Đó là một chiếc quần tây nam bình thường, nhãn hiệu trên quần lại trùng hợp là chiếc quần được mua bằng thẻ của Mục Lâm Kiên.
Anh tức giận đập điện thoại xuống sàn.
“Tổng giám đốc Mục, có lẽ là hiểu lầm! Tổng giám đốc Lăng ở trước mặt cũng không có nói gì về chuyện đó.” Lục Tâm cẩn thận nói.
Mục Lâm Kiên u ám cười nhạt: “Đặc biệt từ trước đến nay, cô ấy chưa từng mua cho tôi bất cứ món đồ nào.”
Hóa ra là anh đang ghen! Sự ghen tuông này hơi nghiêm trọng!
Ngay cả khi Vũ Vân Hân tặng cho anh một chiếc giẻ rách, chắc chắn anh cũng sẽ khoe nó ra! Nhưng người phụ nữ này trước mặt anh keo kiệt muốn chết, chưa bao giờ tặng cho anh thứ gì, thậm chí vào ngày lễ tình nhân anh còn mang theo ba cái bóng đèn bên người.
Mục Lâm Kiên càng lúc càng tức giận.
“Hay là, Tổng giám đốc Mục hãy nói chuyện với cô Vũ đi, nói với cô ấy là anh cũng muốn có quà.
“
Mục Lâm Kiên trừng mắt: “Tôi trông giống như bộ dạng đang muốn được tặng quà sao?”
“…” Lục Tâm mím môi im lặng.
Cái này không được cái kia cũng không, chỉ còn cách duy nhất là nói với ba đứa nhỏ.
“A! Tổng giám đốc Mục chắc chắn là đang ghen rồi.” Há Cảo đứng trên ghế hét lên đầy phấn khích khi thấy tin nhắn.
“Suỵt! Búp Bê đang tắm! Không thể để mẹ nghe được.”
Màn Thầu suy đoán: “Em biết, tổng giám đốc Lăng, cái lão đàn ông này muốn trở thành bố của chúng mình! Đúng thật là thối chết đi được!”
“Anh cũng nghĩ vậy! Thật tức đến mức hiện tại muốn tháo bánh xe tặng cho anh ta.” Bánh Bao tức giận nói.
“Chúng ta có phải tìm cách để giải cứu cái mối quan hệ nam nữ rất đỗi mong manh này không?” Bánh Bao cau mày nói.
Bọn họ cảm nhận cảm xúc bên trong của Mục Lâm Kiên và Vũ Vân Hân một cách rất trực quan.
Mục Lâm Kiên ghen, Vũ Vân Hân lại đang hờn dỗi.
Cả hai người đều giữ nó trong lòng mà không chịu nói ra.
“Chuyện này mà không giải quyết thì sẽ rất dễ chia tay!” Bánh Bao nghiêm túc nói.
“Không thể chia tay, em không muốn người khác làm bố của chúng ta.”
Bánh Bao một tay mở cái bảng trắng, chuẩn bị nghiên cứu chiến lược.
Vũ Vân Hân đang trong nhà tắm hét lên một tiếng “A!”, sau đó khóc lóc đi ra.
Cô trên người quấn khăn bước ra khỏi nhà tắm, trong tay cầm điện thoại di động: “Anh ấy thật sự cùng Thẩm Giai Kỳ đi công tác.”
Những bức ảnh mà Thẩm Giai Kỳ đăng trên vòng bạn bè giống hệt với nơi ở của Mục Lâm Kiên.
“Giờ thì mẹ biết tại sao mẹ lại luôn có một dự cảm không tốt, hóa ra mẹ lại chính là trò cười.”
Vũ Vân Hân bị bức ảnh làm cho kích động, vừa nói vừa khóc.
Bản thân cô mềm yếu với cô trước đây thật sự như hai người khác nhau.
Ba đứa nhỏ nhìn cô không biết phải làm sao, Há Cảo mong chóng lấy khăn giấy.
“Tại sao lại là Thẩm Giai Kỳ?”
“Là Thẩm Giai Kỳ! Mẹ là một kẻ thứ ba! Mẹ lại có thể trở thành kẻ thứ ba trong chuyện tình của bọn họ.” Vũ Vân Hân đau lòng nổi giận, dùng tay đập vào ngực mình: “Bốn năm trước, bọn họ vốn dĩ đang ở bên nhau, mà mẹ không biết xấu hổ lại lợi dụng cơn say đi vào phòng của Mục Lâm Kiêu! Sau đó…”.
Danh Sách Chương: