"A Nguyên! Ngươi thế nào rồi?" Dương Minh cũng bị chỗ máu của Lục Nguyên Sướng làm cho sợ hãi, hắn vội vàng đỡ lấy một bên khác của Lục Nguyên Sướng mà hỏi.
Lục Nguyên Sướng vừa xua tay vừa nói: "Cha nuôi, ta vô sự. Vừa nãy chỉ là khí tức không điều thuận mà thôi."
Vừa nãy Lục Nguyên Sướng bị một chưởng của Quản lão đại nên đã phải mạnh mẽ đè khí tức xuống, sau đó lại cùng Quản lão đại kịch liệt đối chiến, vì thế mà làm cho tinh lực trong cơ thể cũng bị nghịch chuyển nên bây giờ mới phun ra một ngụm huyết. Hiện tại nghịch huyết đã ra, vì vậy mà cũng không đáng lo ngại nữa. Có điều mấy ngày tới đây vẫn cần phải điều trị thật cẩn thận để tránh khỏi lưu lại mầm bệnh sau này.
Nếu so với Quản lão đại, thì chút thương tổn ấy của Lục Nguyên Sướng thật sự không tính là cái gì.
Cuộc loạn chiến giữa trường trong chốc lát liền kết thúc. Cho dù Quản lão đại có bị trọng thương nhưng người phía dưới của hắn đều là tinh tráng, lại có Quản Trọng xông lên trước. Đám hung thần của Quản gia đem bao nhiêu tức giận đối với Lục Nguyên Sướng phát tiết lên hết trên thân thể của Hà lão đại, trông khí thế chẳng khác nào mãnh hổ hạ sơn.
Cuối cùng trận hỗn chiến cũng đã đánh xong. Quản lão đại gắng gượng chống đỡ thân thể suy yếu, cho thủ hạ giúp đỡ lại gần rồi nói với người cũng đã cung giương hết đà là Lục Nguyên Sướng: "Thân thủ của Lục tiểu đệ khá lắm. Nếu còn có duyên, ngày sau ổn thỏa sẽ lại cùng Lục tiểu đệ so tài lại."
"Hôm nay tiểu tử thắng mà không vẻ vang gì, Quản lão đại, đa tạ." Lục Nguyên Sướng tỏ ra khiêm tốn nói với hắn. Kỳ thực dựa vào thực lực của Quản lão đại mà nói, hôm nay hắn cùng Lục Nguyên Sướng so tài cao thấp, thực tế đã cho thấy là võ nghệ của Lục Nguyên Sướng rõ ràng là hơn hẳn.
"Thua là thua, thắng là thắng. Ta đã nói rồi, nếu là Lục tiểu đệ thắng, việc Trịnh gia cùng Lục tiểu đệ sẽ vô can hệ. Sau này nếu là có người nhân chuyện hôm nay mà cố tình liên lụy đến Lục tiểu đệ, thì Lục tiểu đệ chỉ cần đến sòng bạc Thiết kỵ tìm ta là được."
"Quản lão đại làm việc cực kỳ quang minh chính đại, tiểu tử thực kính nể!"
Lục Nguyên Sướng biết lời nói này của Quản lão đại chính là để nói cho Hà lão đại nghe, bạc thì đã bị Quản lão đại cướp đi rồi, tất nhiên là Hà lão đại sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng được.
Sau khi Quản lão đại cáo từ cùng Lục Nguyên Sướng liền dẫn cả đám người nghênh ngang rời đi.
Hà lão đại dùng tay bịt lại vết thương trên mặt, cơn tức giận cực kỳ khó kìm nén. Có điều khi hắn nhìn về phía Lục Nguyên Sướng thì quả thực có chút hoảng sợ. Tràng luận võ vừa nãy, hắn chỉ cần nhìn tổng thể thì cũng đã biết được là cái người trẻ tuổi này không phải là người hắn có thể ăn. Lại thêm lời nói của Quản lão đại vẫn còn văng vẳng bên tai, cái tên Thiết kỵ sòng bạc kia quả thực là rất khó chơi. Một khi đắc tội, tất ngày vui ngắn tày gang, mà hiện tại bên người Lục Nguyên Sướng lại có đầy tráng đinh do Dương Minh mang đến, Hà lão đại nhìn thủ hạ của mình, từng cái từng cái bảy thương tám thương, như thế thì làm sao mà đánh cho lại đây!
Vì thế, cơn phẫn nộ đầy ngập của Đại Tướng họ Hà liền nhắm ngay người nhà họ Trịnh mà trút xuống!
