Sau khi trở dậy, Lục Nguyên Sướng vẫn cảm thấy không đành lòng vì vậy mà ngay từ sáng sớm liền chạy đi hỏi Dương Minh chuyện năm đó.
Từ trong hồi ức, Dương Minh chậm rãi kể lại: "Năm đó đánh trận kết thúc, cứ tưởng rằng sẽ được trải qua chút tháng ngày yên ổn. Ai ngờ được là giặc Nhung quá đông, chúng lại tràn đến một lần nữa. Khi đó mới tháng tư, vụ xuân mới vừa kết thúc, giặc Nhung đi theo đường tắt vòng qua thành Lâm Biên. Lúc đó ta nhìn thế cuộc không tốt, liền mang theo lão nương với đại ca ngươi, còn có mẹ ngươi cùng ngươi, cùng nhau suốt đêm trốn đi. Từ khi cha ngươi chết trận, thân thể mẹ ngươi vẫn không tốt lắm, lại phải trên đường chạy nạn lang bạt kỳ hồ, chịu không ít khổ sở, nàng lại còn phải gắng gượng thân thể để chăm sóc ngươi, vì thế mà liền trở bệnh. Ta cùng lão nương ngươi vẫn ở bên mẹ ngươi ở lại Phụng Quan chữa bệnh, chờ đến khi thân thể mẹ ngươi tốt hơn một chút có thể trở về thôn thì đã qua một năm có thừa."
"Sau khi trở về thôn, ta thấy trong thôn Lạc Khê cũng không có Nhung Địch xuất hiện. Có lẽ là bọn chúng đã đi rồi, có lẽ là bọn chúng chưa từng tới. A Nguyên, không bằng ngươi đi Cố gia hỏi một chút xem sao." Dương Minh bất đắc dĩ nói.
Lục Nguyên Sướng nghe Dương Minh nói xong liền trở về nhà cưỡi lên con ngựa mà Quản Trọng để lại cho nàng, chạy thẳng đến Cố gia. Dù thế, đối với Cố gia nàng cũng ôm không quá nhiều hi vọng. Quả nhiên, khi nàng vừa vào Cố gia, người nhà họ Cố còn tưởng rằng nàng đây là muốn lấy lại ngân phiếu hai mươi lượng kia.
Lục Nguyên Sướng phải một phen bảo đảm, người nhà họ Cố mới thở phào nhẹ nhõm. Vì sắc mặt của Lục Nguyên Sướng tối sầm, lại e ngại một thân võ nghệ kia của nàng, nên ngay khi vừa được hỏi đến, hai lão Cố gia liền tỉ mỉ kể hết.
Từ việc phụ nhân kia hình dáng như thế nào, đi như thế nào, nói cái gì, làm cái gì, Nhung Địch đến rồi thì tình hình thế nào người nhà họ Cố không giấu diếm một chút gì. Đúng như Lục Nguyên Sướng suy đoán vậy, người nhà họ Cố cái gì cũng không biết. Họ bảo vệ Cố Tiểu Phù, nuôi lớn Cố Tiểu Phù là mong khi người nhà tìm đến thì sẽ kiếm chác được không ít. Nhưng rồi phụ nhân kia vẫn chưa từng xuất hiện, Cố gia lại là nhà nghèo, không nuôi nổi nhiều hài tử như vậy, vì thế mà khi Trịnh gia đến cầu thân, liền đem Cố Tiểu Phù qua loa gả đi.
Còn về cái vòng tay kia, ban đầu người nhà họ Cố cũng không có ý định động vào. Bọn họ tuy nghèo khó, nhưng cũng chưa mất hết lương tâm, tốt xấu cũng là đồ vật của Cố Tiểu Phù. Hơn nữa cũng sợ người nhà Cố Tiểu Phù một khi tìm đến mà đòi xem lại không có để bỏ ra, còn không phải là đưa cả nhà vào chỗ chết hay sao. Có khi còn bị kết vào tội cùng Nhung Địch có dính dáng, như thế lấy đâu ra chuyện tốt lành? Có điều năm đó thực sự là không vượt qua nổi, do đó mới bán đi một cái. Những năm sau này, gia cảnh Cố gia tuy vẫn không được, có điều không đến mức độ chết đói phải bán con đi, vì vậy cũng không động chạm đến vòng tay còn lại kia.
Lục Nguyên Sướng nghe Cố Đại nương nước mắt bay ngang mà kể khổ cũng chỉ đành thở dài. Có thể đây vốn là mệnh của Cố Tiểu Phù, oán Cố gia sao? Biết oán cái gì bây giờ. Cố gia tuy đối với Cố Tiểu Phù không thắm thiết, vậy nhưng cũng nhờ có họ mà nàng mới lớn lên. Nếu mà tâm địa đen tối, như Trịnh gia chẳng hạn, còn không phải đem Cố Tiểu Phù giết chết, lấy hết đồ vật của nàng đi rồi cũng nên. Muốn oán cũng chỉ có thể oán thời thế đã tạo thành như vậy mà thôi.
Lục Nguyên Sướng cúi đầu ủ rũ trở về nhà, vừa bước vào cửa viện liền nhìn thấy Cố Tiểu Phù đang ở trong nhà nhiệt tình cao vút mà luôn tay bận rộn. Vì quá tất bật nên trên mặt nàng đỏ ửng, dưới ánh tà dương khỏi phải nói là có bao nhiêu thanh xuân mỹ lệ, tinh thần phấn chấn cùng hào hứng.
"Phù nương, có phải ngươi đang chuẩn bị lễ cho ngày mai lại mặt?" Lục Nguyên Sướng mỉm cười rồi hỏi. Nhìn thấy Cố Tiểu Phù như vậy, trong lòng nàng cho dù có bao nhiêu phiền muộn cũng đều bị xua tan. Nếu như Cố Tiểu Phù không còn người thân nữa thì sau này chỉ cần mình thương nàng nhiều hơn là được rồi. Đây chính là người mình yêu, là người vợ của mình, đau lòng vì nàng bao nhiêu cũng không quá đáng.
"Nha, A Nguyên ngươi đã về rồi, cơm tối ta còn chưa làm đây! Mà lễ lại mặt cũng đã quên, bận bịu đến choáng váng mất rồi." Cố Tiểu Phù lấy tay che miệng ngượng ngùng nói. Thường ngày nàng là người chu đáo, tỉ mỉ như vậy ai ngờ thành hôn xong lại biến thành đứa ngốc.
"Nhìn ngươi kìa, bận bịu đến chảy cả mồ hôi như vậy. Sao không mặc thêm nhiều một chút, bị bệnh ra thì làm sao bây giờ? Ta cùng ngươi đi làm cơm, ăn cơm xong ta sẽ từ từ chọn lễ vật là được rồi, không có gì ghê gớm cả." Lục Nguyên Sướng hơi cười cười, nàng cầm khăn lau mồ hôi cho Cố Tiểu Phù, trên mặt tất cả đều là nụ cười sủng nịch.
"A Nguyên, ngươi sẽ không chê ta ngốc nghếch đó chứ?" Cố Tiểu Phù thấy mặt Lục Nguyên Sướng đầy bụi bặm liền làm một chậu nước nóng cho nàng rửa mặt.
"Ngốc nghếch thì lại làm sao? Cưới cũng đã cưới, ta còn có thể chơi xấu được hay sao?" Lục Nguyên Sướng lấy khăn chà xát mặt, thấy khuôn mặt bé nhỏ của Cố Tiểu Phù đỏ bừng liền không nhịn được mà hôn nàng một hồi.
"Đáng ghét. Đang giữa ban ngày, không đứng đắn gì cả." Cố Tiểu Phù làm như là trách móc rồi hất đầu đi tới trù phòng nấu ăn.
Lục Nguyên Sướng cười híp mắt lẽo đẽo theo ở phía sau, sau đó tự giác ngồi trước cửa lò nhóm lửa.
Hai người ăn xong bữa tối, liền bắt đầu tỉ mỉ chọn quà tặng. Lễ tam triều lại mặt này vừa biểu hiện sự tôn trọng của nhà trai đối với nhà gái, vừa là để trưởng bối nhà gái biết được khuê nữ ở nhà trai sinh hoạt thế nào. Lễ càng nặng, càng biểu hiện nhà trai đối với nhà gái thoả mãn.
