Vương Siêu tự giác làm người trong nhà, hắn đem Dương Đại lang, Chúc Đại lang đặt lên chỗ ngồi bên trên, còn mình thì bồi tiếp Lục Nguyên Sướng đi từng bàn kính rượu một vòng. Sau khi trở lại chỗ ngồi, hai người lại cùng nhau uống rượu chỉ là vẫn không trò chuyện gì nhiều, nhưng đối với việc nội tâm đang rất không bình tĩnh thì mỗi người vẫn là có thể tự cảm nhận được.
Chỉ riêng Vương Siêu mà nói, dĩ nhiên là hắn cầu nguyện cho Cố Tiểu Phù là biểu muội của mình. Tuổi tác của hắn so với Tống Đại lang có lớn hơn một ít, cho nên đối với việc xảy ra năm đó hắn biết rất rõ. Sau khi biểu muội bị đánh mất rồi, suốt một năm trời ròng rã mợ bị sinh bệnh, cậu thì như một kẻ điên đi lục tìm khắp cả Bắc cảnh. Nhưng mà biển người mênh mông, lại gặp phải cảnh chiến loạn ly tán, còn có Nhung Địch cũng lùng sục không ít, vậy nên tìm suốt mấy năm vẫn không có chút đầu mối nào.
Trong suốt những năm này, bọn họ không biết đã tìm tới bao nhiêu gia đình, cõi lòng đầy hi vọng lại thành thất vọng, hồn bay phách lạc mà trở về. Sau này, không còn có người nào dám nhắc tới việc này nữa, chỉ sợ mợ quá thương tâm. May là Mẫn nhi cùng biểu muội rất giống nhau, mẫu thân hắn đã đứng ra làm chủ để cho Mẫn nhi ở lại trong Tống phủ một thời gian để trấn an người một nhà của cậu.
Nhưng mà giả thật không trộn lẫn được. Không biết đã bao nhiêu lần, mợ nhìn Mẫn nhi lại rơi lệ, lại nghĩ tới việc không biết ấu nữ còn sống hay đã chết, vì vậy mà đã bị một trận bệnh rất nặng. Những năm đó, cậu lại không ở bên người. Quả thực mợ đã phải chịu không ít khổ sở.
Nếu như Cố Tiểu Phù là hài tử của Tống gia, vậy thì quá tốt rồi, bởi cuối cùng mợ cũng tròn tâm nguyện. Mà cái người bên cạnh này lại là em rể của mình. Hắn khôn khéo, có tài năng, có thể phụ trợ cho mình cùng cậu được rất nhiều. Trước đây người này vẫn luôn có tâm ý lui về ở ẩn, nếu việc này mà được như mong muốn, hắn sẽ phải cùng Tống gia quấn lấy nhau. Đến lúc đó, lo gì đại sự không thành.
Còn ở trong hậu đường, hôm nay Cố Tiểu Phù cũng không giống ngày xưa là mạnh dạn, hoạt bát, luôn làm chủ tình thế nữa. Nàng chỉ biết ngồi một chỗ ngơ ngác, máy móc xã giao với mấy vị quý phu nhân thân cận. Huyên nương cùng Nhuận nương đều nhìn ra. Tuy các nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng tự giác thay thế Cố Tiểu Phù đi chúc rượu xã giao. Các quý phu nhân thấy Cố Tiểu Phù có biểu hiện mệt mỏi thì cũng chỉ cho là Lục tướng quân cùng Tống tam gia xảy ra mâu thuẫn nên trong lòng nàng bất an mà thôi.
Chỉ có Vương Mẫn là trong lòng có chút bất an. Việc Tống Văn Quý hốt hoảng rời đi, mọi người, từ những người đứng ngoài viện cho tới những người đang ngồi trong nội viện, không ai không biết. Người bên ngoài không rõ nội tình, cũng không khỏi tự mình suy đoán, nhưng Vương Mẫn lại là biểu muội của Tống Văn Quý, lại đã từng cùng Tống Văn Quý của Tống gia cùng nhau lớn lên, lẽ nào không hiểu rõ biểu ca của mình đây.