Trịnh Nhị lại phải hứng lấy một trận hành hung. Lần này bất luận hắn kêu la thảm thiết thế nào, ngoại trừ người nhà họ Trịnh, còn lại không ai đồng ý ra tay giúp đỡ nữa. Trịnh Nhị bị thủ hạ của Hà lão đại vây quanh quyền đấm cước đá, mỗi một lần đều trực tiếp vào chỗ hiểm yếu, từng tiếng rú thê thảm không lấn át được nỗi đau đớn trên người, rốt cục hắn cảm thấy hoảng sợ, cuối cùng cũng đã rõ ràng thế nào gọi là người bị lăng trì!
Hà lão đại tức giận khó mà nguôi, mặc kệ là Trịnh lão cha Trịnh Đại nương đã nhiều năm sương khói hay là Trịnh Đại ốm yếu cũng đều không buông tha, hắn quyết để cho thủ hạ đánh đến chết. Không chỉ có như vậy, hắn còn để cho thủ hạ lục tìm của cải của Trịnh gia, từ trong phòng Trịnh Đại nương tìm ra được hơn hai lạng bạc do Trịnh Đại đưa cho nàng còn lại sau khi dùng, cùng với một lượng bạc còn lại do ngày xưa tích góp được.
Trịnh Đại nương thấy bạc bị Hà lão đại lấy đi rồi thì khàn cả giọng chửi bậy, lại dựa vào man lực đẩy người vây quanh mình ra, trực vồ tới muốn cướp ngân lượng về.
Hà lão đại cười lạnh, chỉ huy thủ hạ bên người đem Trịnh Đại nương bao quanh vây nhốt lại rồi đánh cho một trận thật tàn nhẫn. Khi hắn trông thấy Trịnh Nhị đã bị đánh nhưng vẫn chưa hết cơn tức giận, mới nhổ một bãi nước bọt, tàn nhẫn nói: "Đi nhìn một cái xem Trịnh Nhị chết rồi hay chưa."
"Vẫn chưa, có điều sắp chết rồi." Người thủ hạ trả lời hắn.
"Ngừng tay, chém tay của hắn, ta muốn cho hắn sống không bằng chết!"
Người thủ hạ đối với Hà lão đại tuyệt đối trung thành, chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên làm, hắn cầm đao "phập phập" hai lần, tay Trịnh Nhị liền bị đứt lìa, Trịnh Nhị rơi vào trong hôn mê, vì đau đớn kịch liệt mà toàn thân run lên.
"Nhị Lang, con trai của ta a ~" Trịnh Đại nương mắt thấy tay Trịnh Nhị bị chặt bỏ rồi bị tùy ý ném qua một bên, máu tươi chảy đầy đất, nàng chật vật bò tới quá ôm Trịnh Nhị, khóc đến tan nát cõi lòng.
Thôn dân chung quanh thấy thủ đoạn của Hà lão đại tàn nhẫn như vậy thì trong lòng không khỏi hoảng sợ. Có một vài phụ nhân đến để xem trò vui thì giờ đây đều sợ đến mức thay nhau nôn ọe rồi chạy trốn về nhà.
Hà lão đại thấy việc cũng đã đến nước này, hơn nữa có muốn thì cũng mò không ra được bạc nữa liền dẫn theo người trở về. Ba lượng bạc này, còn chưa đủ để hắn cho thủ hạ trị thương đây! Lần buôn bán này đúng là đã thiệt thòi lớn rồi!
Trịnh Đại nương thấy làm thế nào cũng không gọi được Trịnh Nhị tỉnh lại, liền chạy đi xem Trịnh Đại cùng Trịnh lão cha, hai người cũng đều đã hôn mê, bây giờ chỉ còn thoi thóp thở.
"Trưởng thôn, kính xin ngài gọi người hỗ trợ tìm giúp một vị lang trung để cứu giúp bọn họ." Trịnh Đại nương thấy tình huống của cả ba người đã không ổn, liền chạy tới chỗ Dương Minh một mực cầu xin.
"Hừ, đã tự làm bậy thì không thể sống!" Dương Minh bỏ ra tay của Trịnh Đại nương rồi tức giận nói. Không phải là do hắn nhẫn tâm, mà là tâm của Trịnh gia đã làm nên chuyện quá hại người.
"Phù nương, ta van cầu ngươi, xin ngươi hãy giúp ta nói một câu đi, nếu không thì sợ là Đại lang cũng sẽ không giữ được mạng sống nữa!" Trịnh Đại nương thấy Dương Minh nhất định không chịu hỗ trợ liền chạy lại cầu xin Cố Tiểu Phù, nàng lại còn cố tình nói đến Trịnh Đại với hi vọng là Cố Tiểu Phù sẽ vì tình cảm ba năm phu thê mà nói lời cứu giúp.