Kim trư* thì đã được Dương Đại nương chuẩn bị từ trước cho hai đứa nhỏ, bây giờ thứ hai người Lục Nguyên Sướng phải chọn, là lễ vật cho mọi người ở Chúc gia. Lục Nguyên Sướng không hiểu những việc này cho lắm, chỉ cảm thấy càng quý càng tốt. Cuối cùng, vẫn là Cố Tiểu Phù biết rõ hơn cả. Nàng ở Chúc gia không ít thời gian, nên đối với sở thích của mọi người cũng là ít nhiều có hiểu biết. Nàng ghét bỏ Lục Nguyên Sướng thô tục nên tự mình cẩn thận nhìn vào danh sách gia sản, bắt đầu lựa chọn tỉ mỉ từng thứ một.
Lục Nguyên Sướng cũng không ngại Cố Tiểu Phù ghét bỏ, một bên uống trà, một bên liền dưới ánh nến cười híp mắt nhìn Cố Tiểu Phù. Nhìn vẻ mặt chăm chú của Cố Tiểu Phù mà cảm thấy cảnh trước mắt đặc biệt phong tình, làm cho Lục Nguyên Sướng không dời mắt nổi, nàng nói: "Phù nương, mọi gia đình giàu có đều là chủ mẫu đương gia, ngươi đã là chủ mẫu của Lục gia ta, sau này cái nhà này đều thuộc về ngươi cả."
* Kim trư: Lợn bằng vàng.
"A Nguyên không nên chê cười ta như vậy. Ta làm sao có thể đảm đương nổi." Cố Tiểu Phù đánh Lục Nguyên Sướng một chút, gắt giọng. Kỳ thực, từ khi thu lương đến nay, Lục Nguyên Sướng đã có ý buông tay, điều này Cố Tiểu Phù làm sao lại không biết.
"Ta không có kiên nhẫn với những đồ vật này. Nếu ngươi không quản chẳng lẽ lại muốn cho ta cưới thêm một cái thiếp trở về làm quản gia hay sao." Lục Nguyên Sướng cười trêu nói.
"Ngươi dám!" Cố Tiểu Phù nghe vậy thì "Vèo" một cái ngẩng đầu lên, hai mắt trợn tròn rồi sa sầm mặt lại.
"Ngươi không chịu quản việc nhà, làm sao còn quản được ta. Hôm qua ta khổ sở cầu xin vậy mà ngươi cũng không chịu, đây còn không phải công khai xếp đặt vì ta mà cưới vợ bé đó sao?" Lục Nguyên Sướng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Tiểu Phù bày ra cái vẻ tức giận, trông rất đáng yêu, không nhịn được đưa tay đi nhéo một cái. Mềm mại, mịn màng, cảm giác thật tốt nha.
"Được, nếu như ngươi cưới vợ bé, liền viết hưu thư cùng ta. Ta không chung con đường của ngươi." Cố Tiểu Phù biết được Lục Nguyên Sướng là đang cùng nàng đùa giỡn, nhưng khi nghe đến "Cưới vợ bé", trong lòng cực không thoải mái. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới Lục Nguyên Sướng sẽ cưới vợ bé. Thứ nhất là vì thân phận của nàng là cô gái, thứ hai là Lục Nguyên Sướng đối với nàng vô cùng tốt, thường ngày cũng không gặp Lục Nguyên Sướng sẽ nhìn chằm chằm cô nương nhà ai. Nhưng rồi Cố Tiểu Phù nghĩ đi nghĩ lại, nếu như Lục Nguyên Sướng đi tới Phần Thành, nếu như Lục Nguyên Sướng thăng quan, lẽ nào không được cưới vợ bé hay sao?
Hiện nay có bao nhiêu vị quan chức lại không có tam thê tứ thiếp, ôm ấp đề huề? Cho dù mình không muốn nạp thì cũng sẽ có thuộc hạ, bạn bè đem tặng. Trong nhà nếu như chỉ có một phòng thê tử, nhìn vào người ta sẽ cho là nàng quá khắc nghiệt đi.
Cố Tiểu Phù nghĩ đi nghĩ lại liền cảm thấy oan ức. Nàng phải trải qua bao nhiêu là khổ cực, ngậm đắng nuốt cay. Nàng chẳng có một thứ gì, nàng có thể vì Lục Nguyên Sướng đem ra tính mạng của chính mình, nhưng mà nàng thực sự không cách nào cùng người khác chia sẻ Lục Nguyên Sướng. Chỉ mới nghĩ Lục Nguyên Sướng ôm những cô gái khác, trong lòng Cố Tiểu Phù liền cảm thấy cực kỳ đau đớn.