Tống Văn Quý là một người hư hỏng, điểm ấy là không giả, nhưng hắn cũng là quý công tử danh chấn kinh sư, những người mà hắn kết giao đều là giới quyền quý thượng lưu. Từ nhỏ hắn đã chịu phương pháp nuôi thành quý tộc, điều này tan vào trong xương, cho dù trời đất có sụp đổ cũng sẽ không thất thố như thế. Vậy mà ngày hôm nay người này lại không để ý tới phong thái của mình, trước mặt mọi người mà cứ hốt hoảng lao nhanh, đúng là quá mức không bình thường.
Đèn được thắp lên sáng rực rỡ, rượu cũng đã uống đủ, đúng lúc này cánh cổng lớn của Lục phủ lại được mở ra. Tống Định Thiên được người hầu đỡ lấy, Tống phu nhân cùng Tống Văn Quý theo sát một bên, cả đoàn người vội vã tiến vào Lục phủ. Tất cả những người quyền quý đang có mặt thấy thế liền đồng loạt đứng dậy nghênh đón. Trong lòng từng người đều không hiểu nổi, vì sao chỉ là trăng tròn khuê nữ của Lục Nguyên Sướng, vậy mà lại có thể huy động được Tống Đại tướng quân đại giá? Không chỉ có như vậy, đến ngay cả Tống phu nhân cũng có mặt.
Lục Nguyên Sướng nhận được gã sai vặt truyền tin, tự biết cái ngày ấy cuối cùng cũng đến rồi, đáp án cho mọi hoài nghi cũng rồi sẽ được mở ra trong tối hôm nay. Nếu như Cố Tiểu Phù không phải là người nhà họ Tống, thì đời này, sợ là việc tìm lại người thân sẽ còn khó khăn hơn nữa.
"Đại tướng quân, phu nhân, thuộc hạ có lễ." Lục Nguyên Sướng đứng trước cửa ở chính đường cung kính nghênh đón.
"A Nguyên không nên đa lễ, các vị không cần câu nệ. Hôm nay là ngày rất tốt của tiểu nữ Lục gia, mọi người cứ thoải mái ăn uống là được rồi." Tống Định Thiên thấy trong phủ cực kỳ náo nhiệt, tân khách rất nhiều liền trấn định lại tinh thần mà nói với cả đám khách khứa. Còn Tống phu nhân thì lại được Lục Nguyên Sướng tự mình dẫn thẳng tới hậu đường.
Một đám quý phu nhân nhìn thấy Tống phu nhân có mặt thì hoàn toàn cảm khái trước sự may mắn của Lục gia. Lục Nguyên Sướng thật đúng là ái tướng của Tống Định Thiên a. Chỉ là một lễ trăng tròn cho tiểu nữ, vậy mà vẫn có thể huy động được cả Tống phu nhân, cái người vốn rất ít khi giao du với bên ngoài.
"Mợ, sao ngài cũng tới đây?" Vương Mẫn vừa ôm lấy cánh tay Tống phu nhân vừa hỏi. Chỉ là nàng nhìn thấy biểu hiện của Tống phu nhân rất khác thường. Khi thấy nàng cứ nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Phù, trong lòng Vương Mẫn cực kỳ không thích.
"Cậu ngươi ở nhà cảm thấy buồn đến phát hoảng, hôm nay lại là ngày vui của thiên kim của Lục tướng quân, vì thế liền dẫn ta đến đây tập hợp tham gia trò vui." Tống phu nhân lạnh nhạt nói, chỉ là giọng nói của nàng lại có chút run rẩy.
"Cố thị ta xin được ra mắt Tống phu nhân. Được phu nhân đại giá, làm cho ta thụ sủng nhược kinh." Cố Tiểu Phù cực kỳ cung kính hướng về phía Tống phu nhân hành lễ. Đôi mắt của nàng buông xuống, đem nước mắt ép vào bên trong.
Từ khi bước chân vào đến hậu đường, người đầu tiên được Tống phu nhân nhìn đến chính là Cố Tiểu Phù. Cái dung mạo xinh đẹp kia, cái khí chất thanh nhã kia, cái con mắt tinh khôi kia không một nét nào mà không phải đây là con gái của chính mình. Đúng vậy, khí tức của huyết thống liên kết với nhau, làm cho Tống phu nhân chỉ nhìn qua một chút đã xác định được người trước mắt này là ai.
"Lục phu nhân không nên đa lễ. Hôm nay chính là ngày trăng tròn của tiểu nữ quý phủ, bà lão này đã tự ý đến để được hưởng lây không khí vui vẻ này. Hãy mau đứng dậy đi. Ôm hài tử ra cho ta xem một chút." Tống phu nhân cực kỳ ôn nhu đem nâng Cố Tiểu Phù đứng dậy, trên mặt vẫn tỏ ra rất là bình tĩnh. Chỉ có Cố Tiểu Phù biết được, trong lòng Tống phu nhân kích động đến nhường nào. Bởi vì đôi tay vừa dịu dàng nâng nàng đứng dậy kia đang khẽ run rẩy.
"Bình Nhi, mau đem tiểu thư ôm đến để phu nhân nhìn một cái." Cố Tiểu Phù phân phó rồi dẫn Tống phu nhân ngồi lên ghế trên.
Ánh mắt lưu chuyển giữa hai người, làm cho một vài người tinh tường nhìn ra đầu mối. Chỉ là những người kia cũng không rõ ràng, vì sao Tống phu nhân vốn chỉ ở nơi kinh sư, lại có quan hệ với Cố Tiểu Phù, người chỉ sống ở tại vùng nông thôn của Bắc cảnh. Mà Vương Mẫn, trên mặt rõ ràng lại không có đến, dù chỉ là một chút, ý vui. Từ nhỏ mợ đã cực kỳ thương yêu chính mình, hiện nay trong mắt của mợ lại chỉ có Cố Tiểu Phù. Lục Nguyên Sướng đã bị nàng cướp đi còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ còn muốn đem cả mợ cũng cướp đi nốt?
Vương Siêu chưa một lần nhìn thấy vòng tay bằng vàng của Tống gia, nhưng vì từ nhỏ làm bạn với Tống phu nhân nên Vương Mẫn đã từng thấy qua. Tống gia có bốn đứa con, mỗi người đều có một đôi vòng tay, đều là trân phẩm của Toái Ngọc Hiên gia. Vương Mẫn đã từng tận mắt nhìn thấy Tống phu nhân nhìn cái vòng tay kia mà đờ người ra. Khi đó nàng vẫn còn nhỏ, muốn cái gì được cái đó, nhưng dù vẫn xem nàng như con gái của mình thì Tống phu nhân cũng không đưa cho nàng. Sau này nàng có hỏi bóng hỏi gió mới từ Tống Văn Quý biết được đó là vật thu thập được từ Tống tứ tiểu thư.
Vòng tay ấy đã trải qua nhiều lần chuyền tay rồi mới được người nhà họ Tống tìm thấy, nhưng mà người thì lại không tìm được. Nhưng nhờ đó mà vốn đã từ tuyệt vọng, người nhà họ Tống lại dấy lên hi vọng. Nếu vòng tay vẫn còn, mà lại chỉ thấy có một chiếc, vậy thì đứa trẻ kia vẫn còn sống ở trên đời này. Từ sau lần đó, Tống phu nhân dần dần hồi tỉnh lại. Nàng lại nuôi hy vọng, nếu còn sống, nàng vẫn có thể cùng ấu nữ có một lần gặp mặt.
"Phu nhân, tiểu nữ nhũ danh là Trứng Gà." Cố Tiểu Phù tự mình nhận lấy Trứng Gà, rồi đem nàng đặt vào trong lòng Tống phu nhân.
Tống phu nhân nhìn làn da trắng nõn nà của Trứng Gà giờ đây đang ngủ say, viền mắt có chút ướt át, lại nhìn tới chiếc vòng tay trên cánh tay nhỏ bé của Trứng Gà. Lúc này thì không nhịn được nữa, nàng buông ra một cánh tay mà cầm lấy bàn tay nhỏ của Cố Tiểu Phù siết thật chặt.
Cố Tiểu Phù được Tống phu nhân cầm tay, nàng cảm nhận được những ngón tay trên đó đang vuốt ve tay mình, lòng bàn tay ấy ấm áp, đủ rộng. Tự dưng nàng nhận thấy từ trong huyết mạch tuôn ra tình thân, làm cho nàng cũng không nhịn nổi nữa mà đưa tay nắm ngược lại tay của Tống phu nhân, như muốn lấy được từ đó dũng khí cho mình.
"Trứng Gà trông thật là kháu khỉnh, nhưng lại chỉ giống cha của nàng, đến nửa điểm cũng không giống Lục phu nhân." Tống phu nhân nhàn nhạt oán giận làm cho Cố Tiểu Phù ấm áp cực kỳ. Đây chính là cảm thụ có được từ lòng mẹ, như thể nàng đang bất bình giúp mình vậy.
"Đại lang cũng rất tuấn tú, Trứng Gà sẽ không thiệt thòi. Còn những lúc nàng cười lên sẽ lại giống ta." Cố Tiểu Phù an ủi, chỉ hi vọng Lục Nguyên Sướng có thể lọt được vào mắt của Tống phu nhân.
"Con gái giống cha, con gái giống cha a!" Tống phu nhìn lên mặt Cố Tiểu Phù, tìm kiếm bóng dáng khi còn trẻ của Tống Định Thiên. Một lời hai ý nghĩa kia, làm cho những người đang ngồi đó không ai tìm ra được manh mối.
Những biểu hiện này của Tống phu nhân cùng Cố Tiểu Phù làm cho yến tiệc tự nhiên cũng không còn hào hứng như lúc ban đầu nữa. Mà đằng trước cũng không khác là bao. Chủ nhà thì tâm sự nặng nề, Tống Đại tướng quân cũng mất tập trung, vì vậy mà không bao lâu sau mọi người đều buông tha khói lửa, yến tiệc tan rã rất nhanh.
"A Nguyên, dẫn đường đi. Dẫn ta đi gặp Phù nương!" Tống Định Thiên thấy tân khách đều đã rời đi hết liền vội vàng phân phó.
"Vâng, Đại tướng quân." Trái tim của Lục Nguyên Sướng vẫn treo ở chỗ vợ con. Nàng tự mình đỡ lấy Tống Định Thiên, bên kia là Tống Văn Quý, cùng dìu hắn đi vào trong hậu đường.
Đoàn người vào đến hậu đường, một ít nữ quyến của Lục gia lập tức hướng về mấy người này hành lễ. Tống Định Thiên ra hiệu cho Lục Nguyên Sướng, Lục Nguyên Sướng liền nhanh chóng cho tất cả những người khác đều đi ra ngoài, chỉ chừa lại Dương Minh cùng Chúc Bảo trường ở lại bên trong. Ngoại trừ chỉ có mấy người đã biết chuyện của Cố Tiểu Phù, những người còn lại đều không ai biết được đang có chuyện gì xảy ra. Chúc Đại nương cùng Dương Đại nương cũng khá là lo lắng, hai nàng liền dẫn một đám người thân ở bên ngoài bảo vệ.
"Phu nhân, ngươi đã xem chưa?" Tống Định Thiên lo lắng hỏi.
"Tướng quân, ngài xem! Vòng tay này chính là của Nghi nhi." Tống phu nhân đem ôm Trứng Gà tiến đến trước mặt Tống Định Thiên, kéo cánh tay nhỏ kia ra cho hắn xem.
Tống Định Thiên nheo mắt, cẩn thận đánh giá chiếc vòng tay. Hắn nhìn tới chỗ hoa văn phức tạp nằm ở bên trong, nơi đó có giấu diếm cái chữ Nghi, vậy là bao nhiêu thấp thỏm trong lòng giờ đã bớt đi được một nửa. Hắn cẩn thận hỏi Cố Tiểu Phù: "Phù nương, vòng tay này có phải là vật tùy thân của ngươi hay không?"
"Thưa Đại Tướng quân, đúng vậy!" Ánh mắt của Tống Định Thiên trông rất sắc bén, làm cho Cố Tiểu Phù không khỏi có chút khiếp sợ. May mà có Lục Nguyên Sướng luôn đứng ở bên cạnh mình, làm cho nàng an lòng không ít.
"Ngươi là người ở nơi đâu? Trong nhà cha mẹ còn có những ai?" Tống Định Thiên tiếp tục hỏi.
"Nhà cha mẹ của dân nữ ở Lâm Biên, huyện Phượng Dương, thôn Cố gia. Trên có Cố phụ Cố mẫu, hai vị huynh trưởng, một vị tỷ tỷ, dưới có một đệ đệ." Cố Tiểu Phù cung kính đáp. Nàng chỉ là không rõ tại sao Tống Định Thiên lại giống như đang thẩm vấn phạm nhân vậy.
