Bên trong Thư Hương trai là một cảnh rất lộn xộn. Cái bàn ngã lật, bát chén bình vỡ cùng nằm chung một chỗ, nha hoàn sợ đến run lẩy bẩy, còn Hàn Thư Huyên trốn ở phía sau Chúc Nhuận nương. Mà Chúc Nhuận nương thì trên tay đang tay cầm một bình hoa cảnh giác nhìn chằm chằm vào Tống Văn Quý đang nằm ngã trên mặt đất. Đường đường là Tam công tử của Đại tướng quân, Tống tam gia danh chấn kinh sư, vậy mà lúc này lại bị vỡ đầu chảy máu, chui vào trong một góc không dám nhúc nhích, chỉ sợ cái người trước mặt nhìn thì có vẻ như yểu điệu kì thực lại như Dạ Xoa đang sẵn sàng tấn công mình một lần nữa.
"Tam ca, ngươi bị làm sao vậy?" Cố Tiểu Phù thấy Tống Văn Quý hết sức chật vật thì tâm không khỏi mềm nhũn, nàng tiến lên nâng hắn dậy.
"Nghi nhi, bà lão này đánh ta." Đến lúc này da mặt Tống Văn Quý vẫn còn rất dày. Hắn đường đường là một đại nam nhân vậy mà bây giờ lại quay về phía Cố Tiểu Phù để mách tội.
Trong lòng Lục Nguyên Sướng không khỏi cười lớn, có điều vẫn còn có chút buồn bực. Nàng rất thèm được đánh Tống Văn Quý một trận, đáng tiếc hiện tại đã không còn cơ hội nữa.
"Huyên nương, đại tỷ, hai người không sao chứ?" Lục Nguyên Sướng không quên quan tâm hỏi han. Tuy rằng nhìn không thấy có gì tổn thương nhưng mặt hai cô gái vẫn bị doạ đến trắng bệch.
"A Nguyên, kẻ này thật là vô lý, cứ vậy mà xông tới muốn bất lịch sự với Huyên nương, nha hoàn chặn hắn thì lại bị hắn đánh." Chúc Nhuận nương căm giận nói. Nàng còn chưa từng thấy người nào lại vô lại đến như vậy bao giờ.
"Đã để cho đại tỷ cùng Huyên nương bị chấn kinh rồi. Việc này hãy để cho ta xử lý là được rồi. Hai người cũng không cần phải đi khỏi đây nữa. Ngay bây giờ ta sẽ cho hạ nhân dọn dẹp nơi này, hai ngươi cứ ở lại Thư Hương trai dùng cơm là được rồi." Lục Nguyên Sướng nói.
"Như vậy cũng tốt." Chúc Nhuận nương gật đầu, nàng xoay người lại dìu Hàn Thư Huyên đi vào nội thất, động tác cực kỳ ôn nhu. Hình ảnh này đã làm cho Lục Nguyên Sướng nhìn mà không hiểu nổi là đã có chuyện gì đang xảy ra.
"Tam ca, ngươi không có việc gì để làm hay sao mà lại nháo lên như vậy? Nếu để cho những người ngoài kia biết được, còn không phải là đã đem Lục gia, Tống gia ta thành trò cười hay sao?" Cố Tiểu Phù mang Tống Văn Quý ra bên ngoài, không khỏi oán giận nói.
"Ai bảo Lục Nguyên Sướng bính ngươi! Hôm nay mới là ngày đầu tiên trở về, vậy mà hắn đã lập tức gần gũi ngươi không tha." Tống Văn Quý còn cảm thấy mình thật oan ức. Hắn dùng vẻ mặt đau khổ mà không quên lôi thêm Lục Nguyên Sướng vào.
"Tam ca, ta đã xuất giá. Nàng là phu quân của ta, ta ở cùng với nàng thì có cái gì không đúng?" Cố Tiểu Phù chân thực là không hiểu nổi tâm tư của Tống Văn Quý. Người này cũng hơn hai mươi rồi, làm sao lại vẫn như đứa bé vậy chứ.