Cố Tiểu Phù đỡ lấy bàn tay đang nắm chặt lại của Lục Nguyên Sướng, nàng nhìn xuống ba người Trịnh gia vẫn đang nằm trên đất, rồi lại nhìn đến gương mặt đang tái nhợt của Lục Nguyên Sướng, khi đó mới bình thản nói: "Đại nương, ta đã là người của Lục gia, tất cả đều do Lục Đại lang làm chủ."
Nếu như không phải vì Trịnh gia đã bỏ qua nàng, lấy cách Cố Tiểu Phù làm người thì chắc chắn là nàng sẽ cùng Trịnh gia đồng sinh cộng tử. Trong khi Lục Nguyên Sướng lại là người đã cứu nàng ra khỏi khỏi chốn dầu sôi lửa bỏng. Lục Nguyên Sướng đã chăm sóc nàng vô cùng tốt, nàng sẽ không giống người nhà họ Trịnh vong ân phụ nghĩa như vậy.
"Lục Đại lang, là Trịnh gia của ta có lỗi với ngươi, nhưng mà xin ngươi hãy nhìn thảm cảnh của nhà ta một chút. Ba cha con bọn họ đều sắp chết rồi, ngươi là đại nhân không chấp tiểu nhân, cầu ngươi hãy ra tay giúp đỡ đi, ta van cầu ngươi." Vì không còn cách nào khác nên Trịnh Đại nương lại quỳ xuống.
Lục Nguyên Sướng bình tĩnh nhìn tất cả những gì đang bày ra trước, con mắt của nàng lúc này cho thấy suy nghĩ của nàng đang bách chuyển luân hồi. Cuối cùng, chỗ ngực đang bị đau đớn đã nhắc nhở nàng điểm mấu chốt làm người, ai là người có thể giúp, và ai là người không thể giúp!
"Phù nương, chúng ta về nhà đi thôi." Lục Nguyên Sướng thản nhiên nói, trước cảnh người nhà họ Trịnh gặp thảm trạng này, trong lòng nàng không chút nào nổi sóng.
"Đại lang, hãy cẩn thận chút." Một lần cuối cùng Cố Tiểu Phù quay đầu lại liếc nhìn Trịnh Đại lúc này đang sống chết không rõ, sau đó đỡ lấy Lục Nguyên Sướng trở về Lục gia. Từ nay về sau, nàng chính là chân chính người nhà họ Lục!
"Van cầu các ngươi, các vị hương thân, van cầu các ngươi! Xin hãy cứu lão già nhà ta! Đại lang Nhị Lang nhà ta van cầu các ngươi!" Trịnh Đại nương nhìn thấy Lục Nguyên Sướng đã dứt khoát không chịu giúp đỡ nữa thì cũng chỉ biết quỳ gối trước mặt mọi người mà khổ sở cầu xin.
Người trong thôn mắt lạnh mà nhìn Trịnh Đại nương. Không có một ai chịu ra tay giúp đỡ cả. Tình cảnh vừa nãy của Lục Nguyên Sướng như thế nào thì mọi người đều thấy rõ ràng trước mắt. Cứu Trịnh gia cũng là cứu con rắn độc, chờ đến khi bọn hắn không có chuyện gì nữa thì sẽ cắn ngược lại ngươi một cái. Trong thôn có Trịnh gia chọn cách làm người như thế, thực sự là nỗi sỉ nhục của thôn Lạc Khê bọn họ!
Nằm trên sân lúc này là ba nam nhân của Trịnh gia vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Nữ nhân của Trịnh gia thì tóc tai bù xù quỳ ở trong đó, cứ vậy mà dập đầu cầu xin giúp đỡ, từng tiếng từng tiếng kêu gào thê thảm, vang vọng không ngừng ở trong không gian.
Đây chính là kết cục phải nhận khi bị tất cả mọi người cùng xa lánh!
Lục Nguyên Sướng mới vừa trở về Lục gia thì Dương Đại nương vừa nghe tin liền mang theo Trân nương chạy tới ngay. Vì Dương Minh không cho phép phụ nhân Dương gia đi xem quang cảnh cuộc tranh đấu nên họ không biết chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ nhờ những lời đồn đại sôi sùng sục sau khi tan cuộc nên mới rất nhanh đã truyền tới tai của Dương Đại nương.
Lúc này tại Lục gia, ngoại trừ Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù, thì Dương Minh cùng Dương Vinh cũng đã theo tới, cả hai đều giúp đỡ cho việc chuẩn bị chữa trị cho Lục Nguyên Sướng.