Cũng không thể trách khi Tống Định Thiên lại có bộ dáng này. Đã mất quá nhiều năm tìm kiếm thăm dò như vậy, cho nên gần như mọi nơi đều biết Tống gia hắn đã làm mất đi khuê nữ. Đã có không ít người có ý đồ riêng, vì vậy mà không ngần ngại dối lừa bọn họ. Không biết đã có bao nhiêu lần hi vọng được thắp lên, rồi lại lần lượt thất vọng ập tới. Điều này đã làm cho người nhà họ Tống giống như chim sợ cành cong. Nếu như hôm nay không phải Tống Văn Quý nói rõ ràng cho hai lão nhân về chiếc vòng tay cùng nốt ruồi son thì bọn họ làm sao lại còn dám tin tưởng?
Tống Định Thiên căng óc suy nghĩ, còn trong miệng lẩm bẩm "Thôn Phượng Dương", đó là một nơi nằm ở bên rìa của Lâm Biên, xem như là nơi hẻo lánh. Cùng với nơi đã xảy ra chuyện năm đó cách nhau hơi xa, không trách mình tìm không được.
"Cha mẹ ngươi đã nói cho ngươi biết ngươi không phải là người nhà họ Cố hay không?"
"Đã nói."
"Ngươi sinh nhật khi nào? Lúc đó làm thế nào mà tiến vào Cố gia được? Có người cùng ngươi cùng đi vào hay không? Ngươi hãy kể hết không được sót một chữ nào. Nói cho thật rõ ràng! Không được phép có bất kỳ điều gì giấu giếm hay có chuyện hoang đường nào!" Tống Định Thiên lớn tiếng nói.
Cố Tiểu Phù có chút hoảng hốt, bàn tay nhỏ khẽ run lên. Lục Nguyên Sướng đúng lúc nắm lấy bàn tay của nàng rồi nắm lại thật chặt, cho nàng dũng khí.
Cố Tiểu Phù ổn định lại tinh thần, đem hết những chuyện mình đã biết mà nói ra. Khi nói đến cái phụ nhân đầy người là huyết đã cứu mình một mạng, vành mắt của nàng trở nên đỏ chót. Bây giờ xem ra người kia cũng không phải là mẹ của mình, nhưng cùng mình cũng là cực kỳ thân cận.
"Tướng quân, nàng đúng là Nghi nhi của chúng ta rồi! Chắc chắn là như vậy! Tụy nương chết rồi! Chẳng trách những năm qua dù đánh tin như thế nào cũng không có được tung tích của nàng!" Tống phu nhân nghe thấy những việc đã xảy ra năm đó được Cố Tiểu Phù nói tới thì thấy cực kỳ ăn khớp. Bây giờ không nhịn được nữa, nàng ôm lấy Cố Tiểu Phù mà lặng yên rơi lệ. Còn động tác của nàng lại cực kỳ nhẹ nhàng, giống như Cố Tiểu Phù là trân phẩm nếu không nhẹ tay thì sẽ bị rạn vỡ vậy. Chỉ sợ mình dùng lực lớn hơn một ít thôi, cũng sẽ làm cho nàng tan vụn đi.
Tống Định Thiên cũng trở nên cực kỳ kích động. Hiện nay hắn đã có tám phần xác định Cố Tiểu Phù là khuê nữ của mình. Có điều kinh nghiệm nhiều năm qua đã dạy hắn như vậy rồi, cho nên hắn cực lực trấn định lại tinh thần. Quay về phía Tống phu nhân, hắn nói: "Phu nhân, ngươi mang Phù nương vào bên trong hậu đường, nhìn xem cái nốt ruồi son kia đi."
Mọi người ở bên ngoài bắt đầu lo lắng chờ đợi. Lục Nguyên Sướng ôm lấy Trứng Gà trong tay mà trong lòng cũng cực kỳ thấp thỏm. Cố Tiểu Phù có chút ngượng ngùng bỏ đi áo của mình, khi miếng vải lướt xuống, trên bờ vai trắng như tuyết của nàng thình lình xuất hiện một nốt ruồi son đỏ hồng như máu. Tống phu nhân vừa nhìn thấy vị trí kia cùng hình dạng thì cũng không nhịn được nữa, nàng ôm chầm lấy Cố Tiểu Phù vừa khóc vừa kể lể: "Nghi nhi, Nghi nhi của ta! Để tìm được ngươi nương đã phải chịu biết bao là thống khổ a. Không hề nghĩ tới, ông trời còn có mắt, để khi ta vẫn còn sống trên đời, lại đem ngươi tìm về được."