Lục Nguyên Sướng trầm mặt xuống, đem lôi Tống Văn Quý tới thư phòng. Vừa mới vào cửa, Lục Nguyên Sướng liền một tay xách ngược Tống Văn Quý lên, nàng gằn giọng nói: "Tống Văn Quý, ngươi đừng thấy vì người ta đã cho ngươi thể diện mà không cần. Dám ở trong Lục phủ ta mà làm cái việc đê tiện kia, ngươi đừng tưởng rằng ngươi là Tam ca của Phù nương thì ta sẽ lại không đánh ngươi hay sao."
Cái khí thế sát khí của quân nhân, cái tinh lực được hun đúc từ chốn sa trường, tất cả như xông lên áp vào tận đáy lòng của Tống Văn Quý. Cái người trước mặt này, là em rể của hắn, nhưng cái ánh mắt hiện ra vẻ sát khí kia, rốt cục cũng đã làm cho Tống Văn Quý biết được thế nào là cảm giác sợ hãi. Đúng, hắn thật sự sợ sệt. Bởi vì Cố Tiểu Phù đã dốc sức để lôi kéo Lục Nguyên Sướng ra, thế nhưng người này vẫn không chút nào bị lay chuyển, vẫn đứng nguyên đó mà túm lấy mình treo lên, bàn tay chụp chặt vào cổ áo làm cho mình trở nên khó thở. Rõ ràng so với mình, người này tuổi trẻ có hơn, rõ ràng so với mình vóc dáng người này ải hơn, nhưng Tống Văn Quý vẫn cảm thấy, giờ khắc này Lục Nguyên Sướng lại quá mức cao to, cả người tràn ngập khí thế, làm cho hắn bỗng dưng không dám phản kháng.
"Nghi nhi, phu quân ngươi muốn đánh ta." Tống Văn Quý là cái người co được dãn được, hắn hướng về Cố Tiểu Phù cầu cứu.
"A Nguyên, có chuyện gì thì hãy từ từ nói, đừng như vậy có được không? Nếu như ngươi đánh Tam ca, ngược lại, chúng ta phải làm sao ăn nói với cha mẹ đây?" Cố Tiểu Phù đã dốc hết sức để ngăn cản, nhưng một chút sức mạnh này của nàng thì làm sao mà lay chuyển được cơn thịnh nộ của Lục Nguyên Sướng đây.
"Ta còn thực sự muốn đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu để nói chuyện đây. Để cho bọn họ thấy được mình đã sinh ra một đứa con tệ hại đến mức nào." Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù đã quá mức hoảng sợ nên mới buông lỏng tay. Tống Văn Quý sợ hãi đến chân tay cũng trở nên mềm nhũn, lập tức ngồi phịch xuống mặt đất.
"Tam ca, ngươi không sao chứ?" Cố Tiểu Phù cố hết sức dìu Tống Văn Quý lên trên ghế ngồi.
"Tống Văn Quý, ta sẽ không đánh ngươi. Có điều ta đang nghĩ đến cái thời điểm lão nhân gia nhạc phụ biết được việc này rồi thì còn có thể hạ thủ lưu tình với ngươi hay không đây?" Lục Nguyên Sướng nhẹ tay sửa sang lại y phục của mình, rồi ngồi xuống trước mặt Tống Văn Quý mà cười nhạo.
"Nghi nhi, việc này quyết không thể để cho cha biết được, nếu không thì cái mệnh nhỏ này của Tam ca sẽ không còn." Cái Lục phủ này, chân thực là đầm rồng hang hổ. Chỉ một Chúc Nhuận nương thôi cũng đã đem mình đánh thành như vậy rồi, chớ đừng nói chi là còn có Lục Nguyên Sướng này nữa. Người này nhìn Tống Văn Quý mình đây mà cứ như không quen biết vậy, cũng may là còn có ấu muội của mình còn có chút nhân tính.
"Tam ca, chuyện hôm nay ngươi thực sự là đã rất quá đáng rồi. Phía trước có rất nhiều quan chức quý tộc có mặt ở đây như vậy, vậy mà ngươi cũng coi bọn họ như không có mặt. Sao ngươi lại có thể tự tiện xông vào nội viện như vậy được? Nam nữ vốn luôn phải tránh hiềm nghi cùng lời đồn đại, ấy thế mà ngươi lại còn muốn xông vào trong phòng nữ tử chưa lấy chồng. Ngươi làm sao lại không biết làm như vậy là hủy hoại danh tiết của người trong sạch? Nếu như sự việc này bị bên ngoài phát giác được thì Huyên nương còn có mặt mũi nào mà sống tiếp?" Cố Tiểu Phù chỉ tiếc mài sắt không nên kim, nhưng đến cùng người này vẫn là Tam ca của mình, nàng vừa nói lời giáo huấn lại vừa giúp Tống Văn Quý băng bó vết thương.
"Nghi nhi, còn không phải chỉ tại vì Tam ca nhất thời kích động thôi sao." Tống Văn Quý ngụy biện một cách yếu ớt.
"Tam ca, những việc trước đây ngươi làm không phải Nghi nhi chưa từng nghe nói đến. Khi đó Nghi nhi không biết mình là người nhà họ Tống, vì thế mà cũng đã từng xem thường ngươi vì những hành vi trộm gà bắt chó kia. Từ nhỏ Tam ca đã được mẹ thương yêu, vậy thì càng phải biết quý trọng mới đúng. Tống gia chúng ta nhìn như phong quang vô hạn, vậy nhưng nguy cơ tiềm ẩn thì đã bao giờ hết đâu." Cố Tiểu Phù cảm thấy, nếu không làm cho người này thức tỉnh thì sợ là sau này sẽ còn làm ra hậu họa lớn hơn nhiều.
"Sau khi tân quân đăng vị đã đối với Tống gia chúng ta rất là đề phòng, giờ nào khắc nào cũng đang nghĩ cách diệt trừ chúng ta. Cha như đang đi giày trên băng mỏng. A Nguyên cùng biểu ca lo lắng hết lòng vì Trấn Bắc quân mà trù tính. Bọn họ làm như vậy cũng chỉ là để bảo toàn tính mạng người của cả nhà. Tam ca không yêu văn, không tập võ, nên đã giúp không được cái gì, thế nhưng người trong nhà cũng không đối với ngươi có bất kỳ điều gì quá nghiêm khắc, để cho ngươi hưởng thụ vinh hoa phú quý mà bọn họ đã phải dốc lòng mới có được. Vậy thì ngươi cũng đừng kéo người cả nhà xuống hố như vậy chứ. Ngươi cho rằng A Nguyên cưới ta là để leo lên Tống gia chúng ta, vậy ngươi hãy thử đi hỏi cha một chút, hắn đã đối xử A Nguyên như thế nào. A Nguyên tuổi còn trẻ, vẫn chưa tới hai mươi tuổi, vậy mà cũng đã sinh ra tóc bạc sớm. Tam ca, ngươi thử suy nghĩ một chút xem, nàng liều mạng như vậy là vì cái gì?" Cố Tiểu Phù càng nói càng tức, tới sau đó thì giận đến phát khóc.
Tống Văn Quý không thể tin nổi, ấu muội của mình vừa sinh ra đã phải ở nơi thôn dã vậy mà lại có suy nghĩ sâu sắc đến như thế. Hắn lại nhìn Lục Nguyên Sướng đang ôm lấy Cố Tiểu Phù mà đau lòng dỗ dành, tự dưng hắn chợt cảm giác mình quả thực không phải là người. Đương nhiên, hắn sẽ không thèm muốn là quan trường triều đình, cũng không ham muốn sa trường chinh chiến. Hắn đã quen với phú quý thanh nhàn rồi, những chuyện đáng ghét này đã có Tống Định Thiên cùng Đại ca, Nhị ca trù tính. Điều làm hắn khổ sở chẳng qua là cảm thấy chỉ vì mình đã làm cho em gái tức đến phát khóc.