"A Nguyên, thương của ngươi có nặng lắm không?" Dương Đại nương thấy trên ngực Lục Nguyên Sướng có vết máu thì sợ đến sắp ngất đi. Lục Nguyên Sướng là do nàng chăm sóc từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn là coi hắn như con ruột mà đối xử.
"Lão nương, ta không sao đâu. Chỉ cần dưỡng mấy ngày là tốt rồi, ngài cũng đừng quá lo lắng." Lúc này khí tức trong cơ thể của Lục Nguyên Sướng đã có chút thông thuận, nên sắc mặt cũng không còn trắng xám như lúc trước đó nữa.
"Phù nương, mấy ngày nay ngươi hãy đối với A Nguyên để bụng một chút, có chuyện gì khó xử thì nhớ nói cùng ta, ngàn vạn không thể cứ để một mình cứng rắn chống đỡ." Vì việc này mà trong lòng Dương Đại nương đối với Cố Tiểu Phù đã có sự bất mãn, nhưng bây giờ nhìn thấy Cố Tiểu Phù nước mắt lưng tròng, nàng còn có thể nói cái gì bây giờ.
"Đại nương cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ phụng dưỡng Đại lang cho thật tốt!" Cố Tiểu Phù dùng lời thề son sắt để trả lời. Ngày hôm nay nếu không phải vì nàng thì Lục Nguyên Sướng chắc chắn sẽ không bị lôi xuống nước như vậy được. Mà cũng là không thể nào phải chịu đến chỗ thương thế kia.
"Cha, nếu không thì để ta đi trong thành tìm cái lang trung đến nhìn A Nguyên xem sao?" Lúc này tuy nhìn Lục Nguyên Sướng cũng không đến nỗi nào, nhưng dù sao cũng là ói ra huyết, Dương Vinh lo lắng trên người nàng sẽ bị lưu lại ám thương.
"Đại ca, không cần đâu, ta đã không sao nữa rồi." Lục Nguyên Sướng không một chút suy nghĩ nào đã lập tức từ chối. Tuy rằng lão lang trung đã từng nói, trong thứ thuốc tuyệt dục kia đã được hắn thêm vào một chút thuốc đặc thù, có thể làm cho mạch của Lục Nguyên Sướng tìm không được kẽ hở, thế nhưng nàng vẫn là không khỏi lo lắng. Vạn nhất gặp phải một vị lang trung cao minh, đến lúc đó mà bị nhìn ra đầu mối thì sẽ làm cho đại sự không ổn.
"Đại lang, tốt hơn là vẫn nên xem một chút đi." Cố Tiểu Phù ôn nhu khuyên nhủ.
"Đúng đấy, Đại lang vẫn còn trẻ, vạn nhất mà lưu lại mầm bệnh thì sẽ không tốt đâu." Trân nương cũng khuyên nhủ.
Lục Nguyên Sướng nhìn một đám người xúm lại cùng khuyên nhủ mình như vậy thì đành phải đồng ý, nếu cứ một mực từ chối, cũng là kẽ hở a!
Dương Vinh vội vã chạy vào trong thành để xin mời người, khi lang trung đến được Lục gia thì đã là sau giờ ngọ. Lục Nguyên Sướng được Cố Tiểu Phù chăm sóc bây giờ đang nằm ở trên giường ngủ say.
Lang trung tiến hành bắt mạch. Hắn kê thuốc điều trị để thuận khí là chính, sau đó thông báo cho mọi người biết là không có gì đáng ngại. Đến lúc này cả một đám người mới thở phào yên lòng.
Dương Vinh đưa lang trung trở về thành, rồi tiện thể giúp Lục Nguyên Sướng bốc thuốc. Khi hắn trở lại trong thôn liền nghe được tin đồn, Trịnh Nhị vì không trụ được nên đã chết rồi. Sau khi Trịnh lão cha tỉnh lại thấy con thứ hai không còn tay, vì quá nộ khí công tâm, nên cũng đã chết theo. Còn Trịnh Đại thì sống dở chết dở, đang còn chống đỡ!
Phía tây thôn, trong ngôi nhà nhỏ hỗn độn của Trịnh gia, cả đêm vang lên tiếng khóc của Trịnh Đại nương. Chỉ trong một ngày, lão già cùng con thứ hai đều đã chết rồi, để lại đứa con lớn nhất cũng chỉ còn đang thoi thóp, cuộc sống của nàng như vậy thì làm sao mà qua nổi.