"Phù nương, ngươi đang làm sao vậy? Ta chỉ là muốn với ngươi cười đùa một chút mà thôi. Ngươi đừng nóng giận có được không?" Lục Nguyên Sướng cũng đã nhìn ra có gì đó không đúng. Từ sau khi hai người thành hôn, nàng rõ ràng cảm thấy Cố Tiểu Phù có chút thay đổi.
Không còn tâm sự nặng nề như trước đây, không còn cứ phải cả ngày xem sắc mặt của mình. Mà nàng cũng sẽ cùng mình vui cười, nàng cũng sẽ hướng mình làm nũng, có lúc còn có thể cằn nhằn mình. Lục Nguyên Sướng vô cùng thích một Cố Tiểu Phù như vậy. Bởi vì nàng cảm thấy, Cố Tiểu Phù như vậy mới như một cô gái trẻ, có sự hồn nhiên, vui vẻ mà nữ tử ở độ tuổi này nên có. Giữa hai người bọn họ cũng là bình đẳng, như thế mới phải là tri tâm tri kỷ.
Thế nhưng, điều này cũng làm cho Cố Tiểu Phù sẽ không còn là người ẩn nhẫn nữa. Nói cách khác là, hiện tại, nếu như nàng cảm thấy oan ức thì nàng sẽ biểu hiện ra bên ngoài.
Cố Tiểu Phù không để ý tới Lục Nguyên Sướng nữa. Nàng cúi người xuống xem sổ sách, nhưng vì một chuyện muốn cưới vợ bé kia mà nước mắt cứ yên lặng đi xuống, một chữ đều xem không vào.
Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù như vậy thì nhẹ nhàng đưa cánh tay ôm lấy, vì nàng cẩn thận gạt đi dòng lệ rồi nhẹ nhàng dỗ dành: "Phù nương đây là làm sao? Ta đã làm gì đắc tội với ngươi vậy?"
Cố Tiểu Phù vỗ bỏ Lục Nguyên Sướng tay, muốn giãy dụa rời đi, nhưng là Lục Nguyên Sướng đâu dễ dàng đáp ứng. Nàng vừa ôm chặt lấy Cố Tiểu Phù lại vừa nhẹ giọng dỗ dành.
Cố Tiểu Phù khóc cũng đã khóc rồi, phát tiết cũng đã xong, lại cảm giác mình có chút cố tình gây sự. Vốn nàng cũng không phải là người có tính khí như vậy, nhưng không hiểu vì sao gần đây lại không làm chủ được cảm xúc của mình nữa. Thấy Lục Nguyên Sướng ôn tồn dụ dỗ, nàng có chút nghẹn ngào nói: "Ngươi muốn cưới vợ bé sao?"
"Ta cùng ngươi đùa giỡn thôi, ai nói muốn cưới vợ bé chứ." Lục Nguyên Sướng cảm thấy oan uổng cực điểm.
"Lúc trước không phải ngươi còn nói muốn cưới vợ bé đó sao?" Cố Tiểu Phù quyết không buông tha. Nàng cái gì cũng đều có thể buông bỏ được, chính là không nỡ buông bỏ được Lục Nguyên Sướng.
"Cái kia còn không phải là vì trêu đùa ngươi thôi sao? Ai muốn cưới vợ bé chứ! Có nữ tử nhà ai có thể tốt được như Phù nương nhà ta." Lục Nguyên Sướng thay Cố Tiểu Phù lau nước mắt, đến đôi tay nhỏ cũng không trừ ra.
"Hôm nay ngươi nghĩ như vậy, còn sau này đây?" Cố Tiểu Phù nhìn bàn tay trắng nõn nà của mình mà ngây ngốc hỏi.
"Không có sau này. Ta chỉ cần một mình ngươi." Lục Nguyên Sướng kiên định nói. Nàng cho dù có ngốc cũng sẽ hiểu tình thế lúc này, cái gì nên nói vẫn là rõ ràng.