"Nghi nhi, ngươi đừng khóc nữa. Tam ca đã biết sai rồi." Tống Văn Quý chân thành cầu xin được tha thứ. Hắn quả thật không muốn người em gái vừa mới gặp lại mà đã hiểu rõ mình nhất lại vì mình mà rơi lệ.
"Tam ca, Nghi nhi là nữ tử ở chốn khuê phòng, không có hùng tâm tráng chí, chỉ ngóng trông người cả nhà có thể bình an Nghi nhi liền thấy đủ." Cố Tiểu Phù cũng giận Lục Nguyên Sướng nhẫn tâm, vì vậy mà nàng đưa tay ra cầm tay của cả hai người đặt vào nhau.
Bị Cố Tiểu Phù vừa khóc vừa làm như vậy, Lục Nguyên Sướng cùng Tống Văn Quý thực sự đều bị chấn động. Một người là vị tướng quân không sợ trời không sợ đất, một người là công tử bột quần là áo lượt, giờ đây đều vì để được ở lại trong lòng của nữ tử trước mặt này mà cùng thỏa hiệp, bắt tay nhau để giảng hòa.
Ba người cũng không dám nhiều lời nữa, chỉ đơn giản thu thập một lúc rồi cùng đi ra phía trước để mở yến. Mọi người thấy trên mặt Tống tam gia bị quấn băng, còn Lục Nguyên Sướng lại không quá cao hứng, mà chủ mẫu Lục gia vốn luôn luôn hiền hoà thì giờ đây lại trở nên cao lạnh. Suốt bữa yến hội, nàng vẫn luôn lễ nghi chu đáo nhưng quanh thân hơi lạnh, vì vậy mà làm cho mọi người dù rất đông cũng không dám quá mức ồn ào. Mọi người đều cảm thấy Cố Tiểu Phù quả nhiên là con gái của Tống gia, khí thế như vậy không phải thôn phụ ở chốn thôn dã có thể có được.
Sau khi yến tiệc tàn, tiễn đưa mọi người ra khỏi cửa, Tống Văn Quý ảo não trở về rồi, Lục Nguyên Sướng liền kè kè bên Cố Tiểu Phù không tha. Vậy nhưng Cố Tiểu Phù lại mặc kệ nàng, tự mình đến xem qua Huyên nương sau đó lại đi coi sóc Trứng Gà. Lục Nguyên Sướng không còn cách nào khác đành phải cam chịu đi tới thư phòng. Vốn là khoảng thời gian cực kỳ tốt đẹp, vậy mà đều bị Tống Văn Quý phá hỏng.
Đêm khuya, người vật đều đã yên lặng, ngọn đèn ở Thư Hương trai cũng tắt. Chúc Nhuận nương ôm lấy Hàn Thư Huyên, dùng thanh âm cực kỳ ôn nhu trò chuyện. Dường như Hàn Thư Huyên cũng tỏ ra yêu thích khi được Chúc Nhuận nương ôm ấp. Nàng cảm thấy như vậy rất tốt, rất an tâm.
Lục Nguyên Sướng thấy canh giờ cũng đã khuya rồi liền rụt đầu rụt cổ trở về chính thất. Thấy Cố Tiểu Phù vỗ nhẹ Trứng Gà khẽ hát ru, nàng cố lấy vẻ mặt bình thường mà nhỏ giọng hỏi: "Phù nương, hôm nay Trứng Gà ngủ ở trong phòng chúng ta sao?"
"Đúng vậy, ngươi đi sang thư phòng mà ngủ, không nên đến đây quấy nhiễu chúng ta." Cố Tiểu Phù đầu cũng không thèm nhấc, lạnh nhạt nói.
"Phù nương, tối nay để ta ngủ lại ở đây đi. Ta bảo đảm sẽ làm bé ngoan, không làm quấy nhiễu đến các ngươi." Lục Nguyên Sướng nói lấy lòng. Nàng còn dám làm mấy chuyện xấu sao? Đầu óc nàng vẫn còn đủ tỉnh táo để biết được hiện tại Cố Tiểu Phù là tức giận thật hay là đang giả vờ.