Cố Tiểu Phù có chút luống cuống. Tuy rằng vẫn hy vọng có thể tìm được cha mẹ đã sinh ra mình, nhưng giờ đột nhiên tìm tới, hơn nữa còn là Tống Đại tướng quân cùng Tống phu nhân, nàng không thể tin nổi.
Nàng vẫn là cái người thấp kém. Từ nhỏ đã là người thừa, ngoại trừ mỗi ngày tận lực làm việc, chỉ mong được ăn một bữa lửng dạ, lúc đó nàng đã không còn hy vọng nào xa vời. Sau này tiến vào Lục gia, được ăn no, mặc ấm, có được tình cảm chân thành của Lục Nguyên Sướng, hiện nay lại có Trứng Gà, nàng cảm giác mình đời này đã là người hạnh phúc nhất.
Nhưng mà, thiên đại hạnh phúc bây giờ lại rơi xuống ở trên đầu mình, tìm được cha mẹ vốn là điều mình chưa bao giờ dám hy vọng tới. Nàng sợ rồi những người này sẽ lại giống như người phương nào đó có thể lướt qua chính mình bỏ đi.
Đến khi Cố Tiểu Phù nghe được một câu kêu to của Tống phu nhân "Tâm can bảo bối" thì nàng cũng không nhịn nổi nữa cùng ôm lấy Tống phu nhân mà khóc lên. Nàng khóc đến cực kỳ thương tâm, tùy ý phóng túng tâm tình của mình. Đã nhiều năm như vậy rồi! Quá lâu, quá lâu rồi, nàng rốt cục đã có thể không cần phải e dè nữa, cứ việc ôm lấy mẹ mà khóc, ôm lấy mẹ mà làm nũng. Cái cảm giác này, chính là tình thân, là thứ tình cảm không ai có thể thay thế được.
Nội đường truyền ra âm thanh, làm cho mấy vị Đại lão gia nhi ở ngoài phòng khách triệt để thở phào nhẹ nhõm. Vương Siêu nhếch miệng cười, Tống Văn Quý cao hứng ôm lấy Vương Siêu lắc mạnh, còn Tống Định Thiên thì run rẩy bờ môi. Con ngươi đen nhánh của hắn hiện ra lệ quang. Hắn vui mừng vì Tống Văn Quý tinh tế, tỉ mỉ, lại hối hận cho mình trong lần đầu gặp gỡ Phù nương đã không thèm để ý. Cũng còn may là, cuối cùng cũng đem khuê nữ tìm về được rồi.
Trong Tống gia, từ bao đời nay nam nhiều nữ ít, vì vậy mà mỗi khi có được một cô con gái nhỏ, tất cả đều được xem như châu như bảo. Năm đó Tống Định Thiên có được Cố Tiểu Phù, cái ngày làm lễ trăng tròn hắn đã tổ chức thành đại yến hội, ngay cả Hoàng Đế cũng bị kinh động đến. Qua đó có thể tưởng tượng được, Tống Định Thiên đối với Cố Tiểu Phù để bụng đến mức nào. Ba người con trai gộp lại may ra mới bằng một Cố Tiểu Phù.
"Dương tiên sinh, Chúc tiên sinh, xin hãy nhận cái cúi đầu này của ta! Đa tạ các ngươi đã trông nom Phù nương trong bấy lâu nay." Tống Định Thiên chống gậy đứng dậy, muốn đối với Dương Minh cùng Chúc Bảo trường hành lễ.
"Đại tướng quân, không thể như thế được, chân thực là làm khó cho chúng ta mà. Chúng ta không có làm cái gì nhiều nhặn, đều là nhờ có A Nguyên ra tay hết thảy." Dương Minh vội vàng đỡ lấy Tống Định Thiên. Để cho một Đại tướng quân cùng hắn bái lạy, hắn nào dám nhận đây.