"Thật sự sao? Ta chỉ là một người phụ nữ ở thôn quê, sau này ngươi đi tới Phần Thành, nếu như thấy những khuê tú các nhà đại gia kia lẽ nào lại không động tâm hay sao?" Cố Tiểu Phù biết mình cố tình gây sự, nhưng trong lòng nàng thực sự cảm thấy rất bất an. Nàng nghĩ tới những khuê tú các nhà đại gia kia, cái gì cũng đều hiểu biết, lại còn xinh xắn, đẹp đẽ, việc nhà lại giỏi giang. Nếu như bọn họ lại coi trọng Lục Nguyên Sướng, lúc đó nàng nên biết làm sao dây? Khi đó nàng sẽ không phải chỉ có chuyện đồng ý hay không đồng ý thu nhận một thiếp thất, có muốn hay không muốn cùng những nữ tử khác chia sẻ Lục Nguyên Sướng, mà điều nàng sẽ phải đối mặt chính là bị vô tình, bị lãng quên.
"Ngươi cái đứa ngốc này, nghĩ cái gì vậy? Theo như kết quả đoán mệnh, hai ta là trời định nhân duyên, ở trong lòng ta, nữ tử khác cho dù có tốt thì lại làm sao? Ta, Lục Nguyên Sướng, đời này chỉ cần có một Phù nương mà thôi." Lục Nguyên Sướng nhìn Cố Tiểu Phù mà thâm tình nói.
"A Nguyên, cho dù cực khổ cho dù nghèo khó, dù có phải đi sớm về tối, ta đều đồng ý. Ngay cả ngươi có đánh ta, mắng ta thì ta cũng sẽ không có một lời oán hận. Chỉ cần ngươi đừng rời bỏ ta. A Nguyên, đừng rời bỏ ta có được không? Hiện nay ta thật sự chỉ có ngươi." Cố Tiểu Phù nghe Lục Nguyên Sướng nói như vậy trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào.
"Lục Nguyên Sướng ta hôm nay không phải cũng chỉ có ngươi, Cố Tiểu Phù này hay sao? Đừng khóc nữa, ta sẽ đau lòng, cười một cái nào."
Có điều Cố Tiểu Phù đang khóc ghê quá, có muốn cười lập tức cũng không cười nổi. Vì vậy Lục Nguyên Sướng làm ra tính trẻ con, lấy ngón tay mà thọc lét, Cố Tiểu Phù làm sao mà tránh khỏi móng vuốt sói. Nàng cười ngã vào trong lòng Lục Nguyên Sướng, sau đó, cửa phòng bị đóng lại.
"A ô ~ "
Tiểu Cửu ở trong viện kêu lên trong cô đơn. Nó sẽ không đi nạo cửa nữa, bởi vì nó biết có làm vậy cũng vô dụng. Gần đây cha mẹ đối với nó có chút lạnh nhạt, làm cho tinh thần Tiểu Cửu xuống rất thấp.
Ngày hôm sau, Lục Nguyên Sướng với gió xuân đầy mặt mang theo Cố Tiểu Phù đi lại mặt. Tiểu Cửu vẫn bị nhốt ở trong nhà như cũ. Nó liều mạng mà kêu to, trong thanh âm kia, bên cạnh sự oan ức còn có tức giận. Tại sao các ngươi không cần ta nữa? Tại sao?
Cố Tiểu Phù nghe âm thanh của Tiểu Cửu thì rất đau lòng, có điều Lục Nguyên Sướng vốn có tim không có phổi không có dự định dỗ dành Tiểu Cửu. Nàng đem Cố Tiểu Phù ôm lên lưng ngựa, hai người cùng cưỡi một con ngựa đi tới Chúc gia.
Con ngựa chạy rất nhanh, Cố Tiểu Phù sợ đến không dám mở mắt ra nhìn, chỉ vùi đầu vào trong lòng Lục Nguyên Sướng, bàn tay nhỏ cầm lấy y phục của nàng thật chặt. Lục Nguyên Sướng cực kỳ kiên nhẫn, nàng dụ dỗ Cố Tiểu Phù cùng ngắm phong cảnh. Phải mất mấy lần khuyên bảo, cuối cùng Cố Tiểu Phù cũng dũng cảm mở mắt ra, sau đó nàng vui vẻ cảm nhận được tốc độ họ đang đi nhanh như chớp vậy.
Con ngựa phi như bay. Mỗi bước chạy của nó cực kỳ có quy luật, cứ chập trùng không ngừng nghỉ, hai bên đường nhanh chóng lùi về sau. Từ khi sinh ra đến nay Cố Tiểu Phù đều chưa từng trải qua kích thích như vậy.
