Phù động viên Lục Nguyên Sướng rồi quay về phía Tống Văn Quý hỏi: "Tống tam gia, ngài gọi ta vì chuyện gì?"
"Xin hỏi phu nhân, cái vòng tay bằng vàng trên tay tiểu thư là do đâu mà có được?" Tự dưng Tống Văn Quý đối với Cố Tiểu Phù có một thứ hảo cảm không nói được thành lời. Thấy cử chỉ của nàng đoan trang, tao nhã, so với Lục Nguyên Sướng hung dữ kia quả thực tốt hơn nhiều lắm. Hắn cũng không thèm để ý tới Lục Nguyên Sướng, chỉ tỏ ra lễ độ mà hỏi.
"Vì sao Tam gia lại để tâm đối với cái vòng tay này như vậy?" Cố Tiểu Phù hỏi mà trong lòng có cảm giác không tên. Vương Mẫn cũng có hỏi qua, bây giờ đến lượt Tống Văn Quý cũng hỏi, chẳng lẽ bọn họ nhận biết cái vòng tay này?
Lúc này Lục Nguyên Sướng cũng đã khôi phục lại lý trí. Nàng thấy Tống Văn Quý quyết đuổi theo vòng tay không tha liền thầm nghĩ có lẽ là cùng Cố Tiểu Phù có quan hệ. Chợt trong lòng nàng bỗng nhiên nảy sinh một suy nghĩ thật lớn mật. Vì sao mình đã tìm khắp các quân ở Bắc cảnh mà vẫn tìm không ra dấu vết cha mẹ của Cố Tiểu Phù? Vì sao? Hay là vì mình ở dưới chân đèn mà chịu tối hay sao?
"Biểu đệ, vòng tay này nhìn thì thấy là cũng đã nhiều tuổi rồi, có phải trong này có ẩn ý gì chăng?" Vương Siêu nghi hoặc hỏi. Hắn cũng đã nhận ra hôm nay Tống Văn Quý rất khác thường.
Tống Văn Quý nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Phù, lòng tự suy đoán về khả năng có thể xảy ra. Hắn có hai cái ca ca, một ấu muội, ba huynh đệ bọn họ đều có ngoại hình giống Tống phu nhân, chỉ riêng có ấu muội, lại giống Tống Định Thiên. Thế nhưng ba huynh đệ bọn họ cùng ấu muội lại có con mắt đều đen láy một màu, so với người ngoài dù có là cùng màu đen thì cũng rất khác biệt.
Cô gái trước mặt này, tướng mạo giống như cha của mình, tuy rằng hiện nay Tống Định Thiên đã già nua, nhưng hình dáng của hắn khi còn trẻ thì Tống Văn Quý vẫn còn nhớ khá rõ. Điều đặc biệt hiếm thấy chính là, nàng có một đôi con ngươi màu đen mà chỉ người nhà họ Tống mới có. Lại còn cái vòng tay bằng vàng kia, thật không khó để người ta hoài nghi tính chân thực trong sự việc này. Tìm kiếm, thăm dò suốt bao nhiêu năm đến bây giờ cha mẹ đều từ bỏ, lại không nghĩ rằng sẽ còn có lần thứ hai gặp lại ở chỗ này.
Lục Nguyên Sướng thấy Tống Văn Quý cứ một mực nhìn chằm chằm Cố Tiểu Phù, lại lần thứ hai đem người che ở phía sau mình. Tống Văn Quý không thích, lại dùng sức đem Lục Nguyên Sướng đẩy ra, Lục Nguyên Sướng tức giận đến mức lại muốn vung tay. Nhưng Tống Văn Quý lại không thèm để ý tới, hắn quay về Cố Tiểu Phù hỏi bằng cái giọng hơi run rẩy: "Lục phu nhân, vai phải của ngươi có phải có một nốt ruồi son?"
Vừa dứt lời, mấy người lập tức đổi sắc mặt. Cố Tiểu Phù dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn Tống Văn Quý, còn trên mặt Vương Siêu đều là một vẻ không thể tin nổi. Riêng Lục Nguyên Sướng lại nhìn Cố Tiểu Phù với ánh mắt lấp lánh như nói rằng: cuối cùng, mọi chuyện cũng đã đến lúc rõ ràng.
Với một chỗ riêng tư như vậy, ngoại trừ Lục Nguyên Sướng, những người khác đều chưa từng gặp qua. Nhưng Cố Tiểu Phù biết, nhất định còn có người nào đó đã từng nhìn thấy, nhất định là họ biết được. Những người đó chính là thân nhân của mình.
Trong mắt Cố Tiểu Phù bắt đầu dâng lên nước mắt, nàng chậm rãi gật đầu. Tống Văn Quý có được tin mình mong đợi liền ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng rồi tựa như một cơn gió lốc, hắn vụt lao ra bên ngoài.
Mọi người ở phía bên ngoài, nhìn Tam công tử của Tống gia dường như đang phát rồ, đều tỏ ra cực kỳ nghi hoặc.
Ed: Các bạn thấy sao về tính cách của Phù trong chương này?