Người chết đều là chuyện lớn. Tuy nói người trong thôn không ưa cách làm người của Trịnh gia, nhưng đến cùng bọn hắn cũng là người cùng thôn đã nhiều năm, vì thế nên thôn dân ai cũng cố hết sức đi đến Trịnh gia để giúp đỡ việc hậu sự.
Đương nhiên những việc này cùng Lục gia không quan hệ. Trước đây mặc kệ là hôn sự hay là việc tang lễ, cũng sẽ không ai đi mời đến Lục Nguyên Sướng. Việc hôn sự là chuyện vui sướng của người ta, mà nàng, một cái Thất Sát cô tinh đi nơi nào là xúi quẩy nơi đó. Việc tang lễ của người ta cũng đã đủ thương tâm rồi, ai còn có tâm tình muốn nhìn đến nàng cái người phạm vào Thất Sát cô tinh này. Vì vậy mà, mỗi khi có những việc như vậy Lục Nguyên Sướng chỉ thác cho Dương Minh đưa tiền lễ, còn người thì chắc chắn sẽ không có mặt.
Cố Tiểu Phù hiểu rõ tình huống của Lục gia, nên cũng không dám tự ý quyết định làm gì, chỉ chăm chú sắc thuốc cho Lục Nguyên Sướng.
"Phù nương."
"Đại lang, ngươi tỉnh rồi?" Cố Tiểu Phù nhìn thấy Lục Nguyên Sướng đã đứng dậy được, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, thì trong lòng hết sức vui mừng. Nhưng khi nhìn thấy trên người nàng chỉ khoác một cái áo khoác đơn bạc thì lại lo lắng cho nàng mùa thu đêm lạnh dễ bị cảm lạnh. Vì vậy liền trở vào trong nhà cầm một cái áo khoác hơi dày thay nàng khoác lên người.
Sự tiểu ý ôn nhu của Cố Tiểu Phù làm cho Lục Nguyên Sướng rất là hưởng thụ. Con người vẫn luôn có những thời điểm yếu đuối, thân thể yếu đuối sẽ sản sinh tâm lý yếu đuối. Khi Lục Nguyên Sướng tỉnh lại, nàng nhìn thấy gian nhà trống rỗng thì trong lòng đặc biệt khó chịu. Trước đây nàng đã trải qua cảnh một mình sinh hoạt nhiều năm rồi nên đã quen, nhưng giờ khắc đang trong người ốm yếu như thế này, nàng vẫn thực chờ mong có người ở bên làm bạn.
Khi đi ra cửa phòng, nàng nhìn thấy Cố Tiểu Phù đang vì nàng mà ở trong bếp sắc thuốc. Nhìn đến thân thể gầy yếu kia làm cho Lục Nguyên Sướng có chút đau lòng. Trên miệng nồi thuốc đang chậm rãi bốc lên làn hơi nước, toả ra một cảm giác ấm áp nhàn nhạt, lấp kín sự trống rỗng trong lòng nàng lúc này. Nàng biết, hôm nay nàng hết lòng bảo vệ Cố Tiểu Phù như vậy, chính là vì để có được cái giờ phút phong phú cùng yên tĩnh này đây.
"Đại lang hẳn là đã đói bụng rồi. Ngươi ngồi xuống đi, để ta đi sắp cơm."
Lúc này trời đã tối hẳn, Lục Nguyên Sướng có cảm giác, vì ngủ có tới cả một buổi chiều, hiện tại trong bụng đã sôi ùng ục. Nàng nhận bát cơm do Cố Tiểu Phù đưa cho, rồi há miệng ra mà ăn từng ngụm lớn, khi bới thêm bát cơm mới phát hiện ra Cố Tiểu Phù vẫn đang ngồi xổm ở trước cửa bếp nhìn ngọn lửa.
"Phù nương, ngươi đã ăn hay chưa vậy?" Lục Nguyên Sướng hỏi.
"Đại lang ăn trước đi, ta không đói bụng." Cố Tiểu Phù nhẹ nhàng trả lời, chỉ là trong mắt nàng dường như có một chút ảm đạm.
"Mau tới đây ăn đi, nếu không sẽ nguội mất." Lục Nguyên Sướng cũng không phát hiện ra Cố Tiểu Phù có gì bất thường. Nàng chỉ là không còn Cố Tiểu Phù cùng ăn cơm thì có chút không quen mà thôi.
Nhưng Lục Nguyên Sướng đợi một hồi lâu mà thân thể Cố Tiểu Phù vẫn không động đậy, nàng nghi hoặc tới gần muốn kéo người ta đến ăn cùng. Ai ngờ, đối mặt chính là một gương mặt rơi đầy lệ.