"Tùy ngươi, hai mẹ con chúng ta ngủ đây." Cố Tiểu Phù xích người sang một bên, chỉ lo ôm lấy Trứng Gà mà ru ngủ.
Lục Nguyên Sướng sờ sờ mũi, cảm thấy mình đã bị Tống Văn Quý hại thảm. Nhưng so với việc nàng phải đi ngủ ở thư phòng, thì nàng thà rằng ở đây đối mặt với cái mặt lạnh của Cố Tiểu Phù còn hơn. Nàng bỏ đi quần áo, lặng lẽ tiến vào trong chăn, từ từ nhích tới gần thì phát hiện ra chân của Cố Tiểu Phù có chút lạnh, liền tự giác đem chân đưa tới giúp nàng ủ ấm.
"Ngươi làm cái gì vậy? Đừng có tới gần ta." Cố Tiểu Phù đá cho Lục Nguyên Sướng một cước, tỏ ra không vui mà nói.
"Ta giúp ngươi ủ ấm chân rồi sẽ xích ra." Lục Nguyên Sướng đã đem tư thái của mình hạ đến không thể thấp hơn nữa. Loại đãi ngộ này chưa khi nào Cố Tiểu Phù được hưởng qua.
Cố Tiểu Phù nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ hồng của Trứng Gà, thấy cái miệng nhỏ của nàng cong lên, như là ở trong mộng nàng thấy được bú sữa vậy, phía sau là thân thể ấm áp của Lục Nguyên Sướng đang vì mình sưởi ấm. Con tim vốn đang tỏ ra cứng rắn của nàng giờ đây trở nên mềm nhũn.
Nàng tức giận, là vì Tống Văn Quý không biết đúng sai, còn vì Lục Nguyên Sướng quá nhẫn tâm. Cái lúc thấy Lục Nguyên Sướng nhấc Tống Văn Quý lên, cả người toát ra sự phẫn nộ, khí thế như sẵn sàng liều mạng giết chết người này làm cho Cố Tiểu Phù rất thương tâm. Hai người đều là người thân, vì sao phải nháo đến mức dùng quyền cước với nhau như vậy được đây? Cố Tiểu Phù biết việc này cũng không thể trách Lục Nguyên Sướng được. Nếu đó là người khác thì sợ là cũng sẽ làm như thế thôi. Nhưng điều làm cho nàng không thích chính là Lục Nguyên Sướng biết rõ ràng người kia là ca ca của mình, vậy mà còn muốn động thủ, còn muốn uy hiếp. Đã là người thân thì không nên làm như vậy.
"Phù nương, đừng tức giận nữa." Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù không tiếp tục đá mình nữa liền đánh bạo áp sát vào.
"Ngươi đáng ghét!" Cố Tiểu Phù muốn lôi tay của Lục Nguyên Sướng ra, nhưng lại bị người kia ôm lấy mình thật chặt, nhất quyết không chịu thả ra. Sau khi đã náo loạn một trận, khối tức giận trong lòng Cố Tiểu Phù cũng đã tiêu tan không ít. Nghe thấy từng tiếng xin lỗi của Lục Nguyên Sướng, nàng trở nên mềm nhũn ra, gắt giọng: "Ngươi đáng ghét, đáng ghét chết đi được."
"Đừng tức giận nữa. Nhìn thấy ngươi khóc, ta rất đau lòng." Thật hiếm khi thấy Lục Nguyên Sướng biết dỗ dành Cố Tiểu Phù như vậy.
"Nếu không muốn để ta thương tâm vì sao còn muốn đánh Tam ca? Nhìn thấy các ngươi nhìn nhau như kẻ thù lẽ nào ta sẽ lại cam lòng?" Cố Tiểu Phù được Lục Nguyên Sướng xoay người lại với mình, nàng liền núp ở trong lòng Lục Nguyên Sướng nhẹ nhàng lấy tay đánh người kia mấy cái.