"Phù nương cảm thấy như thế nào?" Lục Nguyên Sướng hăng hái hỏi.
Cố Tiểu Phù mới vừa muốn mở miệng ra để nói chuyện thì một cơn gió liền thổi vào miệng. Có điều, nàng dần dần thích ứng với sự nhanh chóng đầy kích thích này mà chầm chậm hưởng thụ.
Cưỡi ngựa quả là tốc độ cực nhanh, vốn lộ trình phải đi nửa ngày đường, lần này các nàng chỉ dùng một canh giờ là đến nơi. Chúc Đại lang ra ngoài đón hai người vào, tại chính sảnh đôi trẻ cho Chúc Bảo trường cùng Chúc Đại nương hành lễ.
"A Nguyên tạ ơn nhạc mẫu như núi Thái Sơn vì đã đem cho A Nguyên một người con gái tốt đẹp." Lục Nguyên Sướng cúi người lạy dài. Người nhà họ Chúc đối với Cố Tiểu Phù bao nhiêu thương yêu, nàng quá là rõ ràng. Việc họ cho thêm bốn đài đồ cưới liền có thể nhìn ra hai lão Chúc gia đối với Cố Tiểu Phù coi trọng đến mức nào.
"Là người trong nhà, những hư lễ này liền không cần. Sau này nhớ đối xử với Phù nương cho thật tốt, ta cùng nhạc mẫu ngươi liền cao hứng." Chúc Bảo trường giữ rất đúng dáng vẻ của một cha vợ, trong lòng cực khoan khoái. Chỉ nhìn qua dáng vẻ Cố Tiểu Phù xấu hổ cũng liền biết nàng ở Lục gia sinh sống rất tốt.
"A Nguyên sẽ không dám bạc đãi nương tử tốt như vậy." Hôm qua vì chuyện cưới vợ bé mà Cố Tiểu Phù khóc đến như vậy thật là làm cho Lục Nguyên Sướng đau lòng không thôi. Hôm nay ngoài việc ra sức dỗ dành, còn lại chỉ cảm thấy đau lòng, làm sao nàng có thể cam lòng bạc đãi Cố Tiểu Phù được đây.
"Không nghĩ tới A Nguyên cũng là một người ngỗ ngược như vậy. Có ta ở Chúc gia, xem ngươi có dám hay không." Chúc Đại nương vừa cười vừa nói, nàng đem Cố Tiểu Phù kéo tới hậu viện rồi tinh tế hỏi chuyện sinh hoạt sau hai ngày thành hôn.
Trong lòng Cố Tiểu Phù cực kỳ xoắn xuýt a. Lão nhân gia làm sao lại hỏi chuyện khuê phòng tỉ mỉ đến như vậy chứ? Ở Dương gia cũng đã bị hỏi một hồi, bây giờ trở về nhà với mẹ nhà mình mà lại còn phải nói một lần nữa hay sao?
Lúc trước Chúc Đại nương cho rằng Cố Tiểu Phù ở Lục gia sinh hoạt lâu như vậy thì hẳn đã là cùng Lục Nguyên Sướng sớm gạo nấu thành cơm. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Cố Tiểu Phù lại cảm thấy nàng như tân nương bình thường lần đầu gả đi nên không hiểu chuyện. Vậy nên nàng đành phải làm một bà lão già dày mặt, đem kinh nghiệm một đời truyền thụ lại một lần.
Cố Tiểu Phù nghe xong mà hoảng sợ. Nếu như Dương gia giáo dục là xuất từ thực tiễn, thế nhưng kinh nghiệm của Chúc Đại nương tuyệt đối lại là lý luận cùng thực tiễn kết hợp lại. Nàng nói tới cái kia thật rõ ràng, cẩn thận, đúng chỗ. Cố Tiểu Phù nghe lời dạy mà ngồi cũng không xong, đứng cũng không phải, nghe cũng không phải, giả ngu cũng không phải. Các ngươi nói những lời này đều vô dụng có được hay không? Ai có thể nghĩ tới Lục Nguyên Sướng lại là một nữ tử, chỉ cần nhìn [Trong sáng] liền đủ cho hai người bọn họ cân nhắc rồi a.