"A Nguyên, được! Ngươi rất được! Hay lắm!" Tống Định Thiên lấy tay vỗ vào vai của Lục Nguyên Sướng. Bởi vì tâm tình đang bị kích động mạnh, nên cú ra tay này cực kỳ nặng. Có điều khi hắn ý thức được Lục Nguyên Sướng đang ôm Trứng Gà thì vội vàng thu tay về, rồi cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "A Nguyên, có thể để lão phu ôm Trứng Gà một cái hay không?"
Dĩ nhiên là Lục Nguyên Sướng sẽ không cự tuyệt. Nàng rón rén đem Trứng Gà đưa cho Tống Định Thiên. Trứng Gà đã tỉnh, đói bụng muốn được bú sữa, có điều chỉ là hừ hừ không khóc. Tống Định Thiên nhẹ nhàng đưa tay, Trứng Gà liền hết khó chịu, giương đôi mắt sáng long lanh mà nhìn Tống Định Thiên. Tống Định Thiên bị tròng mắt đen láy tròn tròn của Trứng Gà hấp dẫn. Đôi mắt ấy mang vẻ linh động, tỏa ánh hào quang, đen láy như mực vậy. Đây chính là bằng chứng huyết thống của Tống gia.
Tống Định Thiên nhìn đi nhìn lại rồi cảm khái nói: "Trứng Gà trông không giống Phù nương. Thật là tiện nghi cho ngươi, cái tên tiểu tử này."
Lục Nguyên Sướng lúng túng nhếch miệng cười khổ. Trứng Gà hình dáng giống ai, nàng làm sao có thể quyết định được? Cha vợ sẽ không vì cái này mà xả giận lên trên đầu nàng đó chứ?
"Cha, còn không phải lần tới để Phù nương sinh một đứa giống như chúng ta là được hay sao? Phù nương khi còn bé đáng yêu cực kỳ, đến bây giờ ta vẫn còn nhớ." Giờ khắc này Tống Văn Quý đã quá mức cao hứng. Hắn không tiếc lời mà dỗ dành Tống Định Thiên.
"Khi đó còn không phải ngươi cùng muội muội ngươi cướp đồ ăn, bây giờ còn có mặt mũi nói?" Tống Định Thiên quay về Tống Văn Quý dùng vẻ mặt dọa dẫm để nói, còn khi quay đầu nhìn về phía Trứng Gà, lại lập tức biến thành vẻ mặt từ ái.
Lục Nguyên Sướng nhìn thấy mà kinh ngạc. Sao tâm trạng người này biến đổi quá nhanh như vậy? Cho dù Tống Văn Quý là Tam ca của Cố Tiểu Phù thì thế nào? Đừng nên mắc lỗi với nàng một lần nữa, nếu không, vẫn sẽ lại bị đánh như thường.
Cố Tiểu Phù đỡ Tống phu nhân đi ra. Tống Định Thiên lập tức đứng lên, căng thẳng nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Phù, trong mắt chứa chan tình thương yêu, nó nồng đậm đến mức không có gì so sánh nổi.
"Phù nương, là cha không tốt, tại cha vô dụng. Để đến tận bây gì mới tìm được ngươi, để ngươi phải ở bên ngoài chịu khổ." Một tay ôm Trứng Gà, một tay kéo Cố Tiểu Phù, Tống Định Thiên nói với giọng có chút nghẹn ngào.
Cố Tiểu Phù mới ở bên trong khóc lớn một hồi, hiện nay được nghe Tống Định Thiên vừa nói như thế thì lại một lần nữa bật khóc. Tống Văn Quý cũng nước mắt lưng tròng mà tiến lại cùng một chỗ, bốn người Tống gia cùng nhau khóc lớn một hồi thật lâu.
Nỗi nhớ thương tích tụ từ bao lâu, giờ đây gom hết vào trong những giọt nước mắt này. Ái tình sâu nặng, nhưng tình thân càng nặng hơn.
Lục Nguyên Sướng nhìn cảnh một nhà họ Tống đoàn tụ vừa cao hứng lại vừa thương cảm. Rốt cục, ngày này của Cố Tiểu Phù cũng đã đến, nhưng còn nàng đây? Cha mẹ mất đi rồi, nên nàng vẫn là một cô nhi. Nàng chỉ có Phù nương cùng Trứng Gà. Trên đời này, nàng chỉ có hai người này là người thân nữa mà thôi.
Ed: Thật nghĩ ngợi về câu nói của tác giả: "Ái tình sâu nặng, nhưng tình thân càng nặng hơn."