"Sẽ không còn lần nào như vậy nữa, như thế đã được chưa?" Lục Nguyên Sướng cảm thấy đời này, vẫn đúng là sẽ luôn bị Cố Tiểu Phù ăn sạch rồi. Trái tim của mình sẽ vì nhìn nàng khóc, nhìn nàng cười mà đung đưa theo.
"A Nguyên, ta tìm được người nhà thì rất là quý trọng, nhưng mà ngươi, ta cũng luôn để ở trong lòng. Ta không muốn lại thấy các ngươi có xung đột. Tuy rằng việc hôm nay xảy ra là do Tam ca không đúng. Nhưng nếu ngươi thật sự động thủ thì khi đứng trước mặt cha mẹ, ngươi sẽ là người không đúng, ta không muốn bọn họ đối với ngươi có khúc mắc." Nói đến nói đi, Cố Tiểu Phù vẫn là vì Lục Nguyên Sướng mà cân nhắc. Nếu để cho Tống Định Thiên có suy nghĩ không tốt đối với Lục Nguyên Sướng thì tháng ngày sắp tới của Lục Nguyên Sướng liền không dễ chịu nữa.
Lục Nguyên Sướng nghe nói như vậy thì trong lòng lại càng hổ thẹn. Nàng đã nhịn được lâu như vậy rồi, vì sao không thể nhịn thêm? Vì để tốt cho Cố Tiểu Phù, phần tội này dù có cam chịu một chút thì đã có sao?
Hai người cùng nhau tâm sự, chỉ một lúc đã lại lăn vào lòng nhau. Bên dưới bóng đêm bao phủ, cảm nhận về thân thể của mình càng trở nên rõ ràng. Vốn ban đầu đã là cực kỳ khát vọng đối phương, hiện nay khúc mắc cũng đã được cởi bỏ, dĩ nhiên sẽ lại là tình chàng ý thiếp, ôn nhu vô hạn.
Cố Tiểu Phù cảm thấy thân thể của Lục Nguyên Sướng như nóng lên, nóng đến mức làm cho thân thể của mình mềm đến lợi hại. Người kia lại cứ ở trên người mình mà phóng hỏa, lại là cảm giác bị kích thích quen thuộc kia. Đã bao lâu chưa từng buông thả nội tâm, được cùng nàng tắm trong bể tình như vậy?
"Phù nương, hôm nay chúng ta cùng luyện một chút [Trong sáng] đi thôi." Lục Nguyên Sướng đem nhiệt khí thổi vào trong tai Cố Tiểu Phù ngột ngạt nói.
"Không muốn, còn có Trứng Gà ở đây!" Cố Tiểu Phù nói trái lòng mình, nhưng mà tay chân của nàng lúc này thì đã như dây leo quấn quanh lấy thân thể Lục Nguyên Sướng.
"Trứng Gà đã ngủ say rồi, không cần phải lo lắng. Thế thứ tư thì sao, không thì dùng thế thứ năm cũng tốt." Lục Nguyên Sướng đem quần áo của cả hai người tùy ý vứt trên cái giường rộng. Nàng nhanh chóng đặt thân thể trắng mịn của Cố Tiểu Phù xuống dưới thân mình, hai thân thể trần truồng cùng đem đến cho nhau cảm giác vô cùng say mê, để cho cả hai người cùng không nhịn được mà thở hổn hển.
"Ngươi nhẹ giọng chút, đừng làm ồn mà ảnh hưởng đến Trứng Gà... Ưm! Đừng mút... Hưm, A Nguyên..." Cố Tiểu Phù không nhịn được mà nâng thân thể lên cao hơn nữa. Nàng đối với việc Lục Nguyên Sướng ham mê sữa của mình rất là thẹn thùng, nhưng cái cảm giác kia lại để cho mình trầm luân.
Trứng Gà ngọt ngào ngủ. Nàng không biết rằng cha mẹ đang làm cái chuyện ngượng ngùng.
Mùng 2 Tết. Thật vui vì vẫn có nhiều bạn vui xuân mới ko quên ủng hộ đọc. Chúc mừng nam mới nhé, cả nhà.