Trong khi phía sau là đại kế khí thế hừng hực mà truyền thụ việc hành phòng, thì phía trước, đám nam tử lại đang cùng nhau thương nghị chính sự.
"A Nguyên, khi nào thì ngươi đi Phần Thành?" Chúc Bảo trường hỏi.
"Thưa cha nuôi, hai ngày này ta cùng Phù nương ở nhà đã đem gia sản thu dọn thỏa đáng. Bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát." Lục Nguyên Sướng nói.
"Chúc gia ta có một đám tộc nhân, dự định quá tháng giêng sẽ đi Phần Thành, đã phái người đi Phần Thành tìm mua nhà. Có điều, hiện nay Phần Thành người đông như mắc cửi, Chúc gia ta lại có nhiều người, đại viện rất khó tìm ra." Chúc Bảo trường cau mày nói.
"Cha nuôi, không bằng đem gia tộc chia nhỏ ra, mỗi nhà trụ trong một cái tiểu viện như thế sẽ dễ dàng hơn một chút." Lục Nguyên Sướng suy nghĩ một lúc rồi nói. Chúc gia ngoại trừ Chúc Bảo trường một nhánh này còn có hai cái huynh đệ, tổ tông ba đời gộp lại cũng có hơn hai mươi miệng ăn. Bây giờ đại viện khó tìm đã đành, chính là nhiều người như vậy cùng ở trong một nhà cũng không thoả đáng. Nhiều người thị phi nhiều, khó tránh khỏi có chút mâu thuẫn.
"Cha, A Nguyên nói có lý. Thế cuộc hiện nay không thể lạc quan, ta không có nhiều thời gian để mà trì hoãn nữa." Chúc Đại lang phụ họa theo. Hắn cũng không muốn cùng Nhị thúc, Tam thúc ở chung trong một nhà.
"Nếu là tách ra tìm tiểu viện cũng được. Có điều hiện nay Phần Thành nhiều người ít chỗ ở, sợ là cũng gặp không ít khó khăn." Chúc Bảo trường nói.
Lục Nguyên Sướng thấy Chúc Bảo trường nhìn mình, liền biết thân là con rể, nàng thế nào cũng phải làm chút chuyện nên biết thời biết thế mà nói: "Cha nuôi, không bằng sau khi ta đi tới Phần Thành thì sẽ sai người tìm kiếm giúp. Chỉ là thời gian của chúng ta bên này quá eo hẹp, vì vậy để mua được nhanh thì giá tiền sợ là không thấp."
"Cao một chút cũng không sao, chỉ cần có nhà là được. Ta sẽ để cho Đại lang mang theo bạc đi cùng ngươi. Nếu như có chỗ thích hợp thì cứ vậy mà quyết định, đỡ phải bôn ba qua lại hỏng việc." Chúc Bảo trường thấy Lục Nguyên Sướng cực kỳ linh động thì hài lòng cười nói.
Thương nghị xong hành trình, người một nhà cùng ăn bữa cơm đoàn viên. Ăn xong Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù, còn có thêm Chúc Đại lang cùng trở về Lục gia.
Đêm đó, hai người lại một lần nữa kiểm kê gia sản, thấy không phạm sai lầm gì nữa liền đi Dương gia một chuyến. Hai người sẽ cùng Dương Vinh thỏa thuận thời gian lên đường, đồng thời đem Tiểu Cửu cùng đất ruộng giao cho Dương Minh.
Đêm đó, Chúc Đại lang được sắp xếp ngủ lại ở thư phòng. Vì trong nhà có thêm người lạ, Lục Nguyên Sướng muốn làm chút chuyện yêu thích cũng không thể, vẫn là Cố Tiểu Phù ôm nàng dỗ dành thật lâu mới đem người này ngủ yên.
Cố Tiểu Phù nhìn Lục Nguyên Sướng ngủ say ở trong lòng mình, nghĩ đến những ngày tháng sẽ trải qua ở Phần Thành, trong lòng không khỏi có chút băn khoăn. Nàng từ khi sinh ra đến lớn lên đều ở nông thôn, không biết rồi có thể thích ứng với cuộc sống sắp tới được hay không. Một mặt là ước mơ, mặt khác lại là thấp thỏm, nàng suy nghĩ một lúc lâu mới dần ngủ thiếp đi.
Bo: Đọc chương này mà càng khâm phục sự tinh tế, tài năng của tác giả.